Học cách yêu người

Vì thế, Phương Tình vẫn dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Nhà của tôi quả thật lớn nhưng chỉ là, xin lỗi, không có dư phòng cho chị ở.”
Sắc mặt Viên Tâm An cứng đờ, lập tức vả cô một cái rồi nói: “Phương Tình, em đừng đùa chị nữa mà.” Cô ta cũng xem như không có việc gì lại nói: “Nhanh để chồng em mở cốp xe chất hành lý chị vào rồi sau đó chúng ta lên xe vào nhà đi.”
Phương Tình vẫn không động đậy, “Tôi nói rồi, nhà tôi không có chỗ cho chị ở, chị tự ra ngoài tìm chỗ ở đi.” Phương Tình nói xong thì muốn xoay người lên xe, Viên Tâm An vội vã kéo cô lại, cô ta cũng tức giận mà nói với Phương Tình: “Phương Tình, em làm sao vậy, chị chọc giận gì em? Em dựa vào đâu mà đối xử với chị như thế hả?”
Khang Tư Cảnh ngồi trong xe nhưng vẫn luôn chú ý động tĩnh của Phương Tình bên ngoài, vừa thấy Phương Tình sắp gặp rắc rối liền vội vàng mở cửa xe hỏi: “Cần tôi giúp gì không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe thấy giọng nói của Khang Tư Cảnh, Viên Tâm An theo bản năng quay lại nhìn, vừa nhìn thấy Khang Tư Cảnh, cô ta lập tức ngẩn ngơ, “Phương… Phương Tình, đây là chồng em à?” Viên Tâm An như bị kích thích, liên tục lay lay Phương Tình nói: “Chị mặc kệ, dù sao em cũng không thể đối xử với chị như vậy, mau đưa chị vào nhà em đi!”
Giọng điệu ra lệnh lại mang theo sự tức giận, Viên Tâm An bị hai người già nhà họ Viên kia chiều hư, vừa động một chút đã muốn làm mình làm mẩy. Lúc còn đi học, vì chỉ có một người bạn này bên cạnh nên Phương Tình rất nhường nhịn cô ta, nhưng hiện tại thì quên đi, cô không nợ gì cô ta, dựa vào cái gì mà bắt cô phải chiều theo bệnh công chúa của cô ta chứ.
Khang Tư Cảnh thấy Phương Tình bị dùng dằng không thể dứt thì cau mày, sau đó gọi bảo vệ đến, Phương Tình cũng rất khó chịu, đẩy thẳng Viên Tâm An ra, đi đến nói với bảo vệ: “Tôi không biết người này, về sau người này còn đến thì cứ đuổi thẳng đi là được.”
Bảo vệ gật đầu tỏ vẻ sẽ tuyệt đối bảo vệ sự an toàn của khu biệt thự, sẽ không cho người lạ vào quấy rầy đến các chủ hộ nghỉ ngơi, sau đó liền túm lấy tay của Viên Tâm An kéo cô ta ra xa, sức lực của bảo vệ rất lớn, động tác cũng thô lỗ, Viên Tâm An bị ông kéo đi, lảo đảo mấy bước, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt, chờ đến khi phục hồi tinh thần, cô ta lại giãy giụa réo về phía Phương Tình, “Phương Tình, em dựa vào cái gì mà đối xử với chị như vậy? Phương Tình, em đừng có mà quá đáng, chị dù gì cũng là chị họ của em đó!”

Phương Tình căn bản không thèm quan tâm đến cô ta, lên xe đi thẳng vào khu biệt thự.
Bị Khang Tư Cảnh chứng kiến một màn như thế, Phương Tình cảm thấy rất mất mặt, vừa lên xe đã quay qua nói với anh, “Thật xin lỗi, để anh chê cười rồi.”
Khang Tư Cảnh nói: “Không sao, người kia là ai?”
