Khương Đường còn chưa đi được vài bước đã bị Lục Ly kéo vào lòng, dịu dàng nói với cô: “Còn căng thẳng không?”
Cô lắc đầu: “Không còn nữa.”
Hai người đi ra khỏi cửa.
Trên đường đến nhà hàng cô hói: “Thật ra, cũng không sao cả.
Ngược lại em cảm thấy nhận lại người nhà càng phiền phức hơn.”
Lục Ly nghiêng mặc qua nhìn cô: “Em nói dì Hoàng và Hoàng Viện Viện sao?”
Khương Đường không trả lời, Hoàng Viện Viện còn tốt lắm dù có hơi đáng ghét một chút nhưng ít nhất thì tâm lý bình thường.
Nhưng còn dì Hoàng, cô không biết nói làm sao.
Loại cảm giác này rất khó nói thành lời.
Lục Ly nắm chặt tay Khương Đường, mỉm cười nói với cô: “Không sao, anh thử tính giúp em một chút.
Chúng ta rất nhanh sẽ thi đại học, thi đại học xong thì phải học đại học.
Học đại học xong thì em phải gả cho anh, sống cùng anh.
Cho nên nhà bên đó, em muốn về thì về không muốn về thì cứ theo anh.”
Khương Đường cười nhìn anh: “Ai thèm gả cho anh.”
Lục Ly nắm tay cô chặt hơn: “Em đó, chính là em, em xấu hổ hả?”
Khương Đường liếc Lục Ly một cái, bĩu môi: “Ai xấu hổ, ai xấu hổ, Tổng giám đốc Đường đây không xấu hổ.”
Lục Ly ghé lại bên tai cô nói: “Cầu giám đốc Đường sủng ái.”
Khương Đường véo tai Lục Ly: “Mặt mũi đâu.”
Lục Ly cười một cách hư hỏng: “Tiểu Ly Ly nhớ em rồi.”
Khương Đường dùng sức đẩy Lục Ly một cái: “Khiêm tốn chút có được không.”
Lục Ly trả lời: “Anh nói sự thật thôi, em nói đi có đúng vậy không?”
Khương Đường cười khẽ: “Phải phải phải, mỗi lần đều làm cho người ta muốn không dừng lại được.”
Hai người nói nói cười cười, rất mau đã đến trước cửa nhà hàng, vừa đúng bảy giờ, rất đúng giờ.
Từ đằng xa, Hoàng Chấn Dương đã thấy Lục Ly dắt theo một cô gái đi qua bên này.
Ông đứng dậy, vẫy tay với Khương Đường và Lục Ly.
Lục Ly kéo tay Khương Đường đi về phía ông.
Hoàng Chấn Dương nhìn thấy Khương Đường từ ngoài cửa đi vào, vòng qua một bình hoa lớn, từ sau bình phong đi tới.
Cô giống trong ảnh như đúc, nhìn thế nào cũng thấy yêu thích.
Cô lớn lên rất giống Hoàng Thiến Liên, còn giống hơn cả Hoàng Viện Viện.
Cho đến khi Lục Ly đưa Khương Đường đến gần thì Hoàng Chấn Dương mới hoàn hồn lại: “Lục Ly, Khương..Đường.
Hai đứa đến rồi.”
Lục Ly gọi “Chú Hoàng”, Khương Đường không nói chuyện.
Cô không biết nên nói gì.
Có lẽ Hoàng Chấn Dương nhận ra được dáng vẻ không tự nhiên của Khương Đường, khẽ cười và nói: “Con cứ gọi theo Lục Ly là được.”
Hoàng Chấn Dương đã gọi thức ăn xong.
Trước khi đến ông có hỏi Lục Ly, những món ông gọi đều là món Khương Đường thích.
Hoàng Chấn Dương gắp một miếng cá đưa cho Khương Đường.
Lại gắp một miếng đưa cho Lục Ly.
