Đêm ấy nàng ngủ rất sâu, đến chiêm bao cũng chẳng thấy một giấc.
Trong vòng vây của hơi thở quen thuộc, cuối cùng an tâm như thú nhỏ trở lại hang ổ, mặc cho ý thức tan rã trong bóng tối ấm áp.
Đừng tỉnh lại là được.
Nàng nhíu mày, né tránh bàn tay lành lạnh đang vỗ nhẹ trên mặt.
Phảng phất như quay về năm bảy tuổi, sáng sớm không muốn dậy học chữ, nghĩa phụ tới vỗ mặt nàng, nàng vùi đầu trốn sâu trong chăn.
Trạc Anh chơi xấu, lần nào cũng kéo roạt chăn ra, làm nàng hắt xì liền dăm ba cái.
Hải Thị mỉm cười trong lim dim, theo phản xạ nắm chặt chăn, đề phòng Trạc Anh giật mất, qua một hồi lâu, mãi vẫn không thấy động tĩnh gì, cơn buồn ngủ ngọt ngào dần tiêu tan.
Thời gian thay đổi nhanh thật, trí nhớ như một món trang sức ngọc ngà lạnh buốt dán sát tim, chưa mở mắt đã thấy lòng xót xa.
Nàng đã chẳng còn là đứa trẻ tóc chải hai bím nữa, còn huynh trưởng Trạc Anh làm bạn mười năm, thiếu niên mắt đen ánh kim ấy chỉ e cũng sẽ vĩnh viễn không trở lại vui đùa cùng nàng.
Nàng mở mắt, nhắm mạnh lại rồi mở ra lần nữa.
Trạc Anh đi rồi, nơi này chỉ còn lại chàng và nàng.
Phải, đây là phòng của chàng, chăn đệm màn trướng thuần một màu trắng mộc mạc thanh khiết, đượm mùi mực thoang thoảng.
Gối của chàng, yêu bội ngọc tủy (*) của chàng, cổ kiếm Kinh Nghê chàng để ở đầu giường, bàn tay lành lạnh chàng áp lên má nàng nóng hổi.
Trong phòng sáng ngời ánh ban mai, trên giấy dán song lấm chấm bóng tuyết như bồng bềnh, nhởn nhơ bay xuống.
(*) Yêu bội là ngọc bội đeo ở hông, ngọc tủy là một loại đá thạch anh, màu trắng chất trong.
Hải Thị chớp chớp rèm mi đen dày, “Tuyết rơi rồi.”
“Ừ.” Chàng ứng tiếng, muốn rút tay về lại bị nàng nắm lại, tiếp tục áp lên má.
Tay nàng rất khẽ khàng, nhút nhát mà bối rối, như chỉ sợ chàng tỏ vẻ không vui, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng buông tay lẩn trốn.
“Em muốn trừ bỏ quân tịch, ở lại đế đô.”
“Không thích biên quan à?” Chàng nhướng mày.
“Thích chứ.” Nàng liếc chàng, lại lập tức cụp mắt, “Nhưng biên quan cách người quá xa.
Hoàng đế hay Man vương cũng vậy, em không sợ những cái này, chỉ cần người luôn ở bên em, chỉ có mình em, vậy là tuyệt nhất.”
Chàng nhất thời cứng họng, trong lòng như lấp kín băng than hỗn tạp.
Ánh thu ba trong một chớp mắt ấy của nàng mênh mông mà êm dịu, song lại khiến chàng sinh lòng sợ hãi.
Nàng lớn lên từng ngày, vẻ đẹp thư hùng khó phân ấy đã bộc phát diễm lệ nồng nàn.
Dẫu nước da dãi nắng ngả màu vàng mật, chỉ cần buông xõa mái tóc dài là vẫn tức khắc toát vẻ phong tình xinh tươi mà chính nàng chẳng hề hay biết, không cho phép nhận lầm.
Nàng trên chiến trường quyết đoán sắt thép, bình tĩnh còn hơn đấng nam nhi, ở bên cạnh chàng thì lại luôn chỉ coi mình là một đứa bé, vừa tin tưởng chàng, vừa đắm chìm trong hạnh phúc trước mắt.
Mà điều duy nhất chàng có thể làm cho nàng chỉ là đưa tay đích thân phá hủy niềm hạnh phúc ngắn ngủi như bọt nước ấy.
Nàng bỗng ngẩng phắt lên, trong đôi mắt đẹp chói lọi ánh sáng, “Từ nhỏ em đã giỏi nhất võ nghệ, nhất định sẽ không làm liên lụy đến người.”
Bàn tay chàng đặt trên má Hải Thị vẫn dịu dàng, một bàn tay khác lại chậm rãi siết chặt như không muốn ai biết.
“Hôm nay hoàng thượng hành đông thú (*), em có muốn theo ta đi không?”
“Đông thú? Đi chứ đi chứ!” Vừa nghe đến đi săn, Hải Thị lập tức lên tinh thần, chân trần nhảy xuống khỏi giường, định chạy về phòng mình, “Em đi thay y phục!”
(*) Lễ đi săn mùa đông.
“Tay.”
“Dạ?” Hải Thị ngờ vực, do dự chìa một tay ra, một món đồ nhỏ bé nặng trầm lạnh như băng rơi vào lòng bàn tay nàng.
