Khoảng 7h kém 10, Thẩm Húc Thần cùng Trình Dĩ Hoa tới một club giải trí xa hoa nào đó trong thành phố. Hai nam sinh mặc đồ thể thao nghênh ngang đi vào. Một nhân viên phục vụ đang định bước ra chặn lại, thì một người ở gần đó đi ra, mặt mày tươi cười nghênh đón: “Ai nha, hai người đến đúng giờ ghê, Đậu Thiên Chân bảo em ra đón hai người!” Nhân viên phục vụ kia yên lặng thu lại cái chân vừa mới bước ra.
“Đây là Thẩm Húc Thần, bạn tôi, còn đây là… Thạch Thượng Phi.” Trình Dĩ Hoa giới thiệu hai người với nhau.
“Cứ gọi tôi là Ruồi, chậc chậc, tên em là do ngày xưa khi đặt tên cha mẹ đều bị nước vào đầu!” Thạch Thượng Phi nói. Tên cậu ta phát âm tương tự “Thỉ Thượng Phi (cứt bay)” chính là chỉ con ruồi. Bởi vậy biệt hiệu này đã là bạn từ nhỏ tới lớn với cậu ta. Thạch Thượng Phi cũng từng phản đối dữ dội, sau đó phải buồn bực chấp nhận, đến hiện tại đơn giản vò sứt không sợ mẻ, coi như không có gì. Mỗi lần nhận thức bạn mới, Thạch Thượng Phi đều sẽ lấy biệt danh của mình ra đùa cợt một chút.
Thẩm Húc Thần lần đầu gặp Thạch Thượng Phi, lại không có giao tình gì, đương nhiên không dám gọi như vậy, đành phải cười cười không nói chuyện. Cậu và Trình Dĩ Hoa song song đi vào, theo Thạch Thượng Phi đi lên lầu. Hết lầu 1, tới khúc ngoặt lên lầu 2, Thẩm Húc Thần đột nhiên dùng dư quang ánh mắt nhìn thấy một người quen vừa mới bước vào cửa. Thẩm Húc Thần quay đầu nhìn thoáng qua người nọ.
Trình Dĩ Hoa vẫn luôn chú ý tới Thẩm Húc Thần, cũng theo tầm mắt cậu nhìn lại, hỏi: “Sao vậy?”
Thẩm Húc Thần đang định lắc đầu nói không có việc gì, Thạch Thượng Phi thông minh, vừa dẫn bọn họ đi vừa nói: “Đó là công tử nhà họ Vương, người ta có chí hướng lớn, không cùng một đường với chúng ta. Người bên cạnh là họ hàng xa của gã, năm nay mới đỗ đại học trên thủ đô, nghe nói học hành không tệ lắm, liền đi theo làm chân sai vặt của tên kia.”
Thẩm Húc Thần tâm động một cái, Trình Dĩ Hoa còn đang nhìn Thẩm Húc Thần, Thẩm Húc Thần lắc lắc đầu nhỏ giọng nói: “Về nhà nói cho anh sau.”
Thạch Thượng Phi dẫn bọn họ tới một căn phòng, dừng ngoài cửa nói: “Chính là phòng này, mọi người đều đã tới đông đủ, chỉ thiếu hai người thôi.” Nói xong, đẩy cửa bước vào.
Ánh sáng trong phòng không u ám như đã tưởng. Một nhóm người đang ngồi trò chuyện trên ghế. Trong phòng một bên lắp thiết bị hát Karaoke, bên kia là bày tiệc đứng. Thẩm Húc Thần đảo mắt nhìn qua, trong phòng hiện đang có 6 người, 5 nam 1 nữ, tính cả Thạch Thượng Phi và 2 người bọn họ, tất cả là 9 người.
Diện tích căn phòng này vốn khá rộng nhưng có kê sô pha, ban dài, ghế cao… nên trông cũng không còn bao nhiêu chỗ trống. Thạch Thượng Phi đi tới ngồi xuống trước mặt Đậu Thiên Chân, Trình Dĩ Hoa vẫn đứng ở chỗ cũ, tạm thời không động đậy. Đậu Thiên Chiên lập tức từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, tiện thể còn đẩy Thạch Thượng Phi vào trong, cợt nhả với Trình Dĩ Hoa: “Sư phụ và bạn sư phụ ngồi ở đây này! Chỗ này đẹp! Phong thủy tốt!”
