Lục Ly nhìn theo bóng lưng Khương Đường biến mất trong đêm, xoay người đi về phía chiếc Rolls-Royce đang đỗ bên đường.
Anh ngồi vào trong xe, đăng lên vòng bạn bè.
“Sâu trong rừng trúc là ý xuân.”
Triệu Tiến là người bình luận đầu tiên: “Bây giờ là cuối hè đầu thu mà đại ca, chỗ nào có sắc xuân, vừa nhìn liền thấy gian tình.”
Tống Đằng Phi trả lời bình luận của Triệu Tiến, gửi một loạt biểu cảm cười gian.
Bình luận thứ ba của Hoàng Viện Viện là biểu cảm xấu hổ xấu hổ.
Hoàng Phương Phương yên lặng nhấn like.
Còn có Sherlock Holmes đã đoán ra, rừng trúc trong câu nói trên chính là rừng trúc phía sau vườn hoa nhỏ của trường Trung học số một, hơn nữa bên trong rừng trúc này đã xảy ra một vài chuyện ý xuân vô hạn tốt đẹp nữa kìa.
Lúc Khương Đường về đến nhà mới nhìn thấy anh đăng dòng trạng thái kia.
Cái tên khốn khiếp Lục Ly, đây là muốn cho cả thế giới đều biết sao, lại còn văn vẻ nho nhã, chẳng lẽ đây chính là thanh tao hàm súc trong truyền thuyết sao.
Học bá các cậu biết cách chơi đó.
Khương Đường nhìn không trả lời, cũng không like, cũng không muốn phơi bày bản thân quá rõ như thế.
Cô tắm rửa xong xuôi, thay bộ đồ ngủ hình con thỏ nhỏ màu hồng nằm trên lướt điện thoại.
Lục Ly gửi một cái emo đeo kính râm cool ngầu qua, bên dưới còn viết mấy chữ: “Sao nào, phục không.”
Khương Đường nhớ lại nụ hôn khi nãy trong rừng trúc, ngọt đến say lòng người.
Cô khẽ chạm lên môi mình cười cười, trả lời: “Cậu đợi tớ một chút, tớ đến ngay.”
Sau đó cô nhảy lên giường, lấy một bộ đồ ngủ hai dây đỏ thẫm, với một bộ đồ lót ren màu đen từ trong tủ quần áo ra để chung với nhau.
Cô cởi bộ đồ ngủ thỏ đáng yêu trên người xuống, thay bằng bộ hai dây.
Cô đứng trước gương nhìn, chỉnh lại một chút, hơi kéo dây áo ngủ xuống một chút.
Mới vừa tắm xong, tóc mới khô phân nửa rũ xuống, cực kỳ nữ tính.
Khương Đường cầm điện thoại, chỉnh camera trước, chụp mình một tấm.
Hình như, còn thiếu chút gì đó, thiếu cái gì nhỉ.
Cô đặt điện thoại xuống, đi tới trước bàn trang điểm, lấy một thỏi son màu đỏ đậm trong đó ra, cẩn thận thoa trước gương.
Thoa son xong, cô lấy điện thoại chụp thêm mấy tấm, trong đống ảnh đó chọn ra một tấm vừa ý nhất gửi cho Lục Ly.
Không phải cậu hỏi phục không hay sao, cậu tự xem có phục không.
Cô trong ảnh, ánh mắt mê ly, cằm hơi ngước lên, răng cắn một góc môi dưới, đôi môi đỏ mọng, kiều diễm ướt át.
Lục Ly nhìn bức ảnh mười giây, hận không thể ăn sạch sẽ son trên môi cô.
Anh lưu ảnh về điện thoại, gửi cho cô một cái biểu cảm chảy máu mũi.
Sau đó anh cảm thấy có chất lỏng chảy ra từ mũi mình, anh giơ tay lau.
Chảy máu mũi thiệt này.
Anh đành phải luyến tiếc bỏ điện thoại xuống, đi vào nhà vệ sinh mở nước lau sạch máu mũi đã.
Cô gái này, nhất định có độc.
Một luồng khí nóng không biết từ đâu bắt đầu chạy lên trên.
Lục Ly về giường, cầm điện thoại trả lời: “Hư chết cậu.”
