Trên thực tế, Phương Tình đã tính toán xem cô nên làm như thế nào để tránh cho bản thân bị xấu hổ nếu như anh phủ nhận hoặc giữ im lặng nhưng thật không ngờ rằng Khang Tư Cảnh lại trả lời thẳng thắn như vậy.
Hơn nữa, ánh mắt tựa như cười kia của Khang Tư Cảnh cùng lời nói khiến cho Phương Tình có cảm giác bản thân được thiên vị, cảm giác như Khang Tư Cảnh xem cô là người nhà, mà đã là người nhà thì đương nhiên phải bao che khuyết điểm cho nhau.
Suy nghĩ này làm cho Phương Tình rất kích động, dẫu cho cố gắng kiềm chế thế nào thì trong ánh mắt của cô vẫn toát lên sự hưng phấn không thể che giấu.
Khang Tư Cảnh thấy được điều đó nhưng cũng không vạch trần, chỉ xem như là một chuyện bình thường trong cuộc sống, sau khi cười thì rất nhanh khôi phục lại sắc mặt bình thường.
Thế nhưng Phương Tình vẫn luôn vui sướng, cô lén nhìn Cao Niệm Vi, thấy trong mắt cô ấy rõ ràng toát ra vài phần lạnh lùng, nhưng vẫn duy trì được vẻ đoan trang, sảng khoái của bản thân, trên mặt cô ấy vẫn mang theo nụ cười, Phương Tình cảm thấy bản thân mình thật sự là người nhỏ mọn, nếu không thì sao lại có cảm giác đắc ý nhỏ mọn này chứ, chỉ là khi phải đối mặt với người phụ nữ uy hiếp đến cuộc hôn nhân của cô thì cô cảm thấy cô còn có thể nhỏ mọn nhiều hơn nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người bước vào cửa thì thấy trong phòng khách chỉ có ông nội Khang và mẹ của Khang Tư Cảnh là Lưu Tâm Lan, nhà họ Khang chỉ mới bắt đầu dấn thân vào con đường kinh doanh từ đời ba Khang Tư Cảnh, hiện giờ Khang Tư Cảnh tiếp quản Thịnh Hoa, ba Khang Tư Cảnh đương nhiên vui vẻ làm thái thượng hoàng, mỗi ngày không có việc gì thì chạy ra ngoài uống trà, đánh golf với bạn bè, lúc này hẳn là đang đánh golf bên ngoài chưa về.
Bọn cô chào hỏi hai người trong nhà xong, Lưu Tâm Lan nhìn thấy Khang Tư Cảnh và Phương Tình tay trong tay đi vào thoạt đầu còn ngẩn người, giống như vừa phát hiện ra điều gì kinh hỉ vậy, vội cười nói: “Hai con hôm nay đến cùng nhau à, không phải nói Phương Tình đến trước sao?”
“Gặp nhau ở cổng.” Khang Tư Cảnh đáp lại một câu đơn giản.
Vóc dáng Lưu Tâm Lan nhỏ nhắn, tuy rằng đã lớn tuổi nhưng xét về góc độ khí chất thì khi còn trẻ bà cũng là một mỹ nhân. Nhà họ Lưu với nhà họ Khang cũng xem như môn đăng hộ đối, vì vậy môi trường mà Lưu Tâm Lan sinh ra cũng không kém, nhưng bình thường bà ăn mặc khá giản dị, không hề ra vẻ là phu nhân hào môn chút nào, đối xử với Phương Tình cũng rất hòa ái, là một mẹ chồng dễ sống chung.
Chỉ là kiếp trước cô cứ một lòng hướng về Bạch Húc Nghiêu, cũng không sống chung hòa thuận với người mẹ chồng này lắm, vì vậy sau khi cô đến với Bạch Húc Nghiêu thì cô mới hiểu được, trong một cuộc hôn nhân tốt đẹp thì mẹ chồng quan trọng như thế nào. Lưu Tâm Lan chào hỏi rồi bảo họ ngồi xuống, Phương Tình tự nhiên ngồi ở sô pha đối diện với ông nội Khang mà Cao Niệm Vi nhanh chân đến ngồi kế bên Lưu Tâm Lan cùng bà tán gẫu thân thiết, Cao Niệm Vi là khách quen ở đây, quan hệ với Lưu Tâm Lan cũng rất tốt.
Ở bên này, Khang Tư Cảnh nói chuyện công việc với ông nội Khang, đáng ra anh nên ngồi cạnh ông nhưng sau khi Phương Tình ngồi xuống thì anh rất tự nhiên mà ngồi xuống cạnh cô. Anh ngồi bên cạnh cô cũng không làm gì nhưng Phương Tình vẫn không khỏi cảm thấy kích động giật mình, rõ ràng ở kiếp trước, cô lớn hơn bây giờ mấy tuổi nhưng hiện tại lại giống như thuở mới biết yêu lần đầu, chủ động tiếp cận người con trai mình thích nhưng trong lòng vẫn kích động không thôi.