Miếng ông gắp cho Lục Ly chỉ đơn thuần là hàng đi kèm để cho Khương Đường không có áp lực tâm lý mà ăn thức ăn ông gắp.
Hoàng Chấn Dương buông đũa xuống, không dám nhìn Khương Đường mãi.
Ông cũng không muốn tạo áp lực quá lớn cho cô.
Khương Đường nhìn miếng cá trong chén, cười với Hoàng Chấn Dương, nói một tiếng cám ơn.
Lục Ly đứng dậy: “Con đến nhà vệ sinh một chút.” – Trước khi rời đi, Lục Ly véo nhẹ lòng bàn tay của Khương Đường một cái.
Thấy cô gật đầu, anh mới rời đi.
Đương nhiên Lục Ly không đến nhà vệ sinh, anh ra khỏi nhà hàng, ngồi trên ghế của trung tâm thương mại.
Hai mươi phút sau, anh sẽ quay lại.
Trên bàn ăn chỉ còn lại cha con hai người.
Hoàng Chấn Dương ngẩng đầu nhìn cô: “Ăn nhiều một chút, con gầy quá.”
Khương Đường gật đầu: “Chú cũng ăn nhiều một chút.”
Hoàng Chấn Dương lại gắp thức ăn cho Khương Đường thêm vài lần nữa: “Ăn nhiều một chút.”
Còn chưa đến hai phút, ông lại lặp lại: “Ăn nhiều một chút, gầy quá.”
Khương Đường ăn hai miếng sau đó buông đũa xuống, cô nhìn Hoàng Chấn Dương nói: “Mấy năm nay rất tốt, cơ thể cũng rất khỏe mạnh.”
Hoàng Chấn Dương từ chỗ Lục Ly đã biết cuộc sống ở đường Khang An của cô, cái gì cũng phải dựa vào chính mình, cuộc sống vốn không hề tốt.
Nhưng cô lại nói cô sống rất tốt, làm cho ông cảm thấy rất khó chịu.
Giọng nói của Hoàng Chấn Dương có hơi nghèn nghẹn, ông nói: “Con à, bao nhiêu năm nay, ba….ba vẫn luôn tìm con.
Ba biết, có thể trong khoảng thời gian ngắn, con không thể nào tiếp nhận được gia đình chúng ta, nhưng ba chỉ muốn nói, con à… ba rất nhớ con.”
Khương Đường nhớ đến ba nuôi, người suốt ngày chỉ lăn lộn trên bàn bài bạc, người ba từ trước đến nay không quan tâm có cô đói có lạnh không.
Cuộc sống trong quá khứ của cô chưa bao giờ được hưởng qua cảm giác có ba có mẹ yêu thương, cô biết dáng vẻ ba mẹ nhà khác yêu thương con cái của họ như thế nào.
Nhưng cho dù Hoàng Chấn Dương nhớ thương cô thì thời thơ ấu khiếm khuyết của cô cũng không thể nào quay trở lại được.
Năm cô mười tám tuổi đã không còn thích con búp bê cô nhìn thấy trong cửa kính của cửa hàng vào năm tám tuổi nữa.
Nghĩ lại thật đáng tiếc, Hoàng Chấn Dương là một người ba tốt nhưng cũng chỉ có thể là người ba tốt của Hoàng Viện Viện và Hoàng Phương Phương mà thôi.
Về phần của cô, đã bị ông Trời đùa giỡn đem giấu đi mất.
Mười bảy năm sau mới đem trả cho cô.
Khương Đường rót cho Hoàng Chấn Dương một tách trà.
Hoàng Chấn Dương nhận lấy, vội vàng uống một ngụm cho cô thấy, liền nói: “Rất ngon.”
Khương Đường cười.
Cô cười lên trông rất đẹp, so với Hoàng Viện Viện và Hoàng Phương Phương còn đẹp hơn, Hoàng Chấn Dương nghĩ.
“Nếu nhất thời con không tiếp nhận được, vậy cũng không sao.
