Lục Ly vốn đang nằm bò trên bàn lười biếng hơi đứng dậy, lập tức giật lấy quyển sổ ghi chép mỏng trên tay Khương Đường qua.
Giở ra xem, dấu vết này, vừa nhìn liền biết là nam sinh viết! Đương nhiên, cho dù là nữ sinh viết thì cũng không được, không được!
Khương Đường giơ tay cướp trở lại: “ Uầy, cậu giật tập của tớ làm gì? “
Lục Ly đen mặt không nói gì, hai ba cái liền đem sổ ghi chép xé đi, sắc mặt tương đối khó coi.
Khương Đường nhặt giấy vụn dưới đất lên, chất vấn: “ Sao cậu xé nó? Có bệnh à? “
Người ta chép phạt từ vựng giúp dù sao cũng xuất phát từ lòng tốt.
Coi như là có ý nghĩ gì khác thì cũng không nên đối xử với thiện ý của người khác như vậy.
Thiện ý đó, ở cái thế giới xấu xa này khó có biết bao, chỉ có Khương Đường biết.
Lục Ly thấy sắc mặt Khương Đường không tốt, không lẽ là đau lòng.
Nhưng anh làm gì có tư cách đi chất vấn cô, cũng không muốn chọc cô không vui, chì còn có thể xị mặt đứng im cạnh bàn không nói gì.
Triệu Tiến nhịn không được giơ ngón cái lên với Khương Đường.
Toàn bộ Trường trung học số Một, dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với đại ca của lớp chỉ có cậu thôi đó cô gái, ấy, không, phải là nữ hiệp!
Mấu chốt chính là, vị đại ca vậy mà lại không nổi bão, đổi lại là kẻ khác, dám nói như vậy sớm đã bị kéo ra ngoài chém.
Khương Đường đặt mảnh vụn của sổ ghi chép lên bàn, từng mảnh từng mảnh rồi dùng băng keo trong dán chúng lại với nhau.
Lục Ly nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của cô, trong lòng tức giận từ từ dâng lên, buồn phiền muốn chết.
Anh đi từ cửa sau ra ngoài, dựa lan cang hút thuốc,
Thuốc hôm nay chắc là đồ giả rồi, vừa cay vừa hắc, khó hút muốn chết.
Nhưng bây giờ anh không có cách nào xoa dịu cảm xúc của mình.
Từ cửa sau nhìn vào cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy tóc đuôi ngựa của cô lắc qua lắc lại, cô cúi đầu, không nhìn thấy được biểu cảm gì, một tay cầm băng keo trong, tay khác đang ghép lại quyển sổ ghi chép bị anh xé.
Sau đó cô kéo một đoạn băng keo ngắn, dùng miệng cắn đứt, bắt đầu dán lên cuốn tập.
Cô ấy, cô ấy, cô ấy còn dám dùng miệng cắn, không biết trên đó đều là vi khuẩn sao!? Không có kéo à!? Là học sinh mà đến cả cây kéo cũng không có!? A a a a!
Cái này là hôn gián tiếp đó, mẹ nó, không thể nhịn!
Lục Ly dụi tắt đầu thuốc, lại đi vào từ cửa sau, bới ngăn bàn của mình hai cái.
Fuck, vừa tức giận liền quên mất, anh cũng là người không có kéo.
Lục Ly đi đến cuối lớ, hỏi mượn cây kéo của bạn học.
“ Ai có kéo? “ – sắc mặt âm u giống như muốn đi giết người vậy.
Mấy tên nhóc con bị ép xóa hình lúc nãy vội vàng lắc tay: “ Không có.
“
Sợ vị đại ca này tâm tình tồi tệ này cầm kéo đi làm thịt người ta.
Vị đại ca này là đang muốn đi đánh nhau sao? Không phải đã thoái ẩn giang hồ rồi sao.
Cuối cùng Lý Đại Bính cũng lấy từ trong cặp ra cây dao rọc giấy, do dự đưa tới: “ Cái này được không, anh Lục? “ – giọng nói run rẩy.
Lục Ly cầm lấy nhìn: “ Được, cám ơn.
“
Lục Ly được giáo dục rất tốt, cho dù tâm tình bây giờ không tốt nhưng anh vẫn giữ được phép lịch sự.
Chỉ là anh không biết, dáng vẻ của bản thân mình bây giờ, nói nhiều thêm một chữ cũng sẽ làm cho ngừoi ta run rẩy, tiếng cám ơn này, chi bằng không nói thì hơn.