Sau khi ngồi xuống hàn huyên vài câu thì chợt nghe thấy một giọng nói sắc nhọn cất lên: “Tư Cảnh về à, Niệm Vi cũng đến rồi?”
Phương Tình vô thức ngẩng đầu nhìn thì thấy một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đang từ trên lầu từ từ bước xuống, bà mặc một bộ sườn xám màu xanh biển, gạc thêu màu xanh lam, mái tóc hơi xoăn được búi sau đầu toát lên vẻ dịu dàng, chỉ nhìn ở ngoài thì dù cho đã lớn tuổi nhưng bà ấy vẫn toát lên vẻ đoan trang khuê các của một tiểu thư.
Nhưng Phương Tình cũng biết rõ người này cũng không đoan trang giống như bề ngoài, ngược lại, là một người cực kỳ khó sống chung.
Bà là cô của Khang Tư Cảnh, lúc trẻ gả cho một người Mỹ gốc Hoa, khoảng 8 năm trước, chồng bà có tình mới, sau khi ly hôn, bà cùng với con gái quay về nhà mẹ đẻ.
Bởi vì từ nhỏ đã được ông nội Khang nuông chiều nên hình thành nên tính cách cực kỳ kiêu căng, ương ngạnh của bà, vị công chúa nhỏ kiêu căng này sau khi bị chồng và nhân tình câu kết đuổi ra khỏi nhà thì vẫn không thể chấp nhận thua, oán hận từ từ chất chồng, hơn nữa còn dùng vẻ cao cao tại thượng tự cho mình là đúng hòng che giấu đi sự thất bại của bản thân, thời gian lâu dần càng trở nên khắc nghiệt, rất khó đến gần.
Tất nhiên, làm người phải biết thức thời, ở nhà họ Khang dù sao thì hiện tại làm chủ cũng không còn là ông nội Khang vì thế bà vẫn có điều kiêng dè, không dám trước mặt người nhà họ Khang làm càn. Tất nhiên, mẹ con Phương Tình với tư cách là người làm công trong nhà thì làm thế nào bà cũng không vừa mắt, hai người này đều là người bình thường, không có thân phận gì, bà tự nhiên muốn khi dễ thế nào thì khi dễ thế đó.
Lúc trước đây cũng là một lý do mà Phương Tình không muốn đến nhà họ Khang. Ngoài cô của Khang Tư Cảnh là Khang Văn Lệ thì con gái bà ta là Mạc Ỷ Văn cũng xuất hiện, Mạc Ỷ Văn mới mười bảy tuổi, đang học cấp ba, lúc này đã chạy trước mẹ mình một bước, sau đó thì nhào vào lòng Cao Niệm Vi, phấn khích nói: “Chị Niệm Vi, lâu rồi chị không đến chơi với em.”
Cao Niệm Vi cũng rất thích con bé, vuốt đầu cô bé rồi nói: “Gần đây chị có việc, tuần sau sẽ dẫn em đi chơi.”
Mạc Ỷ Văn vui vẻ vỗ tay nói: “Hay quá.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa dứt lời thì nghe thấy ông nội Khang ho một tiếng, tỏ vẻ nghiêm khắc nói: “Con cũng chỉ biết có chị Niệm Vi của con thôi à?”
Mạc Ỷ Văn lè lưỡi, lúc này mới chào hỏi Khang Tư Cảnh và Phương Tình, “Anh họ, chị dâu.”
Mạc Ỷ Văn trông như một đứa bé hồn nhiên vẫn chưa hiểu chuyện, cô bé không kiêu căng giống mẹ mình, tính cách cũng khá hoạt bát, thường xuyên pha trò làm cho người lớn vui vẻ, mọi người trong nhà họ Khang rất thích cô bé.
Có lẽ trong mắt người nhà họ Khang thì cô bé chỉ là một đứa nhỏ ngây thơ nhưng đứa nhỏ ngây thơ ngốc nghếch này kiếp trước đã từng nói với cô những lời như vầy.
Con bé nói: “Gà rừng còn cho là tô màu lên người thì có thể biến thành phượng hoàng sao, thật là nực cười, gà rừng chính là gà rừng, dẫu cho có tô màu lên thì cũng không thể thay đổi sự thực là nó vẫn là gà rừng.”
Khang Lệ Văn đi đến ngồi xuống, sau khi hàn huyên với Khang Tư Cảnh vài câu thì quay sang tán gẫu với Cao Niệm Vi, hoàn toàn lờ đi sự tồn tại của Phương Tình, điều này dường như cũng không ảnh hưởng gì đến Phương Tình nhưng mẹ của Khang Tư Cảnh sợ cô nghĩ nhiều nên liên tục lôi kéo cô tán gẫu cùng.