Quyến rũ bổn đại gia, nói cho cậu biết sẽ bị chơi đùa cho rất thảm.
Khương Đương nhếch môi, rất quan tâm mà trả lời: “Muộn lắm rồi, tớ ngủ trước nhé, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Cô lấy nước tẩy trang lau sạch son môi, thay đồ ngủ con thỏ nhỏ thoải mái kia, nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ.
Sau đso lại gửi một tin nhắn đi: “Ngủ ngon, đã ngủ, đừng trả lời.”
Quả nhiên Lục Ly không nhắn lại, dáng vẻ như rất nghe lời.
Thật ra anh đang rất bận rộn, mỗi tế bào trong cơ thể anh đều rất bận rộn rất hưng phấn.
Lục Ly nhìn đầu giường, đúng lúc khăn giấy đã hết.
Lúc này, anh cũng không tiện gọi dì mang qua.
Ngừoi sáng suốt vừa nhìn liền hiểu là anh muốn làm cái gì, được chưa.
Anh chỉ còn lén lén lút lút mở của phòng ngủ, nhẹ tay nhẹ chân xuống lầu, rút giấy của hộp giấy trên bàn trà dưới lầu.
Bởi vì lúc nãy xuống lầu có hơi căng thẳng, háo hức vậy mà hơi giảm xuống một chút.
Anh quét điện thoại, mở tấm ảnh kia của cô lên, cả ngừoi lập tức hưng phấn trở lại.
Cô gái này, tuyệt đối có độc.
Anh đi vào nhà vệ sinh, đặt giấy vệ sinh lên kệ bên cạnh, sửa tay sạch sẽ.
Đợi đến miếng giấy vệ sinh cuối cùng bị anh vứt vào thùng rác, rửa tay xong, lúc quay về giường, cảm thấy thân xác như đã tan rã.
Nhất định là cô, hút hết dương khí của mình, Lục Ly nghĩ.
Anh nằm trên giường, sau đó lướt vòng bạn bè một lần nữa.
Hai mưoi phút trước, cô vậy mà cũng đăng lên vòng bạn bè, không chữ không ảnh, chỉ có biểu tượng cảm xúc.
Đó là một biểu cảm đeo kính râm, cực kỳ bực bội đanh đá.
Lục Ly thịu thua nhấn like.
Được, ván này, ngài thắng.
Ngày hôm sau, Khương Đường vừa ngâm nga ca khúc vừa đi vào lớp, quay đầu nhin Lục Ly còn chưa đến.
Cô lấy sách giáo khoa bắt đầu chuẩn bị bài học.
Đến khi chuông vào học vang lên, Lục Ly mới đeo balo lắc lư đi vào từ cửa sau.
Bạn học tóc hai chùm trước mặt hôm nay lại mặc một chiếc vái trắng liền thân, tươi sáng thuần khiết đến không chịu được, so với dáng vẻ yêu diễm tối hôm qua kia căn bản là không cùng một người.
Khương Đường quay đầu lại, cười với Lục Ly một cái.
Một nụ cười rất thân thiện, cười mỉm đơn thuần.
Nhưng nụ cười này rơi vào trong mắt Lục Ly, liền trở thành khiêu khích.
Nhớ đến tối hôm qua bị cô gái bên ngoài thuần khiết bên trong yêu diễm này đến mất khống chế, Lục Ly nhếch môi, cuộc đời còn dài, sau này có cậu để yêu thương.
Triệu Tiến lấy tay đụng Lục Ly, hỏi: “Là rừng trúc đằng sau vườn hoa nhỏ đúng không? Cái tối qua trên vòng bạn bè ấy.”
Lục Ly nghiêng mặt qua nhìn cậu ấy: “Sao, cậu muốn đi đào măng à, măng mùa nay hình như không ngon lắm.”
Triệu Tiến cười hề hề: “Không phải, tó chỉ dò đường thôi, sau này có bạn gái cũng sẽ dẫn qua đó, địa hình nơi đó thế nào, đặc biệt bí ẩn đúng không, có bị người bên ngoài nhìn thấy không.”
Vừa dứt lời, đầu Triệu Tiến đã bị viên phấn của Tiểu Điềm Điềm chọi trúng.
Triệu Tiến rờ đầu mình, cậu ấy cũng đã quen, mỗi lần lên lớp nói chuyện với người khác, bị phấn chọi trúng đều là cậu.