Phàn chỉ vàng khảm lưu ly xanh nhạt, vì là đồ cũ truyền lại nhiều năm nên sáng bóng, đặc biệt đằm, bên trong mới quấn tơ xanh dày dặn, nàng đeo thử lên ngón cái tay phải, kích cỡ vừa vặn.
Nàng nhoẻn cười với chàng, chàng cũng cười mỉm đáp lại, trong mắt lại có một xoáy nước sâu tối nàng không nhìn ra.
Tiết đại tuyết.
Mây đen dày đặc, bốn bề mịt mùng bông tuyết, Đế Húc lại cố ý muốn đi săn lúc này.
Ngày ngự giá rời thành đi săn, theo lệ, hai đại lộ Vĩnh An, Vĩnh Lạc và Thừa Tắc Môn cấm thứ dân qua lại, quầy sạp ăn uống mua bán ven đường nhất loạt ngừng kinh doanh.
Hai bên đường lớn tuyết phủ năm mươi dặm giăng màn gấm cao một trượng dài miên man, để phòng xe liễn bị trượt, mặt đường còn rải đều muối biển mịn, bằng phẳng rộng rãi, vàng óng sạch sẽ, nom như lát vàng mười.
Trên đường Vĩnh An, đội nghi trượng mũ áo ngũ sắc xếp thành trận vuông tươi sáng, nối đuôi nhau hành tẩu, nhất thời cờ xí mũ mão rợp kín trời.
Đại Trưng tôn sùng năm màu đen, vàng, đỏ, xanh, tím, lấy nền đen thêu rồng vàng làm cổn phục của đế hậu, những màu còn lại chia xuống lần lượt theo tước vị bậc quan, áo lông khoác ngoài mùa đông cũng không được vượt khỏi màu cấp bậc của mình.
Vì theo hầu đi săn nên bách quan đều mặc trang phục kỵ xạ, cởi bỏ mũ mão, tháo vai trái triều phục xuống, để lộ thâm y (*) bên trong, vạt dài trước sau cũng vén lên buộc bên phải hông, bên ngoài khoác áo lông màu theo cấp bậc.
Bình thường Hải Thị rất ít dùng áo lông, nhất thời không tìm được chiếc áo lông chồn nào màu xanh đúng phẩm cấp của mình, đành khoác áo lông cáo bạc ứng phó, rất nổi bật trong hàng ngũ võ quan, lập tức có đồng liêu tiến lại bắt chuyện.
Hải Thị tự báo tên họ quê quán, chư quan nghe đến ba chữ Phương Hải Thị, trong lòng đều biết là con nuôi của Phương Chư, đưa mắt nhìn nhau chốc lát rồi cùng trầm mặc.
Hải Thị cũng không nói nữa, tự giục ngựa lên trước.
(*) Một kiểu áo của người Hán cổ đại, phần trên và phần dưới có thể tách rời – nối liền tùy ý.
Đến ngã tư giao nhau giữa hai đường Vĩnh An, Vĩnh Lạc thì có tiểu hoàng môn phía trước xuống truyền tin, lệnh hàng ngũ chư quan văn võ tạm thời dừng lại.
Lúc này ngự giá của Đế Húc và quan viên văn võ đã cách nhau nửa dặm, một hàng ngũ ban đầu chờ trên đường Vĩnh Lạc xen vào giữa.
Người đàn ông trẻ cưỡi ngựa dẫn đầu hàng ngũ choàng một tấm áo lông cáo lửa đỏ thẫm rộng dài, mũ trùm che khuất mặt mũi, dưới vạt áo lông lộ ra bàn đạp tím vàng tinh xảo.
Đỏ là màu dùng cho hoàng thân, người đàn ông trẻ kia đương nhiên là Sưởng vương không thể nghi ngờ.
Sưởng vương ghìm ngựa, quay mặt về phía hàng ngũ bách quan, cũng chẳng biết là đang nhìn ai.
Một hồi lâu sau, hắn giơ tay hất mũ trùm ra sau đầu, ung dung quay đầu về phía trước.
Tướng mạo Sưởng vương đẹp đẽ hơn Đế Húc, thường ngày luôn bệ rạc ủ rũ, chỉ duy thần sắc trong chớp mắt mới rồi là anh tuấn dị thường.
Ai thấy kinh hãi vì một chớp mắt ấy phỏng chừng rất nhanh sẽ hoài nghi mình hoa mắt – Ngay sau đó, Sưởng vương ngửa mặt lên trời ngáp dài chẳng buồn che giấu rồi mới giục ngựa dẫn thị vệ tùy tùng xếp hàng chạy lên trước, theo sát ngự giá của Đế Húc.
Đầu giờ Uyển, ngự giá đến bãi săn.
Bãi săn Kỳ Việt nằm dưới đèo Kỳ Việt, ba mặt được dãy Thiên Trụ bao bọc, là vườn săn hoàng gia gần kinh thành nhất.
Bản triều lập quốc tới nay đã được sáu trăm bảy mươi năm, tiết đại tuyết hằng năm đều cử hành lễ đông thú ở đây, chỉ trong loạn Nghi vương mới bị gián đoạn tám năm.