Lý Đại Bính vội vàng xua tay: “Không, không cần cám ơn, ngài cứ tự nhiên.”
Lục Ly cầm cây dao rọc giấy đi đến bên cạnh Khương Đường.
Mấy tên nhóc con không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay Khương Đường, đại ca có phải là đang muốn trước hiếp sau giết, hay là trước giết sau hiếp?
Lục Ly vẫn xị mặt: “Cho cậu dao dùng này.”
Rõ ràng là làm việc tốt giúp người bởi vì vui vẻ, nhưng biểu hiện nhỏ được bày ra này, trên mặt giống như đang viết: Đưa cậu con dao, cậu tự sát đi.
Khương Đường ngẩng đầu nhìn anh, cái người này, hôm nay có chút khó hiểu, rõ ràng là anh xé tập của người ta, mà làm như người ta xé tập anh, sắc mặc âm trầm như sắp mưa giông sắp đến.
Nhưng mà, bây giờ mượn dao rọc giấy cho cô hẳn là đến làm hòa, tuy là thái độ không phải tốt đẹp gì.
Cô nhận lấy dao rọc giấy: “Cám ơn.” – Đây cũng coi như đơn phương tha thứ cho lỗi lầm của anh.
Cho nhau một bậc thang thế giới sẽ tốt đẹp hơn.
Lục Ly quay về chỗ ngồi, nhìn động tác của cô, chắc là đang dùng dao rọc giấy rồi.
Vừa rồi còn dám dùng miệng cắn, không biết trên băng keo toàn là vi khuẩn sao?!! Hóa học! Có độc đó!!!
Nam sinh giúp cô chép phạt từ vậy giờ này chắc chắn đang nhìn thấy, nhìn thấy cô ấy vì hắn ta như vậy, nhất định vui mừng chết luôn rồi.
Vui con mẹ nó chứ vui, rãnh rỗi không có chuyện làm, xem vào việc người khác làm gì!
Lục Ly hung hăng nhìn lướt một vòng khắp lớ, cảm giác nam sinh nào cũng đều đáng nghi.
Cái tên mập ở hàng thứ ba kia kìa, mới vừa nhìn về bên này mấy lần, còn có Tiểu Minh ở hàng thứ tư, cửa trước không phải dễ đi hơn à, nhất định cứ phải vòng qua cửa sau, còn có cái tên cái tên cái tên đeo kính kia nữa, không nhớ tên nổi, mới vừa bò ra ngoài cửa sổ bên ngoài nhìn về phía này cái gì hả!
……
Hôm qua lên lớp có ba người bị phạt: Khương Đường, Lục Ly, Bánh Lớn.
Nhưng Đại Bính tối qua chơi gam đến quên luôn cả bản thân, sớm đã đem chuyện chép phạt ném vào trong phó bản luôn rồi.
Lúc này đang vội đến xoay mòng mòng.
Triệu Tiến cầm lấy một cuốn sổ ghi chép đã được chép phạt xong trên bàn Lục Ly, đi tới trước mặt Đại Bính, cười hihi nói: “Bánh Lớn, hai mươi tệ, mua không sợ tổn thất mua không sợ mắc mưu (*).
*Convert 买不了吃亏买不了上当: khẩu hiểu quảng cáo của cửa hàng tiện lợi hai nhân dân tệ, ý chỉ một thứ giá rẻ, mua không cần mặc cả, mua không sợ bị lừa.
(Nguồn: google)
Nói xong quơ quơ quyển sổ trong tay.
Đại Bính cắn răn: “Mười tệ!”
Triệu Tiến cũng nghiến răng: “Mười lăm, thiếu một đồng cũng không bán.”
Đại Bính cũng nghiến răng nghiến lợi: “Mười hai, thêm một đồng cũng không mua.”
Triệu Tiến thả làm bộ cắn răng: “Vậy thôi được, có điều đừng nói với người khác tớ bán cho cậu với giá này đó.”
Làm ơn đi lão huynh, ngừi khác đối với chuyện này cũng chả có hứng thú gì đâu được chưa.
Người ta cũng đâu có bị phạt.
Đại Bính gửi cho Triệu Tiến một cái hồng bao bằng Wechat, thu sổ ghi chép lại, chỉ để lại năm mười lần từ vựng phía đầu, đằng sau toàn bộ đều xé đi.