Chúng ta có thể từ từ đợi, đợi con đồng ý quay về, cửa lớn nhà chúng ta lúc nào cũng sẽ mở ra vì con.
Quần áo và đồ chơi lúc con còn nhỏ vẫn còn ở nhà.”
Khương Đường uống một ngụm trà, nói: “Cám ơn.”
Lúc này, Lục Ly đã quay lại.
Khương Đường vừa trông thấy anh trong lòng đột nhiên nhẹ nhõm đến kì lạ, giống như có chuyện gì cũng không sao cả, có anh là đủ rồi.
Lục Ly ngồi xuống, nhìn thức ăn trên bàn: “Chừa lại cho con nhiều vậy, chú Hoàng Thương con, vị hôn thê của con cũng thương con.”
Khương Đường giơ tay véo đùi anh: “Anh ăn đi kìa.”
Hoàng Chấn Dương chọn một cái đùi gà từ đ ĩa thịt gà gắp cho Khương Đường: “Đường Đường của chúng ta ăn thừa mới đến lượt con.”
Lục Ly cười cười: “Phải phải phải, vâng vâng vâng.”
Khương Đường cũng cười theo, cô nhìn Hoàng Chấn Dương, người ba này hình như cũng không tệ, tuy là nhất thời cô không cách nào gọi ông một tiếng ba được.
Sau khi Lục Ly quay lại, bầu không khí trên bàn cơm rõ ràng là đã vui vẻ hơn nhiều.
Ăn cơm xong, Hoàng Chấn Dương kiên trì muốn đưa Khương Đường về nhà.
Ông muốn nhìn cô nhiều hơn.
Ba người, Lục Ly đi chính giữa, Khương Đường đi trên lề, Hoàng Chấn Dương đi ở phía ngoài cùng.
Trong lúc đó, có vài lần Lục Ly muốn nắm tay Khương Đường nhưng đều bị cô vứt bỏ.
Sau cùng, cho đến lần thứ ba Lục Ly mặt dày mày dạn muốn nắm tay cô, Hoàng Chấn Dương ho khan hai tiếng: “Lục Ly, đến đây, muốn nắm tay thì nắm tay chú Hoàng này.” – nói xong Hoàng Chấn Dương đưa tay mình ra.
Lục Ly đem tay mình giấu ra sau lưng: “Tay chú thô lắm, xúc cảm không tốt gì cả.”
Hoàng Chấn Dương trừng mắt với anh: “Nếu con dám giở trò lưu manh với Đường Đường đừng có trách chú đánh chết con.”
Lục Ly nói thầm trong lòng, từ sớm con đã giở trò lưu manh rồi có được không, nhưng anh không dám nói ra miệng.
Người khác hay nói ba ruột bảo vệ con gái, không sai chút nào.
Đến dưới lầu nhà Khương Đường, Hoàng Chấn Dương nói với cô: “Có chuyện gì cứ điện thoại cho ba, cho dù là chuyện gì cũng đều có thể gọi điện thoại cho ba, không có chuyện gì cũng vẫn có thể gọi.”
Khương Đường nở nụ cười, ừm một tiếng.
Hoàng Chấn Dương quay đầu lại nói với Lục Ly: “Lục Ly, nếu con dám bắt nạt Đường Đường của chúng ta đừng có trách chú không khách sáo.”
Lục Ly trả lời: “Không dám, không dám, thương còn không kịp nữa là.”
Hoàng Chấn Dương khẽ ừm, nói với Lục Ly: “Con lên làm xong bài tập thì mau chóng về nhà đi.”
Lục Ly nói thầm trong lòng: “Con còn về nhà gì nữa, đây là nhà con”.
Cuối cùng, Hoàng Chấn Dương nói với Khương Đường: “Lúc con có thời gian ba có thể đến thăm con không?”
Khương Đường gật đầu, khẽ cười với ông: “Ừm.”
Sau khi Hoàng Chấn Dương rời đi, Khương Đường và Lục Ly đi lên lầu.