Đông thú đại tuyết vốn mang ý nghĩa dùng số lượng và chủng loại cầm thú săn được bói mùa màng thu hoạch năm sau, trong số những loài săn được phải có báo, chồn, diều hâu và thỏ, lần lượt biểu tượng cho tiền tài, no ấm, mưa thuận gió hòa và tươi tốt dồi dào, sau đó dần phát triển thành điển lễ đông thú, theo thứ tự thả bốn loài động vật ra trước ngự giá, hoàng đế bắt hoặc bắn chết tượng trưng, coi như đồ tế cúng lên trời đất non sông lễ đại xã lập xuân.
Quan viên trấn thủ bãi săn thường niên được gọi là thú nhân, số lượng chừng hơn trăm người, lúc ra đón cũng tháo một bên vai triều phục, buộc vạt áo làm trang phục kỵ xạ, ngoài ra còn có một đội phụ gồm quan viên ngũ sắc xếp thành một hàng bên trái.
Hải Thị thấy chư thú nhân mỗi ti một công việc, có người bê diều hâu, có người xách lồng thỏ, còn có mười sáu người chuyên vận chuyển chuồng báo, trong đó bắt mắt nhất là hai thiếu nữ khoác áo lông chuột xám tro.
Hai thiếu nữ ấy dung mạo trung bình, cử chỉ không giống nữ quan, cũng không giống con gái thế gia, đều tóc đen chấm vai, không buộc không búi cũng không có trâm thoa cài tóc, áo lông chuột xám trùm kín mít từ cổ đến mắt cá chân, là kiểu trang phục hết sức vô lễ xúc phạm ở ngự tiền mà mọi người lại nhìn như không thấy.
Như nhận ra ánh mắt của Hải Thị, một thiếu nữ trong đó quay đầu nhìn lại, ánh mắt hiền lành rụt rè, hệt con thỏ trắng trong chiếc lồng bên cạnh cô bé.
Đúng lúc này, quan văn phía trước nhường ra một con đường, nội thị truyền lời, nói chuẩn bị thả báo, mệnh toàn thể võ quan xếp hàng lên trước hộ giá.
Hải Thị theo đại đội dắt ngựa băng qua hàng ngũ quan văn đi về phía trước, trông thấy trong Vũ Lâm cấm vệ có người lính cưỡi “Phong Tuấn” đưa thư tới Xích Sơn bữa trước.
Sưởng vương và Đế Húc được Vũ Lâm và võ quan áo xanh bao quanh lớp lớp.
Bộ áo lông cáo lửa và chồn đen đều bóng loáng như gấm vóc thượng hạng, là hai màu sắc rực rỡ chói mắt nhất trong những xanh đá và trắng tuyết ngợp mắt.
Phương Chư ẩn thân trong nhóm nội thị, áo khoác lông chồn tía trơn, mũ trùm che mắt, dáng người vẫn rất nổi bật, đã có không ít võ quan chú ý đến chàng, thì thầm suy đoán, Phương đại tổng quản chưa từng ra khỏi cung trong lời đồn chính là người như vậy sao? Trong đám người trước mặt hơi rộ xôn xao – Báo đã ra khỏi chuồng.
Đây là loài báo gấm được thuần hoá từ nhỏ trong thượng uyển, rất thân thiết với thú nhân nuôi dưỡng, móng vuốt cũng được thú nhân cắt tỉa hằng ngày, nếu không lại quá gần thì chỉ là một con thú cảnh an toàn.
Con báo mới ra khỏi chuồng bốn chân đeo chuông vàng đinh hương kêu leng keng, mờ mịt đi mấy bước, để lại dấu chân hoa mai trên mặt tuyết, sau đó phát hiện ra khuôn mặt thú nhân quen biết trong đám người, bèn hớn hở nhẹ nhàng chạy về hướng đó.
Một tiếng quát nghiêm nghị vang lên trong đám người, sát khí bùng nổ, người nghe không khỏi kính sợ kinh hãi.
Chỉ thấy Đế Húc thuận tay ném áo lông chồn đen ra sau lưng, vung tay phát lực, không trung bắn ra những vòng cung sáng chói.
Báo hoa gầm lên đau đớn, lập tức lồng lộn cào bới, chuông vàng lanh lảnh, khắp nơi bông tuyết bay mù.
Vũ Lâm lang vây lấy, dùng quân côn trong tay đè báo gấm xuống, ước chừng phải hai mươi người mới áp đảo được con báo gấm.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Đế Húc quăng một cái rìu nhỏ bằng thép ròng găm vào giữa hai mắt báo gấm, là một vết thương trí mạng.
Quan tư tế tiến lên cầu chúc xong, Vũ Lâm lang mang báo gấm đi, tất thảy bách quan quỳ xuống hô vạn tuế, ca tụng thánh vũ ngay sau đó.
Đế Húc vừa nhận lại áo lông chồn đen ban nãy cởi xuống từ tay nội thị, vừa quay đầu nhìn mấy trăm văn thần võ tướng áo hoa đai ngọc quỳ rạp trên mặt đất, mắt chỉ toàn chán chường rẻ rúng.
Lúc Hải Thị ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng tự khoác thêm áo lông của Đế Húc, áo lông chồn nặng nề tung bay như một đôi cánh đen to lớn bất tường.