Một lúc sau, Phương Lận Chi bưng lên mấy tách trà lên ra cho mọi người nói: “Đây là trà Mông Đỉnh Cam Lộ mang từ quê tôi lên, mọi người uống thử nhé.”
Phương Tình nãy giờ không thấy bà, hóa ra là bà đi pha trà, sau khi Phương Tình tốt nghiệp từng bàn với Phương Lận Chi về chuyện thôi việc ở đây, mỗi tháng cô sẽ chu cấp tiền sinh hoạt cho bà, bà chỉ cần mỗi ngày đi ra ngoài đánh mạt chược là được. Nhưng Phương Lận Chi không đồng ý, thứ nhất là vì nhà họ Khang đối xử với bà rất tốt, hơn nữa vì ông nội Khang đã quen được bà chăm sóc, đổi sang người khác không chắc có thể làm tốt, thứ hai là bà cũng không muốn sống xa cô quá, trong lòng các bậc cha mẹ trên thế giới, ai mà không muốn có thể luôn trông chừng con mình, vì vậy bà nhất quyết ở lại nhà họ Khang, mặc dù ngày thường chỉ phụ trách chăm sóc ông nội Khang nhưng thỉnh thoảng bà cũng sẽ giúp những người làm khác chút ít.
Phương Lận Chi mang trà lên, mọi người đều nể tình mà uống một ngụm, nhưng Khang Văn Lệ vừa mới uống một ngụm liều cau mày phun vào trong sọt rác, sau đó tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Đây là trà gì vậy, sao đắng quá vậy?”
Khang Văn Lệ cứ thẳng thừng không nể mặt như thế làm Phương Lận Chi có chút xấu hổ, gượng cười nói: “Đây là trà ở quê tôi, cũng không phải trà gì ngon, chắc cô Văn Lệ uống không quen.”
Phương Lận Chi vừa dứt lời, Khang Tư Cảnh từ tốn bình phẩm trà: “Trà Mông Đỉnh Cam Lộ thuộc loại trà xanh, có màu xanh biếc. Mùi thơm nhẹ nhàng, vị thuần mà lại ngọt, thế nhưng cô lại nói trà này đắng, xem ra cô sống ở Mỹ lâu nên vị giác cũng thay đổi rồi.”
Lưu Tâm Lan cũng nói: “Đúng đó Văn Lệ, em xem Tư Cảnh là người kén chọn như vậy mà cũng thấy trà này ngon, chắc em quá kén chọn rồi.”
Hai mẹ con lần lượt theo phe Phương Lận Chi khiến Khang Văn Lệ không vui, bà lạnh lùng nói: “Có lẽ em thật sự rất kén chọn, dẫu sao thì em không uống quen loại trà này.”
Ông nội Khang hừ hừ nói: “Uống không quen thì đừng uống, con nói nhiều vậy, điểm tâm ngọt đó, con có thể ăn nhiều một chút.”
Ông nội Khang nói xong lời này thì Khang Văn Lệ bĩu môi nhưng cũng không nói gì thêm.
Ông nội Khang lại nói với Phương Lận Chi: “Con đừng bận tới lui nữa, cũng ngồi xuống uống một ngụm trà đi.”
“Dạ.” Phương Lận Chi đáp lại một câu, Lưu Tâm Lan liền kéo bà ngồi xuống bên cạnh.
Cho dù sống lại một đời, Phương Tình vẫn cảm thấy chán ghét Khang Văn Lệ như trước, cũng may người nhà họ Khang đều hiểu lý lẽ, cũng không thiên vị Khang Văn Lệ.
Cô đang suy tư thì Lưu Tâm Lan đột nhiên hỏi một câu: “Mẹ nghe Tư Cảnh nói con bắt đầu đi làm rồi đúng không?”
Đây là nói với Phương Tình, Phương Tình vội vàng gật đầu nói: “Dạ đúng, đã bắt đầu đi làm rồi ạ.”
Lời nói của Lưu Tâm Lan trở nên nghiêm túc: “Công việc thì tất nhiên phải làm tốt nhưng cũng đừng bận rộn quá, con với Tư Cảnh cũng đã lớn, cũng nên bớt chút thời gian tính đến chuyện có một đứa con. Về vấn đề chăm sóc đứa nhỏ thì các con cũng đừng lo lắng, bây giờ mẹ nghỉ hưu, có nhiều thời gian, mẹ Phương Tình hiện giờ cũng không bận, có thể giúp đỡ trông nom, sau khi sinh con xong thì các con muốn làm chuyện gì thì cứ làm chuyện đó thôi.”
“...”