Tiểu Điềm Điềm bắt đầu niệm chú: “Chú ý chút chú ý chút, qua thêm một tháng nữa là thi thử rồi.
Đây là lần thi đầu tiên sau khi các người lên lớp mười hai, có thể thi lên đại hjc không, thi được đại học gì, bán khoai lang nướng ở bên đường hay đến công ty lớn làm tổng giám đốc chính là xem lần thi thử này đấy.”
Bên dưới có bạn học nhỏ tiếng nhắc nhỏ: “Thầy à, còn chưa đến kỳ thi đại học mà.”
Tiểu Điềm Điềm trừng mắt nhìn học sinh đó, nói tiếp: “Các ngừoi đều phải coi môi lần thi thử chính là thi đại học mà liều mạng.
Từng người một, mỗi ngày đều không có cảm giác cấp bách, nhìn thời gian đếm ngược ở đằng sau đi, còn được bao nhiêu ngày, còn bao nhiêu ngày! Đợt thi này kết thúc, tôi sẽ đến thăm nhà, thăm từng nhà của từng người.”
Vừa nhắc đến đến nhà, dưới bục giảng liền thành một bầu trời than thở, đây chính xác là thông báo tử vong.
Ngược lại Khương Đường không có cảm giác gì cả, trong nhà cô không có người, cô chính là người lớn của chính mình, cho nên cô không sợ.
Trước khi tan học, Tiểu Điềm Điềm rống một tiếng: “Cái kia, Triệu Tiến, đừng quan tâm trận đấu bóng rổ nữa, các cậu tùy tiện thi đấu là được, ưu tiên học tập.”
Triệu Tiến đang nhìn điện thoại, đột nhiên bị nhắc tên, dọa đến tay run, mau chóng gật đầu.
Đợi Tiểu Điềm Điềm đi khỏi, Triệu Tiến mới nghĩ lại, mình giống như là ủy viên thể thao của cái lớp này mà.
Kêu cái gì đừng quan tâm, vậy thì nhất định phải đặc biệt quan tâm mới đúng.
Anh đứng dậy, đi lên bục giảng gõ lên bàn giống với dáng vẻ của Tiểu Điềm Điềm, nói với học sinh bên dưới: “Im lặng, im lặng, mọi người im lặng, đừng nói chuyện nữa, bây giờ nghe tới nói.”
Nhưng mà lớp học ồn ào cũng không yên tĩnh được bao nhiêu.
Triệu Tiến tiếp tục nói: “Muốn tham gia thi đấu bóng rổ thì tìm tớ đăng ký nhé, nam sinh, cho các ngừoi cơ hội khoe khoang trước mặt cô gái mình yêu, đi qua lướt qua cũng đừng bỏ qua.
Nữ sinh cũng có thể đăng ký, thành đội cổ vũ gì đó.”
Vẫn như cũ không có ai trả lời, điều này làm cho ủy viên thể theo là Triệu Tiến rất mất mặt.
Tuy là cậu ấy cũng chỉ vừa mới nhớ đến mình là ủy viên thể thao.
Nhìn những dáng vẻ không có niềm vinh dự tập thể, Triệu Tiến quyết định tung ra chiêu lớn, cậu ấy hét lên: “Lục Ly cũng tham gia.”
Lớp học lập tức yên tĩnh, rất nhanh đã có người thì thầm nói riêng với nhau.
Lớp trưởng Chu Na Na giơ tay nói: “Tớ đăng ký, tớ vào đội cổ vũ.”
Lại có thểm mấy học sinh nữ nữa cũng giơ tay đăng ký.
Triệu Tiến lấy giấy viết bên trong bục giảng ra, ghi tên người đăng ký lại.
Sau khi ghi chú xong thì hỏi: “Nam sinh thì sao? Ngoài tớ và Lục Ly ra, tối thiếu ba ngừoi nữa, còn ai không còn không? Mau lên, cơ hội để lớp chúng ta nở mày nở mặt tới rồi.”
Rất nhanh đac có học sinh thật sự yêu thích bóng rổ đăng ký.