“Điêu nữ (*) đâu?” Giọng Đế Húc hàm ý cười, như thời niên thiếu tùy hứng nghĩ ra một trò đùa ác ý.
(*) Điêu ở đây nghĩa là chồn.
Gần như đồng thời, bách quan thản nhiên nhìn sang hàng thú nhân bên trái.
Hai thiếu nữ khoác áo lông chuột xám tro miễn cưỡng đi ra khỏi hàng, nhìn nhau, đều không nhịn được co ro rụt vai.
“Bộp” một tiếng nhè nhẹ, là Đế Húc gõ cán roi vào lòng bàn tay trái, tỏ vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Sống lưng hai thiếu nữ thình lình cứng đờ, mặt không biểu cảm, chỉ có môi dưới đầy đặn tái nhợt là cùng run rẩy không dễ gì nhận ra, song cũng chẳng cách nào ngăn chặn.
Hai thú nhân bước lên cởi nút cài cổ áo của họ, nhấc gáy áo choàng ra, chiếc áo lông dày dặn ấm áp lập tức không tiếng động rời khỏi cơ thể họ, lại thúc mạnh sau lưng đẩy hai cô bé vào mặt tuyết hãy còn sót vết máu tươi rói của báo gấm, trần trụi trong ánh mắt mấy trăm người đàn ông.
Trong áo choàng, họ cơ hồ không mặc cái gì, chỉ che tạm bằng một lớp lụa trắng cực mỏng không tay vạt ngắn, ủng cũng đã cởi ra, da trần đột ngột gặp lạnh, nổi sắc đỏ ửng yêu kiều trong tuyết.
“Đi lên trước nữa đi.” Giọng nói lạnh lùng êm tai ra lệnh, “Chia ra đi lên.”
Chân trần thiếu nữ đạp lên mặt tuyết, tuyết đọng dưới chân giá rét thấu xương, khiến nhịp bước của họ trở nên đặc biệt nhanh nhẹn cấp tốc, chẳng khác nào bước múa trên lửa.
“Dừng lại, đứng ở đó.” Đế Húc cất tiếng.
Hai thiếu nữ kia bèn dừng lại trên mặt tuyết trống trải cách đó mười trượng, hai bóng trắng lẻ loi, mái tóc đen ngang vai phất phơ trong gió bấc.
Các thú nhân mở lồng chồn thả hai mươi tư con chồn lông đen ra.
Chồn đen ùa ra khỏi lồng, nhao nhao chạy qua mặt tuyết chui vào rừng.
Chợt có mấy con chạy ngang qua bên cạnh hai thiếu nữ, tò mò sán lại vòng hai vòng quanh chân họ rồi cuộn mình, khoan khoái nằm trên mu bàn chân thiếu nữ.
Mọi người bất giác hít thở nhẹ đi hẳn.
Săn chồn là vòng dễ xảy ra sơ suất nhất trong đại điển đông thú, không ai gánh nổi tội trạng đó.
Trận tuyết hôm ấy là trận lớn nhất kể từ đầu mùa đông tới nay.
Bầu trời vần vũ những mảng trắng dày đặc, bông tuyết đậu lên vai hai điêu nữ như hoa liễu, tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể lập tức tan thành dòng nước li ti.
Chẳng mấy chốc, làn da thiếu nữ mất đi độ bóng mềm mại ấm áp, tuyết không tan nữa, tuyết mới rơi không ngừng, càng phủ càng dày.
Tựa một cành cây không chịu nổi băng tuyết đè nặng mà gãy lìa, một điêu nữ ngã khuỵu về phía trước rồi đổ ập thẳng xuống, không còn động tĩnh gì nữa.
Chồn đen bên chân cô thắc mắc vòng một vòng, ngửi ngửi mặt cô rồi ngửa đầu lên trời kêu u u.
Hải Thị hít mạnh một hơi, cưỡng ép mình cụp mắt xuống.
Qua một khắc, thân hình nhỏ bé của điêu nữ còn lại cũng thoáng lảo đảo, tiếp đó thẳng tắp ngã ngửa ra sau, nằm trên tuyết như một thân cây khô.
Nghi trượng hoàng gia khổng lồ trầm mặc nhìn họ.
Gió càng thêm dữ tợn, tuyết mới rải rác cuộn thành từng đợt sóng màu bạc nho nhỏ, mái tóc đen của hai cô bé nhanh chóng bị vùi lấp, trước mắt chỉ còn dư lại một thế giới mới trắng tinh thuần khiết.
Hải Thị nghe thấy một tiếng siết khớp ngón tay rất khẽ.
Nàng chuyển tầm mắt, trông thấy người bên trái mình.
Nắm đấm người nọ lộ ra trong tấm áo lông cáo xanh siết chặt, đốt ngón tay trắng bệch, trong bàn tay cạnh sườn phải nàng nắm một ngọn roi, ngón cái cào cào lên lớp da thuộc bọc cán roi.
Người đằng trước nàng thõng tay xuôi theo người, ngón trỏ gõ nhẹ đùi chừng như thong dong – đó là nơi thường đeo trường kiếm, nhưng nếu không phải ngự tiền thì không được phép đeo kiếm.