Sau khi Lưu Tâm Lan dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều hướng mắt nhìn cô và Khang Tư Cảnh, Phương Tình bị nhìn chằm chằm thì thấy không được tự nhiên nhưng cô nghĩ đến Cao Niệm Vi còn có Khang Văn Lệ không lúc nào vừa mắt hai mẹ con cô, Phương Tình cố gắng hết sức để kiềm chế sự không tự nhiên để cho biểu hiện của mình tự nhiên hơn một chút.
Nếu quan hệ vợ chồng của cô và Khang Tư Cảnh hòa thuận hơn, nếu bọn họ có một đứa con thì ngày thường Khang Văn Lệ muốn gây khó dễ với mẹ con cô cũng kiêng dè một chút, mà quan hệ vợ chồng bọn họ càng hòa thuận thì càng không có cơ hội cho kẻ khác chen chân vào.
Nghĩ như vậy, Phương Tình quay đầu thoáng nhìn qua Khang Tư Cảnh, thấy biểu hiện của anh cũng không có gì thay đổi, giống như cũng không xem trọng chuyện này lắm. Biểu hiện của anh cũng nằm trong dự kiến của cô, Phương Tình cũng không cảm thấy quá mất mát, nếu Khang Tư Cảnh đã không muốn đáp lại thì cũng là người trong cuộc thì để cô trả lời đi vậy.
Cô liếc nhìn bàn tay đang đặt trên gối của Khang Tư Cảnh, sau đó cô hít sâu một hơi, cử chỉ tự nhiên đưa tay qua nắm lấy tay anh, sau đó mười ngón tay đan xen, mang theo vẻ hạnh phúc xen lẫn ngượng ngùng, tươi cười nói với Lưu Tâm Lan: “Mẹ, người yên tâm ạ, con với Tư Cảnh cũng đã bắt đầu chuẩn bị rồi ạ.”
Sau khi Phương Tình nói xong thì vô thức liếc nhìn Khang Tư Cảnh, đúng lúc anh cũng quay đầu sang nhìn cô, thấy khóe miệng anh hơi mất tự nhiên mà co giật nhẹ, đôi mắt nheo lại mang theo vẻ phức tạp, ánh mắt của anh không giống như là cảnh cáo cũng không phải là tức giận, nói cách khác, lời cô nói cũng không làm cho anh thấy khó chịu. Phương Tình thấy thế thì nhẹ thở phào một hơi, nếu anh không khó chịu khi cô làm vậy thì cô lại càng không biết xấu hổ, cũng không nghĩ nhiều nữa, cô lại nói tiếp: “Tư Cảnh rất muốn có con, dạo gần đây cũng thường xuyên quấn lấy con.” Nói đến đây thì mặt cô hơi ửng đỏ như sợ rằng người khác không biết Khang Tư Cảnh quấn lấy cô là để làm chuyện không thể miêu tả, sau đó cô cực kỳ nghiêm túc cam đoan nói: “Tóm lại mẹ cứ yên tâm, con với Tư Cảnh sẽ cố gắng, tranh thủ sang năm cho mọi người bế cháu.”
Khang Tư Cảnh: “...”
Khang Tư Cảnh không nói gì, anh cầm tách trà trước mặt uống một ngụm lớn, động tác của anh có chút gấp gáp, giống như đang tìm cớ che giấu điều gì.
Phương Tình cũng không để ý anh, cô liếc nhìn đám người Khang Văn Lệ, phát hiện Khang Văn Lệ đang nói chuyện với Cao Niệm Vi, hai người dường như cũng đang che giấu chủ đề nói chuyện của bọn họ, tựa như chưa nghe thấy gì, tự tán gẫu với nhau.
Phương Tình cúi đầu mỉm cười, dù sao thì chuyện cô và chồng ân ái sinh con thì cũng không phải là chuyện cần người khác bận lòng.
Khi chủ đề này kết thúc, Phương Tình rất tự giác muốn rút tay về nhưng lúc cô hơi dùng sức một chút thì mới phát hiện không biết từ lúc nào Khang Tư Cảnh đã nắm chặt lấy tay cô. Anh nắm rất chặt, căn bản cô không thể rút ra, hơn nữa lúc cô có ý muốn rút ra thì anh lại càng nắm chặt hơn nữa, giống như là không muốn cho cô rút ra.
Phương Tình nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu lại thấy anh bắt đầu nói chuyện công ty với ông nội Khang. Anh và ông nội Khang nói chuyện rất nghiêm túc, nắm tay cô dường như chỉ là một động tác vô ý thức của anh mà thôi.
Phương Tình buồn bực, anh đây là… ý gì đây?
===================
Tác giả có chuyện muốn nói:
Cô Phương: Hóa ra anh muốn nắm lấy tay em.
Ông Khang: Hừ ╯^╰
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...