Triệu Tiến cầm giấy ghi tên quay về chỗ ngồi, bên nữ sinh thì không cần xem, dù sao cũng là đội cổ vũ, ít hay nhiều cũng được, thiếu một người cũng không cần căng thẳng, dư một người cũng không sao.
Chủ yếu là cầu thủ tham gia, cái này mới là điểm mấu chốt.”
Triệu Tiếm đếm một chút, tổng cộng có bảy người đăng ký.
Sáu ngừoi trong đó cũng hay chơi bóng cùng nhau, có một cái tên không quen thuộc, Hạ Kính.
Triệu Tiến nhìn về phía Hạ Kính, cái tên đeo kính, dáng người không cao, giọng nói cũng không lớn, một người bạn học luôn không có cảm giác tồn tại gì trong lớp, là Hạ Kính đúng không?
Mới vừa nãy Triệu Tiến chỉ cúi đầu ghi tên, không nhìn người.
Triệu Tiến lấy tay đụng Lục Ly, quay đâu hỏi anh: “Ngừoi kia tên Hạ Kính đúng không.”
Lục Ly có ấn tượng với người bạn học này, tối qua mọi người trong lớp đều về hết, chỉ có cậu ta không đi, sau cùng vẫn là bị Lục Ly đuổi đi.
Lục Ly gật đầu nói: “Chắc vậy, tớ không nhớ rõ lắm.”
Triệu Tiến phân tích nói: “Vóc dáng không cao, ngừoi cũng rất thành thực, không biết chơi bóng như thế nào.
Tiết thể dục chiều nay đến sân bóng thử chút là biết, không được thì làm thành viên dự bị.”
Triệu Tiến đột nhiên cảm giác được, bản thân rất thích hợp làm quan, nhìn làm hoạt động này, có hình có dạng, có thanh có sắc.
Tương lai nhất định sẽ làm ra việc kinh thiên động địa.
Triệu Tiến đi đến bên cạnh Bánh Lớn, gõ gõ lên bàn cậu ta, cười cười nói: “Bánh Lớn này, tớ đăng ký cho cậu rồi.”
Bánh lớn để điện thoại xuống, vội vàng lắc đầu: “Không được, tớ không được, tớ không biết chơi bóng rổ.
Hay là cậu cho tớ vào đội cổ vũ cũng được, chơi bóng thật sự là không được, cầu xin cậu tha cho tớ đi.”
Triệu Tiến cười cười: “Mơ đẹp quá, còn muốn vào đội cỗ vũ.
Yên tâm, cậu cũng là thành viên dự bị, sẽ không để cậu lên sân đâu.”
Bánh Lớn lương thiện nói: “Vậy không phải tớ chiếm chỗ vô ích sao, như vậy có phải không tốt lắm thì phải.”
Triệu Tiến vỗ lên bả vai cậu ta: “Lúc đầu là bảy người, thêm cậu là tám, điềm lành.
Hơn nữa cầu thủ dự bị của lớp khác nhiều lắm, lớp chung ta mới có hai người, nói ra cũng không hay lắm.
Lại nói, anh Bánh Lớn ngày cao lớn uy vũ đẹp trai chết người, đứng ở bên kia, khí thế của chúng ta thắng ngay.”
Cao lớn uy vũ đẹp trai chết người, Bánh Lớn theo bản năng nhìn về phía Lục Ly.
Cậu ta dụi mắt, Lục Ly với Khương Đường vừa mới ở dưới bàn tay kéo tay đúng chứ, không nhìn lầm đúng không, là tay kéo tay đúng không?
Lục Ly sờ ngón tay Khương Đường, Khương Đường nhéo lòng bàn tay Lục Ly.
Lục Ly cũng học theo nhéo lòng bàn tay Khương Đường.
Khương Đường nhột đánh tay Lục Ly một cái.
Lục Ly nhanh chóng bắt lấy.
Mười ngón đan vào nhau, một đôi tay còn đang lắc lư đung đưa dưới bàn.
Triệu Tiến nhìn theo ánh mắt Bánh Lớn.
Mẹ nó, đây là công khai ngược cẩu đây mà!
*****
Triệu Tiến: Tôi thấy tôi quá vô tội, bị ngược đãi mỗi ngày.
Tác giả: Xin lỗi, a Tiến.
Lục Ly: Không cần xin lỗi, ngược chết cho tôi.
Tác giả: Được thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...