Họ im lặng, nàng không nhìn thấy mặt họ.
Hải Thị ngẩng đầu lên mờ mịt ngó quanh, trận vuông năm màu ngay ngắn chỉnh tề không chút lộn xộn.
Trong hàng ngũ xa hoa khí thế mà yên ắng này, mọi người đang suy tư điều gì?
Trong rừng cây vọng lại tiếng u u, có thêm một, hai con chồn lông đen tuyền bóng mượt thò đầu ra khỏi bụi cây, linh hoạt chạy đến cạnh đồng bạn trong tuyết, e dè ngửi điêu nữ, vừa kêu u u vừa cọ người lên má điêu nữ.
Trong bụi cây vang tiếng rào rào, chồn đen chui ra hết con này đến con khác, hoàn toàn không để ý đến mấy trăm nhân loại cách đó mười trượng, tới tấp chạy lại cạnh điêu nữ, tụ họp thành hai cụm đen nhung trong sắc trắng lạnh lẽo.
Mấy chục thú nhân giương rộng bốn tấm lưới rộng bốn trượng, nhẹ chân bước về phía bầy chồn.
Chồn đen không trốn không núp, chợt vài tiếng u u vang lên, thân mình còn che chở cho điêu nữ chặt hơn, chen chúc co cụm, cuối cùng bị một lưới bắt hết.
Một thú nhân đưa dải rút túi lưới đến trước mặt Phương Chư, lại từ tay Phương Chư chuyển lên cho Đế Húc kéo dây bắt tượng trưng mấy chục con chồn trong túi lưới.
Các thú nhân đeo bao tay da bò, thò tay vào lưới, tóm một con chồn ra, bấy giờ chúng mới vỡ lẽ tình cảnh của mình, bắt đầu hoảng loạn cào cấu, phát ra tiếng kêu nhọn hoắt như tiếng trẻ con khóc.
Chồn trong túi lưới dần ít đi, mới nhìn thấy điêu nữ ngơ ngác ngồi giữa một mảng đỏ loang lổ, cách túi lưới hoảng hốt nhìn chung quanh, một lúc sau, rốt cuộc cũng hét lên một tiếng thảm thiết.
Tiếng hét ấy như một lưỡi đao buốt giá chọc thủng lưới, trong chớp mắt đồng thời quét qua gáy mỗi người.
Da lông loài chồn một khi hư hại dính bẩn sẽ mất đi giá trị, muốn bắt chúng không thể sử dụng đao kiếm bẫy thú, dẫu lừa được chúng vào bẫy, chúng cũng sẽ điên cuồng cắn xé lẫn nhau, cào rách tan da lông quý hiếm của nhau.
Phương pháp dùng điêu nữ dụ bắt du nhập từ các nước phương Bắc có thể gìn giữ được da lông của chúng ở mức độ cao nhất, đối với những con vật vô tri hiền lành này, điêu nữ là con mồi tốt nhất, cũng có thể giảm bớt rất nhiều khả năng chúng cào xé lẫn nhau.
Đế Húc lãnh đạm ném dải rút túi lưới trong tay đi, tiểu hoàng môn lập tức bước tới nhận lấy, có người khác dâng cung tên lên.
Điêu nữ ngồi trong túi lưới, cúi đầu nhìn hai bàn tay mình.
Từ mắt mũi đến tay chân cơ thể, vết thương đỏ tươi do móng chồn cào chồng chéo chằng chịt.
Giá rét không thể đóng băng đau đớn, một giọt lệ từ hốc mắt chảy xuống ngón tay, đau nhói khắp chốn, sau cùng nhỏ xuống, bắn lên mặt tuyết một chấm chói mắt màu máu đào.
Trên cánh đồng băng như nở bừng chùm hoa phượng trái mùa.
Mắt Hải Thị mất đi tiêu cự, chỉ còn lại hai màu đỏ trắng đơn thuần, song lại như đột ngột trải rộng trước mặt nàng ngàn dặm sắc lam mênh mông.
Sắc lam nặng nề đờ đẫn dâng trào, ập xuống đầu nàng, không sao hít thở.
Vây cá mập xám thép, mái tóc dài xanh trong xoắn bện, giao châu lung linh lóng lánh, binh sĩ mặt mày dữ tợn, kí ức ầm ầm vỡ tan, vô số mảnh vụn sắc bén sập xuống.
Vị tanh mặn tràn ra giữa răng, lòng bàn tay phải đau ngâm ngẩm.
Hải Thị cúi đầu nhìn hai tay, chẳng mảy may có một vết thương, nhưng nàng lại dần cảm nhận được dáng hình cơn nhức.
Nàng ngước mắt hoảng hốt tìm kiếm bóng chàng trong đám đông.
Trong ngàn vạn người, nàng cũng có thể liếc mắt nhận ngay ra chàng, như cây sam siêu phàm trong rừng, chẳng quá to lớn nhưng tự mang khí chất kiêu ngạo tót vời, tách rời quần thể – kể cả khi gánh trên lưng thân phận nhục nhã kia.