Trình Dĩ Hoa gật đầu với Đậu Thiên Chân, kéo Thẩm Húc Thần tới ngồi chỗ ngồi vừa rồi của Đậu Thiên Chân.
Thạch Thượng Phi nhỏ giọng nói với Đậu Thiên Chân: “Mày làm gì thế? Không phát hiện ghế bên cạnh Diêu Phương Phi cố ý được bỏ trống sao, cô ta nhất định muốn ngồi cạnh Trình Dĩ Hoa. Cơ hội tốt như vậy, lại bị mày phá hủy!”
Đậu Thiên Chân trợn trắng mắt, đồng dạng đè thấp giọng nói: “Mày không thấy mặt sư phụ tao đen xì rồi sao?! Tao nói thật, Diêu Phương Phi không thấy nhưng sư phụ tao chướng mắt cô ta, cô ta lại cứ mặt dày mày dạn bám lấy!”
“Sao mày biết Trình Dĩ Hoa chướng mắt cô ta, dù thế nào thì cô ta cũng coi như đại mỹ nhân đi? Hơn nữa, sư phụ mày trước giờ vẫn diện vô biểu tình, nào có thấy chỗ nào đen mặt? Mày đừng có ăn nói lung tung, mày phá hỏng nhân duyên của người ta sẽ bị lừa đá.” Thạch Thượng Phi nói.
Đậu Thiên Chân đặt mông ngồi xuống cạnh Diêu Phương Phi, còn không quên giáo huấn Thạch Thượng Phi: “Ngu xuẩn! Ngây thơ! Không nghe lời người lớn trăm đường thiệt hại! Mày cứ học theo tao đi! Đừng tự có ăn ốc đoán mò!”
Thạch Thượng Phi lẩm bẩm: “Rõ ràng mày mới ngây thơ!”
Trên mặt Diêu Phương Phi lộ ra nụ cười miễn cưỡng, ném ánh mắt cầu xin tới chỗ anh họ Diêu Tuấn của mình. Diêu Tuấn nhanh chóng nói: “Trình Dĩ Hoa, cậu và bạn tới muộn nhất, phải phạt 3 ly rượu! chỗ chúng ta không có rượu, vậy thay bằng bia đi, phạt ba cốc bia được chứ?!”
Trình Dĩ Hoa mặt không biểu tình gật đầu nói: “Để giới thiệu với mọi người trước, đây là Thẩm Húc Thần, bạn tôi. Cậu ấy có quan hệ với Trâu gia, theo lý hẳn sẽ do Trâu Đạc giới thiệu tới, nhưng Trâu Đạc chỉ mới đang học cấp 2, không thể tham gia cùng chúng ta, cho nên tôi mạo muội làm giúp.”
Ngắn ngủi một câu, mặc kệ đến cùng Thẩm Húc Thần có thân phận gì, mọi người đều biết không thể coi khinh cậu, bởi vì sau lưng Thẩm Húc Thần không chỉ có trưởng tử Trình gia Trình Dĩ Hoa mà còn có trưởng tử Trâu gia, Trâu Đạc chống đỡ. Hai vị này gộp chung một chỗ phân lượng không nhẹ. Hơn nữa, mấy người đang ngồi đây, cho dù không thường xuyên theo dõi tin tức thì vẫn không ít lần nghe tới tên Thẩm Húc Thần. Có câu chớ khinh thiếu niên nghèo, biết rõ sau này Thẩm Húc Thần sẽ vang danh thiên hạ, tự nhiên ai cũng muốn kết giao một phen.
Đậu Thiên Chân dương dương đắc ý, hừ hừ, ai nói sư phụ không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, lão nhân gia người ta chỉ là lười so đo với phàm nhân mấy người mà thôi!
Một vòng giới thiệu xong, Thẩm Húc Thần đối với thân phận mấy người đang ngồi đây cũng biết sơ qua, dù bọn họ không hẳn là nhân vật trung tâm của các thế gia đại tộc nhưng đều nghiêm túc có chí tiến thủ, nếu cho họ cơ hội nói không chừng sẽ một bước lên mây.
Đậu Thiên Chân tuy là dòng chính Đậu gia nhưng người đang cầm quyền Đậu gia hiện nay lại là bác cả cậu ta, người thừa kế được tập trung bồi dưỡng là anh họ cậu ta, vì thế cậu ta được nuôi thả.