“Cô ta là chị họ của em, lúc đi học, em với chị ta là bạn bè, nhưng sau này lên đại học rất ít liên lạc, sau đó có một lần nói chuyện với bạn học, em mới biết hóa ra lúc em đi học, chị ta thường xuyên đâm sau lưng em, lúc em học cấp ba bị người ta đặt điều bôi xấu, thanh danh không tốt đều là do chị ta làm, cho nên đối với người như thế, em không muốn dính líu gì đến chị ta.”
Khang Tư Cảnh gật đầu, "Em làm vậy là đúng."
Tuy nhiên, Phương Tình cũng hiểu rõ, Viên Tâm An tuyệt đối không dễ dàng buông tha cô như vậy, cô chắc chắn cô ta sẽ lại đến tìm cô, cô phải nghĩ cách để cho cô ta kia hết hy vọng lợi dụng được cô nhưng Phương Tình cũng không ngờ Viên Tâm An lại hành động nhanh như vậy, ngày hôm sau đã tìm đến công ty cô quậy.
Khi Phương Tình chỉ vừa đến công ty được một lúc, chị Trần đứng ở cửa nói với cô: “Phương Tình, lầu một điện thoại lên báo, nói là có người tự xưng là chị họ của em, muốn gặp em.”
Quả thật lúc Phương Tình vừa nghe xong có chút khiếp sợ, cô không ngờ Viên Tâm An thế mà có năng lực đến thế, có thể tìm được đến công ty cô.

Cô mới vừa đi làm không được mấy ngày, người biết chuyện cũng không nhiều lắm, Viên Tâm An không thể nào từ người khác biết được, cho nên cô nghi ngờ hôm qua cô ta không đi đâu xa mà vẫn luôn lén lút theo dõi gần khu biệt thự.
Chiều qua Phương Tình đã lấy được xe mới nên hôm nay không nhờ Khang Tư Cảnh đưa cô đi nữa mà tự cô lái xe mới đi làm. Viên Tâm An đại khái hôm qua nghe thấy bảo vệ chào Khang Tư Cảnh và gọi anh là ông Khang cho nên hôm nay nghe bảo vệ chào cô là bà Khang thì cô ta có thể đoán đó là cô, rồi lén lút đi theo cô đến công ty.
Phương Tình cũng không muốn vì Viên Tâm An mà ảnh hưởng đến công việc nên nói với chị Trần: “Chị giúp em nói với dưới lầu một tiếng, nói cô ấy về trước đi, chờ lúc em tan làm sẽ đi tìm cô ấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô rất hiểu tính cách của Viên Tâm An, cho nên cô phải làm cho cô ta bình tĩnh lại, nếu không cô ta quậy lên sẽ rất phiền phức.
Phương Tình cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu chuẩn bị tài liệu dùng cho công việc, chưa được bao lâu thì Nghiêm Manh đến, Phương Tình nhìn thấy cô ấy thở hổn hển chạy đến thì nói: “Hiện giờ vẫn chưa đến giờ làm, làm sao mà phải vội vã chạy vậy?”
Nghiêm Manh chưa kịp lấy hơi đã ào ào nói với cô: “Phương Tình, dưới lầu có người nhận là chị họ cậu, đang gào khóc nói cô ấy ngàn dặm xa xôi từ quê lên tìm cậu lại bị cậu đuổi đi, không có người thân bên cạnh, ban đêm cũng không có chỗ ở, cô ta đi lang thang trên đường nguyên đêm, vô cùng đáng thương.”
Cả người Phương Tình cứng đờ, ngón tay đang cầm bút của cô vô thức siết chặt, cô không ngờ Viên Tâm An khó đối phó hơn trong tưởng tượng của cô, cô ta thế mà dám đuổi theo đến công ty cô, hiện tại, cô nghi ngờ Viên Tâm An làm như vậy chỉ đơn giản là muốn bắt cô xuống gặp hay là cố ý muốn làm cô khó xử.