Chàng và Đế Húc đều đã trút bỏ áo lông, để một tiểu hoàng môn đứng cạnh ôm giữ, lộ ra trang phục kỵ xạ bên trong, một tay cầm trường cung tám thước dùng cho lễ nghi, tư thái vẫn oai hùng khoáng đạt như thiếu niên quý tộc.
Hơn sáu trăm bảy mươi năm bản triều, trải qua năm mươi ba hoàng đế họ Chử cai trị, trong đó không thiếu hôn quân bạo quân.
Thuật giữ mạng của trăm họ không ngoài một chữ “nhẫn”, hỗn loạn to nhất trong hơn sáu trăm năm nay đã xảy ra vào hai mươi hai năm trước, những năm hôn quân trị vì khắp nơi còn ổn định hơn thời Lân Thái Đế Tu thức khuya dậy sớm, chấp pháp nghiêm minh.
Đất nước này quá to lớn tinh vi, dẫu mặc kệ không quản, nó cũng có thể tự tổ chức chính mình, cầm cự thật nhiều năm – Đế vương thì rồi cũng phải chết.
Mấy chục năm đời người, quá nửa hôn quân và bạo quân sống còn ngắn hơn, trong trận đọ sức giữa vạn dân và đế vương, đế vương mãi mãi là kẻ thua cuộc.
Nhưng Đế Húc lại khiến họ sợ hãi.
Dân gian vẫn có người trông mong Đế Húc chỉ đang bị nịnh thần che mắt nhất thời, nhưng triều thần biết y không mê muội, không ngu dốt, y hiểu rõ thế nào là thiên lý nhân đạo, cũng tự tay phá hủy.
Lúc y giết chóc mắt luôn mở trừng, chẳng mảy may kiêng dè tội lỗi, đến Phương Chư tuyệt tình tàn nhẫn cũng chẳng sánh được với y.
Đáng sợ ở chỗ, mười bốn năm qua đi, thân xác hai kẻ này vẫn chưa một lần nhiễm hơi thở suy tàn.
Ai cũng biết thế gian không có bạo quân bất lão bất tử, nhưng thường thức mãi mãi không ngăn cản được dòng lũ sợ hãi.
Giống với việc nhìn thấy những bàn tay trầm ngâm dưới đủ loại áo lông kia, Hải Thị cũng như nghe thấy những âm thanh đè nén bên người ấy, lặp đi lặp lại câu tự hỏi câm lặng.
Tại sao hai kẻ này vẫn chưa chết?
Trong bãi săn lặng ngắt thâm trầm, khiến tiếng động của mỗi một bông hoa tuyết sáu cánh rơi xuống đều trở nên rõ ràng dễ nhận biết.
Song, những câu nói xám xịt im ắng kia thì lại như vẫn ngưng đọng trong thinh không, đè ép người ta khó khăn hít thở.
Đế Húc tiện tay gẩy vang dây cung, âm thanh cao vút xuyên qua màn che trầm mặc, theo đó bỗng nổi lên vô số tiếng vỗ cánh hỗn loạn, mấy chục con chim dữ khắp bốn phương tám hướng đồng loạt ào ào rời khỏi ngọn rừng, vọt thẳng lên cao.
Đó là hai mươi tư con ưng, ứng với hai mươi tư tiết khí, ngoài ra, lẫn trong đó còn có một con diều hâu cánh trắng lưng xanh, tượng trưng cho trời xanh đất vàng mưa thuận gió hòa, hoàng đế cần phân biệt ra nó, dùng trường cung tám thước tự tay bắn chết, sau đó hoàng thân và quan viên chính nhị vị trở lên bắn chết toàn bộ hai mươi tư con ưng, không thể để con nào lọt lưới.
Đế Húc tay lanh mắt lẹ, trường cung bật tiếng keng trong sát na, mũi tên tựa sao rơi, xuyên thẳng vào một bên cánh trắng của con diều hâu lưng xanh.
Diều hâu đau đớn giãy giụa, thảm thiết kêu dài, xiêu vẹo chao xuống rừng cây.
Đế Húc khẽ nhíu hàng mày rậm, nhanh chóng bồi thêm một mũi tên xuyên ngực, con diều hâu lập tức duỗi thẳng hai cánh, rơi xuống như một tảng đá.
Quan tư tế cao giọng xướng chúc một năm bội thu, tiếp theo, Sưởng vương và các trọng thần sôi nổi giương cung lắp tên, Phương Chư cũng là một trong số đó.
Như cảm ứng được ánh mắt của Hải Thị, chàng quay đầu, liếc vội về phía nàng trong đám người.
Nàng nhìn gương mặt xương xương của chàng, tâm trí rốt cuộc cũng ổn định hơn phần nào.
Kể từ khoảnh khắc chàng bế nàng lên vai năm sáu tuổi, nàng đã xác định rằng thế gian nhộn nhịp này chỉ có mình chàng là chốn nương tựa.
Dù chàng lạnh nhạt khắc kỷ như thế, trong lòng có một vị trí cho nàng thôi là nàng đã thấy đủ rồi.
Tầm mắt chàng lưu luyến khuôn mặt nàng chốc lát, lại thoáng chuyển sang một bên.
Hải Thị nhìn theo tầm mắt chàng, trông thấy người lính đưa thư tới Xích Sơn Thành đứng sau lưng cách nàng không xa, mắt sáng rực nhìn nàng chòng chọc.