Đột nhiên cô nhớ ra cô quên hỏi chú Hoàng sinh nhật của cô là ngày mấy.
Lần trước cô và Lục Ly cùng tổ chức sinh nhật, cũng chỉ là tùy tiện chọn đại một ngày, coi như là miễn cưỡng sinh cùng ngày cùng năm với anh.
Khương Đường bật đèn phòng khách, quay đầu hỏi Lục Ly: “Rốt cuộc sinh nhật em ngày mấy?”
Lục Ly đi tới, vòng tay ôm cô: “Chúng ta sinh cùng ngày, thật sự là cùng ngày, trước đây anh có hỏi chú Hoàng rồi.”
Khương Đường ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to tròn lấp lánh: “Vậy chúng ta thật sự là trời sinh một cặp.”
Lục Ly gật đầu: “Cùng ngày cùng tháng cùng năm.” – nói xong, lại hôn lên môi cô một cái.
Khương Đường lại hỏi: “Thế…em sinh mấy giờ, lớn hơn anh hay nhỏ hơn anh?”
Nói đến cái này Lục Ly đã quyết định từ lâu mình sẽ sinh non ba tiếng, từ mười giờ sáng biến thành bảy giờ.
Dù sao cô cũng không biết được.
Anh vừa cười vừa trả lời cô: “Em sinh tám giờ, anh sinh bảy giờ.
Anh sớm hơn em một tiếng cho nên theo lẽ thường anh nằm trên.”
Khương Đường cười với anh: “Vậy thì anh Ly, sau này phải dựa vào anh che chở.”
Lục Ly ôm cô: “Được thôi, em gái Đường.” – nói xong lại hôn tới hôn cô.
Khương Đường đẩy anh: “Đi tắm trước đi, khắp người toàn mùi hôi thối.”
Lục Ly siết tay ôm cô, siết cô vào lòng mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như đang dỗ dành một đứa bé đang tủi thân, anh nói: “Nếu như em không muốn quay về thì đừng về, cứ coi như nhận lại ba mẹ thôi, không muốn về nhà ở cũng không sao, anh có rất nhiều nhà, em muốn ở căn nào thì ở căn đó, muốn ở thế nào thì ở thế ấy.”
Khương Đường ôm anh: “Lẽ nào đây là khoe khoang sự giàu có trong truyền thuyết sao?”
Lục Ly cười hôn lên tóc cô.
Khương Đường ôm anh, hồi lâu cũng không nói gì, cuối cùng cô mới nói: “Em chỉ cần anh là đủ rồi.”
*
Cuộc thi hùng biện Tiếng Anh đúng hẹn là đến. Khương Đường không hề trông đợi gì vìl úc thi trong trường cô đã bị đánh rớt, Lục Ly và Chu Na Na khá tốt, cả hai đại diện trường giành được hạng nhất và hạng tư trong cuộc thi cấp Thành phố.
Khương Đường rất vui vẻ, đây là lần đầu tiên cô tham gia một cuộc thi, lúc đứng trên sân khấu có nhiều người xem như vậy hơn nữa còn không phải đội sổ.
Bản thảo rất tốt, dù sao Lục Ly cũng đã sửa giúp cô vài lần, có điều cô phát âm không được chuẩn, vẫn còn mang theo giọng Trung đặc sệt.
Lúc cô đi từ trên sân khấu xuống, từ xa cô đã trông thấy Hoàng Chấn Dương đứng ở cửa lớp học cầu thang giơ ngón tay cái về phía cô.
*****
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Đường: Trước đây lúc rảnh rỗi em vẫn hay nghĩ đến một vấn đề.
Lục Ly: Vấn đề gì?
Khương Đường: Nếu mỗi người Trung Quốc cho em một tệ, vậy em chắc chắn sẽ giàu to, em không tin anh chưa nghĩ tới.
Lục Ly: Không nghĩ, không cần thiết.
Khương Đường: Cút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...