Diêu Tuấn cũng thế, là trưởng hệ Diêu gia nhưng cũng không phải trưởng hệ trong trưởng hệ. Địa vị cậu ta ở Diêu gia không cao như Diêu Phương Phi, Diêu Phương Phi mới đường đường chính chính là đại tiểu thư Diêu gia. Nhưng cậu ta may mắn hơn Đậu Thiên Chân, Diêu Phương Phi không có dã tâm, ngược lại còn đối xử với anh họ không tệ, có thể nói khá thân thiết với Diêu Tuấn. Bởi vậy Diêu Tuấn được dính huy quang của cô ta, ở trong nhà cũng được ưu ái không ít.
Phong Giản thì lại kém hơn một chút. Không phải nhà nào cũng yên bình, đặc biệt là các gia đình phú quý. Cha Phong Giản bề ngoài chỉ có một vợ, nhưng trên thực tế trong nhà có tới 5 người vợ. Vợ cả không có con trai, chỉ có một người con gái, nên đã liên thủ với vợ 3. Vợ 2 nghe nói là người cha Phong Giản yêu nhất, tuy rằng chỉ sinh được 2 đứa con gái nhưng cũng khá cao ngạo. Vợ tư chính là mẹ Phong Giản, là một ngôi sao nổi tiếng đến nay vẫn phát triển trong giới điện ảnh, bề ngoài vẫn mang danh độc thân chưa kết hôn sinh con. Vợ 5 vừa mới được rước vào nhà, còn xuân xanh, vẫn chưa sinh con. Phong Giản không phải đứa con duy nhất của cha hắn, vợ cả có quyền có thế liên hợp với vợ 3 luôn ngáng chân cậu ta, ngày qua ngày sống trong khổ bức.
Nhưng người có số khổ nhất vẫn không phải Phong Giản, mà là Thạch Thượng Phi. Cậu ta là con riêng Sài gia. Cậu ta là con riêng của mẹ cậu ta và chồng trước. Mẹ cậu ta kết hôn lần 2 với Sài đương gia rồi dẫn cậu ta tới sống cùng. Dượng cậu ta cũng là kết hôn lần hai, vợ trước ông ấy mất vì tai nạn xe cộ, để lại cho ông ta một trai một gái. Đứa con gái thì không nói, vì không có gì trở ngại cũng đối xử với Thạch Thượng Phi không tệ lắm. Nhưng còn thằng con trai lớn lên bên cạnh Sài lão gia tử, luôn không ưa gì mẹ Thạch Thượng Phi vì thế luôn tỏ thái độ bất mãn với cậu ta. Người thừa kế gia tộc luôn tỏ ra bất mãn với mình, nên cuộc sống của Thạch Thượng Phi ở Sài gia thế nào có thể tưởng tượng. Mẹ cậu ta sau khi gả vào Sài gia không sinh thêm con nên tự giác sống luồn cúi, chỉ biết khuyên Thạch Thượng Phi nén giận.
Thạch Thượng Phi là bạn học của Đậu Thiên Chân, sau này lấy danh nghĩa là tùy tùng nhưng thực tế là bạn của Đậu Thiên Chân, ngày qua ngày mới tốt lên một chút.
Thẩm Húc Thần nhìn Trình Dĩ Hoa, trong lòng khẽ động một cái. Cậu đã có thể hiểu vì sao Trình Dĩ Hoa lại chơi cùng nhóm với mấy người này. Đầu tiên, phải khẳng định trình độ nhân phẩm của mấy người này đều không tệ, tiếp đó là vì thân phân của bọn họ gần như nhau, đều không phải nhân vật trung tâm trong các thế gia đại tộc. Trình Dĩ Hoa cùng bọn họ tương giao có thể mở rộng nhân mạch của mình nhưng thế lực này ở bề ngoài sẽ không tạo sự uy hiếp tới Trình Tú Nghiên. Nói cách khác, Trình Dĩ Hoa tuy rằng có quan hệ không tệ với Trình gia nhưng hắn hành động vẫn luôn rất cẩn thận, giữ đúng chừng mực.