Chim ưng thân xuyên mũi tên lần lượt rơi từ trên trời xuống, bách quan ngẩng đầu khen ngợi, chư Vũ Lâm lang bận bịu gỡ khoen vàng trên móng xác ưng đưa cho quan tư tế, không ai rảnh rỗi nhìn sang bên cạnh.
Nàng thấy người lính kia móc từ trong ngực một bao da con, lấy ra một vật nhỏ ngọ nguậy – lông chim xám tro lơ thơ mềm mại, mỏ móng vàng nhạt – là một con ưng non trứng nở không đủ tháng, nằm trong lòng bàn tay to bè của người đàn ông nom yếu ớt đáng thương.
Bàn tay chậm rãi nắm chặt, ưng non cứng cổ, khàn giọng kêu chiếp chiếp.
Thoắt chốc, trên trời vụt xuống một bóng đen to lớn, là ưng mẹ thu cánh, phẫn nộ lao xuống đỉnh đầu người lính.
Hải Thị chứng kiến, bật thốt hô: “Coi chừng!” Người lính nghe thấy tiếng nàng, đưa mắt nhìn lại, trong mắt lại mang thần sắc thương hại rõ rệt, ánh mắt gã vượt qua dung mạo thân hình nàng, rơi vào sau lưng nàng, như nhìn thấu trong đó số mệnh mà chính nàng cũng chẳng cách nào giải thích.
Hải Thị cảm thấy tim mình như con ưng non kia, bị một bàn tay lạnh buốt bóp siết trong hư ảo, thành máu thịt be bét.
Nàng chợt quay phắt đầu, Phương Chư đang giương cung về phía nàng.
“Tiêu Tử, mau tránh ra!” “Trần Tiêu Tử!” Chúng Vũ Lâm lang muốn cứu đồng liêu nhưng khổ nỗi trong tay không có cung tên, chỉ đành giậm chân hô hoán.
Mà Phương Chư thì đã giương căng cung.
Vị trí ba người họ nằm trên một đường thẳng, nói là nàng vừa khéo đứng giữa Phương Chư và người lính tên Tiêu Tử kia chẳng bằng nói Tiêu Tử cố ý đứng sau lưng nàng, dẫn dụ ưng mẹ tới.
Trong mắt người ngoài, Phương Chư giương cung không bắn là muốn cẩn thận nhắm chuẩn, nắm chắc cơ hội cứu Tiêu Tử, nhưng nàng biết, chàng đang đợi một thứ khác.
Nàng mơ hồ hiểu được chàng muốn làm gì.
Đáng ra nàng phải biết từ sớm, hạnh phúc sẽ không tới dễ dàng như vậy.
Chàng là nam nhân tuyệt tình tuyệt nghĩa bậc nào, sao có thể mong ước viển vông chàng chỉ thật lòng với mình nàng.
Chàng dễ dàng vứt bỏ Trạc Anh như thế, sao có thể không vứt bỏ nàng? Nhưng kỳ lạ làm sao, nàng chẳng hề tức giận, cũng không chút bi thương.
Bao nhiêu năm nay, trong mắt chàng dường như luôn dựng một tấm gương ngăn cách với nội tâm, chỉ lạnh lùng phản xạ lại toàn bộ thế giới bên ngoài.
Nhưng trong nháy mắt đó, mặt gương nứt ra một vết rạn, một cách sâu sắc và rõ ràng, nàng nhìn được tới đáy mắt chàng, màu đen đặc sâu hút trong đôi mắt hẹp dài của chàng sôi trào náo động, lại bị kiềm chế không thể bật khỏi hốc mắt.
Muốn tránh mũi tên này chỉ cần đá nhẹ mũi chân làm vật cưỡi dưới thân chạy đi mấy bước hoặc khom người nấp dưới bụng ngựa là được, chẳng phải việc gì khó.
Nhưng chàng là xạ thủ duy nhất trên đời có thể làm tổn thương nàng, nếu chàng muốn như vậy, nàng sẽ không tránh né, đứng yên đây, đợi chàng đích thân chôn vùi cuộc đời mình.
Rõ ràng chỉ là một sát na mà có đến ngàn vạn ý niệm dâng trào vỡ đê.
Mũi tên đã rời cung.
Mang theo tiếng rít gào sắc bén, đầu mũi tên bay qua đỉnh đầu Hải Thị, đâm xuyên qua cơ thể ưng mẹ đã gần chụp xuống đầu Tiêu Tử, kình lực trên mũi tên hãy còn chưa dứt, lao vút đi ghim thẳng con ưng mẹ lông cánh dựng xù lên cây dương cách đó không xa.
Lúc này Hải Thị mới cảm thấy cõi lòng lạnh toát, mái tóc đen nàng vẫn luôn vấn cao giấu kĩ đang tung bay thật cao trong không trung.
Giữa đường, mũi tên dài đã xé toạc chiếc khăn gấm nàng dùng để buộc tóc, mái tóc dài như một dòng suối thơm tho đen nhánh buông xõa xuống eo, lộng lẫy đến độ khiến người khác nghẹn cứng hô hấp.
Trong mái tóc đen rối tung hỗn loạn, nàng ngẩng mặt, mắt sáng môi son, dung nhan khiến người ta khiếp sợ.