Bởi vì có mình Lục Ly bị phạt chép một trăm lần.
Đại Bính viết tên mình sau quyển sổ, chuẩn bị đến văn phòng giao cho Miss Lý.
Khương Đường gọi cậu ta lại: “Lý Hoa, nộp giúp tớ luôn với.”
Bánh lớn nghe thấy có ngừoi gọi tên mình, xém chút không phản ứng kịp.
Bây giờ trong lớp không ai kêu tên cậu ta nữa, đều gọi biệt danh.
Bánh Lớn nhận lấy quyển sổ của Khương Đường, thuận tiện hỏi Lục Ly: “Anh Lục, anh có cần nộp giùm không? “
Triệu Tiến lấy đại một quyển trên bàn, ghi tên giùm Lục Ly rồi đưa cho Bánh Lớn: “Mang giúp nhé.”
Bánh Lớn vừa mới cầm lấy lại bị Lục Ly chặn lại, nói một câu: “Người khác viết hộ thì có gì tốt, tớ không nộp.”
Triệu Tiến nháy mắt ra hiệu bảo Bánh Lớn đừng nói gì cả, mau chóng đi đi.
Cũng coi như là không thu mười hai tệ của người ta vô ích.
Bánh Lớn nhận được tín hiệu, chạy ra khỏi lớp nhanh như chớp.
Triệu Tiến coi như cũng nhìn ra được, đại ca đây là đang ăn giấm, hơn nữa lại còn ăn đến không biết tại sao như vậy, trên bàn mình còn có một chồng sổ ghi chép của nữ sinh chép phạt từ vựng Tiếng Anh giúp mình, Khương Đường người ta có nói gì chưa, người ta cái gì cũng không nói đó.
Đại ca đây chẳng lẽ là yêu đơn phương á, mẹ kiếp.
Việc này cũng quá cay đắng.
Trong mắt Triệu Tiến, Khương Đường, diện mạo với dáng người không có gì để nói, rất xứng đôi với Lục Ly, nhưng mà thân phận với xuất thân của cô lại không biết rõ đầu đuôi.
Làm gái, kẻ giết người.
Lục Ly thật sự không nghi ngờ chút nào sao, một chút cũng không để ý sao?
Cá tính của Khương ĐƯờng, Triệu Tiến rất thích, thích hợp làm bạn, nhưng để làm bạn gái mà nói thì lại khác.
Khương Đường quay đầu lại hỏi Lục Ly: “Sao cậu không nộp?”
Theo cô thấy, lúc Lục Ly mượn dao rọc giấy cho cô, hai người đã coi như tự động làm hòa rồi.
Nghe thấy Khương Đường nói chuyện với mình, sắc mặt Lục Ly mới coi như tốt đẹp dễ coi hơn được chút, thấp giọng trả lời: “Tớ chưa chép.”
Khương Đường nhìn một đống trên bàn Triệu Tiến: “Không phải có người giúp cậu chép rồi sao?”
Lục Ly vứt đống sổ ghi chép đó vào sọt rác: “Tớ để ý viết không đẹp, không muốn nộp.”
Chậc chậc, học bá đúng là học bá, con người theo đuổi không phải là hoàn thành nhiệm vụ, mà là bảm đảm chất lượng nhiệm vụ được hoàn thành.
Khương Đường ồ một tiếng: “Vậy cậu tự chép đi, chữ cậu đẹp.”
Cắt, mới vừa rồi còn nói với người ta thế nào, nói người ta có bệnh, bây giờ lại khen chữ người ta đẹp, lấy lòng người ta.
Lục Ly xoay cây bút máy trong tay: “Tớ không muốn chép.” – ngừng một chút nói tiếp: “Cậu chép giúp tớ đi.”
Khương Đường cười nói: “Chữ của tớ, không phải đẹp tới mức đó đâu.” – trong lớp có nhiều người chép giúp anh như vậy, anh đều không để trong mắt, huống chi chữ mình còn giống như chó bò.
À, không đúng, nói bằng tiếng Anh, phải là như giun bò.
Lục Ly ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm, cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm người ta.
Khương Đường bị anh nhìn đến da đầu tê dại, thật là nhìn không ra, đại ca lớp học mà như trẻ con vậy, kiêu căng đáng yêu muốn chết.