Bổ sung thêm một câu, thân phận của Trâu Đạc với mấy người này lại khác biệt hoàn toàn. Bởi vì Trâu Đạc là người thừa kế tương lai của Trâu gia. Lại nói thêm một câu, mặc dù chơi cùng nhóm nhưng địa vị của Trình Dĩ Hoa so với mấy người kia hơn hẳn một bậc, bởi vì chuyện sinh ý làm ăn của Trình Dĩ Hoa đã thật sự lớn mạnh.
Điều này có nghĩa, ở trước mặt mấy người này, ‘chống lưng’ của Thẩm Húc Thần phi thường vững chắc.
Mọi người đều là người thông minh. Trình Dĩ Hoa mở rộng kinh doanh kỳ thật cũng không là gì, bởi vì đối với nhiều con cháu thế gia đại tộc mà nói, lấy mấy trăm vạn đầu tư một chút cũng chỉ là chơi đùa. Mấu chốt là phải xem đầu tư cái gì. Hiện tại trong tay Trình Dĩ Hoa nắm chắc Tá Hữu Võng, tương đương khống chế một phần lợi khí dư luận xã hội, mấy cái đầu tư chơi đùa của đám nhóc con kia có thể sánh được sao? Các bậc trưởng bối lão thành ở thủ đô, mỗi khi nghe tới tên Trình Dĩ Hoa, ai mà không tán thưởng một câu hậu sinh khả úy?
Sau khi làm quen với nhau xong, Thẩm Húc Thần dứt khoát tự phạt ba cốc bia, khiến không khí trong phòng trở nên náo nhiệt hẳn. Đến phiên Trình Dĩ Hoa, Diêu Phương Phi đứng lên, mỉm cười nói: “Học trưởng Trình, để em rót bia cho anh.”
Trình Dĩ Hoa mặt không biểu tình nói: “Không cần, tôi tự rót được rồi. Còn nữa, đừng gọi tôi là học trưởng, tuổi tôi còn nhỏ hơn cô, cứ gọi tên tôi là được.”
Tươi cười trên mặt Diêu Phương Phi thiếu chút nữa rạn nứt. Đích xác cô ta lớn hơn Trình Dĩ Hoa 2 tuổi, nhưng không chịu nổi việc Trình Dĩ Hoa nhảy lớp quá lợi hại. Vốn nghĩ gọi học trưởng là xưng hô phù hợp nhất, vừa kéo gần quan hệ vừa không quá khách khí lại cố ý làm mờ đi việc chênh lệch tuổi tác. Kết quả, Trình Dĩ Hoa lại cố tình không dựa theo lẽ thường an bài.
Diêu Tuấn nhanh chóng đứng lên hòa giải, dùng ngữ khí vui đùa nói: “Phương Phi, để Trình Dĩ Hoa tự rót đi, cậu ta không coi chúng ta là người ngoài, hơn nữa cậu ta đầu gỗ như vậy, đừng trông cậy cậu ta có thể thương hương tiếc ngọc… em cũng đâu phải mới quen biết cậu ta ngày một ngày hai.” Hai câu sau, cậu ta cố tình đè thấp giọng nói với Diêu Phương Phi.
Trình Dĩ Hoa uống cạn ba cốc bia, Đậu Thiên Chân lập tức chân chó kề sát, nói: “Sư phụ đã ăn tối chưa? Tiệc đứng chỗ này cũng không tệ lắm, con đã cố ý gọi rất nhiều bánh ngọt cho sư phụ, còn dặn bọn họ bỏ nhiều đường một chút, sư phụ ăn thử xem có vừa miệng không?”
Ánh mắt Trình Dĩ Hoa mơ hồ một chút, cuối cùng dừng ở trên người Thẩm Húc Thần.
Thẩm Húc Thần hiểu ý cười nói: “Có bánh ngọt sao? Vậy để em đi lấy hai cái tới.” Ha ha ha ha…. Mệt Trình Dĩ Hoa cố giữ hình tượng nam nhân thành thục, vẫn luôn từ chối ăn đồ ngọt trước mặt Thẩm Húc Thần. Chỉ là, không ngờ hắn đã giấu kín đến vậy mà cuối cùng vẫn không thể giấu nổi.
Đã không giấu được thì đành vò sứt không sợ mẻ, vì thế, mấy cái bánh siêu cấp nhiều đường ngọt ngấy ngọt ngấy Thẩm Húc Thần lấy tới cuối cùng đều bị Trình Dĩ Hoa ăn sạch.
Hết chương 97
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...