Nghiêm Manh không thấy cô nói gì thì lay lay cô, nói: “Phương Tình, sao cậu không nói gì vậy, người kia thật sự là chị họ cậu à, cô ta đang ở dưới lầu gào khóc, rất nhiều đồng nghiệp tụ lại nhìn, cậu có tính xuống xem không?”
Tất nhiên là phải xuống rồi, nếu không thì để Viên Tâm An ầm ĩ đến lúc nào nữa? Phương Tình đang chuẩn bị đi xuống thì thấy có mấy người đi vào, đều là đồng nghiệp trong phòng Truyền Thông, Phương Tình cũng không để ý, gật đầu với họ rồi tính bước ra ngoài thì có một người trong đó bỗng túm lấy tay của cô.
Phương Tình quay đầu lại thì thấy người túm lấy tay cô không phải ai khác mà chính là Hà Nghệ Xảo.
Mạt Hà Nghệ Xảo lộ ra chút giận, thấy Phương Tình quay lại nhìn thì cô ta nói ngay: “Phương Tình, tuy rằng chúng ta là đồng nghiệp nhưng có cái chị không thể không nói. Chị thật sự không ngờ em là người như vậy, chị họ em ngàn dặm xa xôi từ quê lên tìm em, em mặc kệ cô ấy thì thôi lại còn nói bảo vệ đuổi cô ấy đi, cô ấy đi xa như vậy, vất vả đến đây gặp em, đến tiền cũng tiêu sạch hết, em làm như vậy không phải rõ ràng là ép cô ấy lưu lạc đầu đường xó chợ à, em có biết một cô gái lưu lạc đầu đường xó chợ có bao nhiêu nguy hiểm không? Em đối với người thân như vậy cũng quá độc ác rồi!”
Những lời này của Hà Nghệ Xảo, mỗi chữ đều lộ ra vẻ khiển trách, Phương Tình nheo mắt nhìn cô ta thì thấy vẻ mặt đương nhiên đầy oán giận của cô ta, giống như một người hào hiệp đang bảo vệ công lý vậy.
Như Hà Nghệ Xảo nói, mọi người là đồng nghiệp của nhau, sau này thường xuyên ra vào gặp mặt, cô ta có chính nghĩa thế nào thì cô ta cũng chỉ mới gặp Viên Tâm An, vì một người mới gặp lần đầu mà gây hấn với đồng nghiệp thì thật sự không đáng. Hay là Hà Nghệ Xảo quá bốc đồng, khi máu nóng nổi lên thì sẽ bất chấp hậu quả, hay là Hà Nghệ Xảo cảm thấy Phương Tình không là gì đối với cô ta nên có đắc tội cũng không sao, hay là nói, Hà Nghệ Xảo chính là thấy cô chướng mắt, chỉ cần có cơ hội sẽ mượn cớ để làm khó cô.
Phương Tình đoán là chắc đại khái là vì hôm qua khi cô vừa vào, Hà Nghệ Xảo lấy cớ rèn luyện người mới để nhờ cô làm việc giúp nhưng cô lại không vui vẻ nhận, cũng không có biểu hiện cảm động rớt nước mắt khi được người cũ là cô ta giúp đỡ nên sinh ra bất mãn, hay là nói, một người tốt nghiệp trường loại hai đi cửa sau như cô thì cảm thấy không công bằng nên sẽ nhân cơ hội tìm cách chế giễu cô.
Phương Tình cảm thấy quá buồn cười, Hà Nghệ Xảo này muốn tỏ thái độ đối với cô cũng quá nôn nóng rồi.
Nghiêm Manh luôn thấy chướng mắt với Hà Nghệ Xảo, lúc này liền bước lên nói: “Hà Nghệ Xảo, chuyện còn chưa rõ ràng gì mà cô đã mắng Phương Tình, cô có phải quá đáng rồi không!”