Cô còn có thể làm gì đây, chỉ có thể đồng ý: “Được được được, Ngài là đại ca, Ngài nói sao thì là vậy.”
Trên mặt Lục Ly lúc nào mới tan mây thành nắng.
Buổi chiều trước khi tan học tiết học cuối cùng là tiết tự học, đã giúp Lục Ly chép được một nửa.
Còn năm mươi lần, cố lên, có thể hoàn thành.
Lục Ly ngồi sau Khương Đường, nhìn tóc đuôi ngựa của cô động đậy động đậy, bút trên tay không ngừng lại.
Tuy là chép phạt rất cực nhọc nhưng trong lòng anh lại cực kỳ vui vẻ.
Vì vậy Lục Ly vừa đau lòng vừa vui vẻ, vừa vui vẻ vừa đau lòng mà nhìn chằm chằm lưng cô.
Cách giờ tan học còn năm phút nữa, Khương Đường cuối cùng cũng chép xong từ vựng Tiếng Anh, cô ngừng bút, vặn vặn cổ tay có hơi đau nhói.
Quay người đưa quyển sổ ghi chép cho Lục Ly, vừa quay đầu liền đối diện với ánh mắt anh.
Lục Ly vội vàng dời tầm mắt nhìn thời khóa biểu trên tường cạnh bảng: “Cái này, tiết đầu tiên của ngày mai là môn Tiếng Anh thì phải.”
Tự anh cho rằng mình che giấu rất tự nhiên.
Khương Đường nhìn theo tầm mắt anh, thời khóa biểu trên kia cũng chỉ to hơn bàn tay một chút xíu xiu.
Mẹ nó, con người này lớn lên có thêm một đôi mắt chó hợp kim titan à, cái này cũng nhìn rõ được.
Cô để quyển sổ lên bàn anh: “Chép xong rồi.” – Nói xong liền quay trở về.
Đã tan học rồi, đề Vật Lý của cô còn chưa làm nữa.
Lục Ly mở từ vựng cô chép giúp anh ra, tuy là chữ có hơi xấu một chút nhưng vẫn rất đẹp mắt.
Đây chính là cái gọi là mỹ thuật.
Đại ca rất mãn nguyện, từ trên ghế đứng lên rồi chồm lên phía trước, dán vào đuôi ngựa của cô nói một tiếng: “Cám ơn.”
Bên tai lạnh lẽo đột nhiên có một hơi ấm áp, Khương Đường vội vàng dịch người về phía trước: “Không cần cám ơn.”
Lục Ly chồm người về phía trước theo cô, lại lần nữa dán lên tóc đuôi ngựa cô, nói lại câu đó: “Cám ơn.”
Tóc cô rất thơm, không biết dùng dầu gội gì, ngửi đến thật là con mẹ nó nghiện mà, so với ma túy còn gây ghiện hơn.
Tuy là anh chưa thử ma túy lần nào, nhưng nhất định không bằng hương vị trên người cô.
Vừa rồi không phải mới cám ơn sao, sao lại cảm ơn nữa.
Khương Đường lại nhích người về phía trước: “Không cần khách sáo.”
Lục Ly lại muốn nhích về phía trước theo Khương Đường.
Hương vị này, thơm quá đi, chưa từng ngửi qua dầu gội nào thơm như vậy, cái này là thương hiệu nào loại nào mùi nào.
Triệu Tiến bên cạnh nhìn không nổi nữa, kéo quần áo Lục Ly: “Không được đâu đại ca ơi, chú ý hình tượng một chút.”
Nếu còn cám ơn thêm lần nữa sẽ đề cô gái nhà người ta lên bàn mất.
Lục Ly hít một hơi thật sâu mùi hương trên đầu Khương Đường, mới lui về chỗ ngồi xuống.
Con mẹ nó, cái tên Lục Lê biến thái chết tiệt này, Triệu Tiến nhìn không nổi nữa rồi.*Tác giả có lời muốn nói:
Khương Đường: Biến thái anh muốn làm gì hả?
Lục Ly: Trước khi làm gì đó, phải tính toán một chút.
Khương Đường: Vậy học bá anh định làm gì?
Lục Ly: Tính xem bàn của anh có thể chịu được trọng lượng của hai người không?
Khương Đường: …..
Lục Ly: Xong rồi, đã tính xong, có thể làm.
Khương Đường: Chừa lại chút mặt mũi được không vậy?
Lục Ly: Không được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...