Vẻ đẹp khó bề phân biệt kia như bóng rọi mép nước, nhìn sao cũng thấy không chân thực, chỉ cảm thấy hoa mắt khó mà nhìn kĩ, là nét duyên thiếu nữ không thể nhận lầm.
Nàng không nhìn bách quan xôn xao kinh hãi, không nhìn Sưởng vương sầm mặt u ám như mây sấm, cũng không nhìn Đế Húc nhướng hàng mày trái lên ra chiều nghiền ngẫm, nàng chỉ nhìn chàng.
Gương mặt luôn lo âu sợ sệt không biết phải làm thế nào của nàng lúc này lại mang một biểu cảm quái lạ nào đó mà chàng chẳng thể hình dung, như lữ khách đi trong sa mạc nhìn thấy ảo ảnh phía xa, lại giống đứa trẻ đuổi theo đèn hoa men sông vào tết hoa đăng, như ảo tưởng khát vọng xa ngoài tầm với nhưng cũng biết rằng có làm thế nào cũng không thực hiện được.
Khóe miệng ngậm một tia rung động, từng chút khuếch rộng, nhếch lên như muốn phá tung, nhưng sau cùng chỉ khó khăn mím lại thành một nụ cười thê lương.
Trên gương mặt mỉm cười ấy, hai hàng lệ bỗng tuôn rơi không một dấu hiệu báo trước, tản mát thành hạt băng trong không khí lạnh lẽo.
Người đâu nhất thiết phải khổ tâm đặt bẫy, từng bước mưu tính như vậy.
Chỉ cần người muốn, bất kể khó khăn nhường nào, em cũng sẽ làm được cho người.
Ánh mắt nàng nói vậy.
Sau cùng, chàng không né tránh ánh mắt nàng, bình thản nhìn nàng, ấn đường hiện thần sắc mừng rỡ yên lòng mà bi thương.
Tiếng người huyên náo chung quanh dần tắt nín, mũ mão cờ xí ngũ sắc hai bên lui tản, từ trong đám đông nhường ra một lối đi, có người cưỡi ngựa thong dong đi về phía nàng.
Màu áo trong ngoài của người nọ đều là sắc đen cao quý, trên ống tên và vạt áo trước buộc lên thêu dày hoa văn hình rồng bằng chỉ vàng.
Tới gần mới nhìn rõ mắt mày y lạnh lùng khí khái, rất giống Sưởng vương, thần sắc tuy uể oải biếng nhác nhưng nụ cười khẽ nhếch trên khóe miệng lại khiến người ta e dè.
“Ồ, là ngươi.” Giọng nói trong trẻo êm tai, so với trước đó đã bớt đi phần nào chán chường và mất kiên nhẫn, nhiều thêm vẻ thích thú thưởng thức.
Hải Thị nhận ra giọng nói đó – người ngồi trên ngai vàng như một bó gấm vóc không có mặt mũi dáng hình, vĩnh viễn ém mình trong bóng râm, Đế Húc.
Hải Thị còn chưa kịp có phản ứng gì đã cảm giác thân mình nhẹ bẫng, rời khỏi yên ngựa.
Thì ra là Đế Húc vươn một tay ra ôm eo Hải Thị, nhẹ nhàng linh hoạt kéo cả người nàng qua, đặt trước người mình, thuận tay cởi bỏ áo lông cáo bạc trên người nàng, khóa nàng vào áo lông chồn đen của mình.
Lông tơ chồn đen mềm mịn dày dặn, trong bề mặt như gấm đen của chiếc áo lẩn khuất những sợi lông kim màu trắng rải rác đều đặn, tục gọi là “kim giấu trong mực”, gió thổi càng ấm, sờ lên như lửa, dính nước không thấm, thỉnh thoảng có tuyết đậu vào cũng sẽ tự tan ra trong nháy mắt.
Giả mạo đàn ông tham gia thi võ vốn là tội khi quân, xử trí ra sao cũng đều không quá đáng.
Quần thần thấy Đế Húc không truy cứu tất nhiên cũng sẽ không tự kiếm chuyện vô vị mà đi can gián nghiêm minh kỷ cương làm gì, nhưng trong lòng cũng sinh sầu sinh lo.
Từ khi Tử Trâm hoàng hậu hoăng, Đế Húc ít gần nữ sắc, hậu cung trống vắng, trừ Thục Dung phi Đề Lan ra chỉ có một vài tần ngự, nữ sử, quanh năm hiếm khi nào cho gọi thị tẩm.
Đế Húc hành sự cổ quái tùy hứng, không thể liệu trước, đầu mút này một khi mở ra, chuyện tuyển tú hậu cung bãi bỏ đã lâu khó đảm bảo sẽ không mở lại.
Chúng thú nhân kính cẩn cụp mắt cúi đầu đứng hầu bên đường, trong túi lưới bên chân chồng chất xác mấy chục con chồn đen bị bóp chết không một tia sinh khí, điêu nữ chẳng biết đã bị đưa đi đâu, biệt tăm bóng dáng.
Lông chồn đen mềm nhẹ phất qua má Hải Thị, Đế Húc lại bọc kín nàng hơn chút ít..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...