Hà Nghệ Xảo thờ ơ, cười lạnh một cái rồi nói: “Lỗ tai của cô có vấn đề à, cô nghe ở đâu ra tôi mắng Phương Tình hả? Tôi chẳng qua là muốn cô ấy biết không thể đối xử với người thân của mình như vậy, có một số người là vậy, cho rằng khi lên thành phố rồi thì trở thành người thành phố, quên cả gốc gác của mình, gặp người thân từ quê lên thì giả vờ không biết, đương nhiên, tôi hy vọng Phương Tình không phải người như thế. Huống chi, bây giờ người trong công ty đều bu lại dưới lầu hóng chuyện, thiết nghĩ lúc này chắc đã có không ít người biết Phương Tình ở phòng Truyền Thông chúng ta, nếu nói xa hơn thì trước là mất mặt phòng Truyền Thông, sau là mất mặt công ty.”
Khi Nghiêm Manh chuẩn bị đáp trả thì Phương Tình vội vàng kéo cô ấy lại, bởi những lời nói của Hà Nghệ Xảo mà các đồng nghiệp khác trong phòng đều quay lại nhìn hai người, Phương Tình cũng không cảm thấy không được tự nhiên, bình thản trước ánh mắt của mọi người, sau đó quay lại chân thành nói với mọi người: “Về chuyện chị họ của tôi, nếu có chỗ nào ảnh hưởng đến công việc của mọi người thì tôi thật sự xin lỗi, mọi người đều trực quan cho rằng mắt thấy thì đều là sự thật, bởi vậy mọi người dễ dàng tin lời chị họ tôi nói thì cũng có thể hiểu thôi. Chỉ là lời chị họ tôi nói không có nghĩa là sự thật, chính là mọi người cảm thấy cô ấy là người yếu thế nên càng đồng tình hơn.” Phương Tình móc di động ra xem, “Bây giờ cách giờ vào làm hơn hai mươi phút, giờ tôi đi xuống nói chuyện với chị họ tôi, nếu mọi người muốn, mọi người có thể xuống lầu xem.”
Phương Tình đi đến sảnh lớn, quả nhiên có rất nhiều người vây quanh Viên Tâm An, giống như Nghiêm Manh nói, lúc này Viên Tâm An khóc quả thực muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, những người vây quanh cô ta, có vài người là đơn thuần hóng chuyện, nhưng cũng có mấy người lại mủi lòng cực kỳ, vừa đưa khăn giấy, vừa an ủi cô ta.
Sắp đến giờ làm việc mà những người này còn rảnh rỗi ở đây hóng chuyện, Phương Tình cũng rất bội phục.
Viên Tâm An vừa nhìn thấy cô là trào nước mắt, nghẹn ngào cười khổ nói với cô: “Phương Tình, cuối cùng thì em cũng chịu xuống gặp chị.”
Mọi người vây xem thấy nhân vật chính xuất hiện liền nhỏ giọng chỉ trỏ cô, toàn bộ quá trình, mặt Phương Tình vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ hỏi Viên Tâm An: “Cô đến đây kiếm chuyện gì nữa?”
Một tay Viên Tâm An kéo hành lý, quần áo trên người nhăn nheo, tóc tai cũng lộn xộn, nhìn rất chật vật, tự nhiên càng ra vẻ thống khổ đáng thương. Cô ta lau nước mắt, khóc nói: “Phương Tình, em đừng trách chị, chị cũng không còn cách nào khác, chị ngàn vạn dặm xa xôi tới tìm em, em lại ném chị ngoài cửa, trên người chị không có tiền, ngay cả tiền xe về cũng không có, chị đường cùng như vậy cũng chỉ có thể tìm đến công ty em.”
Cho nên, cô ta cho rằng đến công ty tìm cô, cố ý làm cho cô xấu hổ mất mặt, sau đó ở trước mặt mọi người, cô không thể không thỏa hiệp, để cho cô ta đến ở nhà cô hoặc cùng lắm cũng phải xì tiền cho cô ta.
Cô ả nghĩ mới hay làm sao, cho rằng khóc lóc om sòm thì cô không thể làm gì cô ả hay sao


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui