Học Bá Tái Sinh

Trường Trọng Cao Tiền Hồ có 4 căn tin, bởi vì bây giờ đang là thời gian nghỉ hè, toàn trường chỉ có khối 12 đi học nên nhà trường chỉ mở căn tin số 3, học sinh toàn khối ùa nhau tràn vào một căn tin vì thế căn tin trước sau như một đông đúc chật chội. Ồn ào, người chen người, khiến ai nấy đều trở nên nóng tính hơn.

Bởi vì Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa đều không có ở đây, Cố Vọng Thư cảm thấy có chút lãng phí (cũng cảm thấy có chút ngại ngùng) nên không dám để dì giúp việc nhà Trình Dĩ Hoa tiếp tục tới đưa cơm cho nhỏ nữa. Nhỏ cùng Lục Thấm Nhã tới căn tin xếp hàng mua cơm.

“Tối nay bắt đầu phát sóng cuộc thi phải không?” Lục Thấm Nhã nắm chặt quyển từ điển tiếng anh trong tay, vốn định vừa xếp hàng vừa học thêm vài từ đơn, cuối cùng lại không vào đầu được cái gì. Nhỏ cũng là người Phần Thủy trấn, là vợ kiêm bạn thân của Cố Vọng Thư, bởi vậy nhỏ cũng rất quan tâm tới cuộc thi của Thẩm Húc Thần.

Cố Vọng Thư dùng lực gật đầu: “Không sai, trận đấu đầu tiên diễn ra vào tối qua, nhưng hôm nay mới chiếu. Chồng cảm thấy, đây là cuộc thi tương đối học thuật, chú ý tới thực lực của từng cá nhân, không giống chương trình 《 Siêu sao mới 》 còn phải suy xét tới sự ủng hộ của fan, bởi vậy bọn họ không cần phải chiếu trực tiếp. À, chồng cũng thấy hồi hộp thay Thần Thần!”

“Vợ cũng vậy! Thực muốn xem TV…” Lục Thấm Nhã mặt đầy kích động nói: “Chúng ta ở trong trường không có di động, lại không được xem TV, không biết Thần Thần biểu hiện thế nào, thật muốn về nhà xem…  Nếu ở nhà, vợ nhất định gọi cả họ tới cổ vụ cho Thần Thần.”

“Ha ha, vợ đừng nói vậy, Thần Thần sẽ căng thẳng mất. Chồng lén nói cho vợ, nó vì muốn vượt qua chứng sợ hãi ống kính mà một thời gian trước còn tới chỗ anh họ chồng thực tập đó.” Cố Vọng Thư cười hì hì nói: “Dù nó là em chồng thật nhưng chồng cũng không quá kỳ vọng vào nó, chung quy huyện Di Tương của chúng ta chỉ là một huyện nhỏ. Lúc trước được nghỉ hè, chồng lên thủ đô chơi, phát hiện trẻ con thành phố biết rất nhiều thứ hơn chúng ta. Chúng ta không đi ra ngoài, kiến thức vĩnh viễn là không đủ.”

Lục Thấm Nhã thở dài một hơi: “Chồng nói không sai.”

Cố Vọng Thư thật sự không hi vọng gì về Thẩm Húc Thần sao? Không phải, nhỏ chỉ học theo ông nội, nói mấy lời bi quan trước, như vậy người ngoài mới không còn lời nào để nói nữa. Cố Vọng Thư “cọp mẹ” chuyên gia không nguyên tắc bao che khuyết điểm không chịu nổi người khác nói xấu về Thẩm Húc Thần, nên đơn giản chặn họng người ta trước, sau đó đợi người ta tán dương em mình.

Ở hàng bên cạnh có một nam sinh đột nhiên chạy tới chào hỏi với Cố Vọng Thư: “Ừm…. Cố Vọng Thư, chào cậu, tớ là Quân Khải Uy, khụ khụ, là bạn cùng phòng với Thẩm Húc Thần, Thẩm Húc Thần là huynh đệ tốt của tớ.”


Bởi vì không cùng lớp, nên bạn bè của Thẩm Húc Thần đối với Cố Vọng Thư cũng chỉ thuộc vào dạng “tôi biết cậu, cậu biết tôi, chúng ta không quen nhau”. Thấy Quân Khải Uy chủ động chào hỏi mình, Cố Vọng Thư cũng mỉm cười trả lời: “A, tôi biết cậu, cậu chơi bóng rổ rất khá, Thẩm Húc Thần cũng thường nhắc tới các cậu với tôi.”

Quân Khải Uy lập tức trở nên tự nhiên hơn, mỉm cười nói: “Là thế này, tối nay, Thần Tử sẽ xuất hiện trên TV… mỗi lớp đều có TV, nhưng thầy cô không cho xem, vì thế bọn tớ định tới tìm thầy chủ nhiệm nói chuyện. Nếu như thầy ấy đáp ứng, chúng ta có thể mở TV xem! Cậu có muốn đi cùng bọn tớ tới tìm thầy chủ nhiệm không? Đến lúc đó, cậu có thể tới lớp bọn tớ xem, cứ ngồi ở chỗ Thần Tử là được!”

Cố Vọng Thư có chút dao động.

Kỳ thật, trong lớp nào cũng có TV, thế nhưng nội quy trường quy định mỗi ngày chỉ có thể xem thời sự 30p để các học sinh biết được tin tức trong và ngoài nước. Ngoài ra, những lúc khác tuyệt đối không được mở TV. Nếu làm trái quy định lớp đó sẽ bị trừ điểm thi đua. Đương nhiên, nếu như được chủ nhiệm lớp đồng ý thì không sao, chung quy chủ nhiệm lớp vẫn có chút đặc quyền.

Quân Khải Uy tiếp tục: “Thầy chủ nhiệm lớp tớ dễ tính lắm, tương đối tôn trọng học sinh. Lần này Thần Tử đại diện trường ta tham gia thi đấu, còn được lên dài truyền hình quốc gia, nói không chừng cả đời chúng ta sẽ không xuất hiện một Thần Tử thứ hai đâu! Chúng ta đều không muốn bỏ qua biểu hiện của nó! Đúng không, Giang mập? Lộ Cầu Chân, Từ Duệ, bọn mày nói xem có phải không?! Chúng ta đều đặc biệt mong đợi nhìn thấy Thần Tử trên TV?”

Lộ Cầu Chân đứng một bên cũng khuyên nhủ: “Cố Vọng Thư, cậu là chị ruột của Thần Tử, cậu đi cùng bọn tớ tới gặp thầy chủ nhiệm sẽ càng dễ ăn nói hơn, tớ cảm thấy thầy chủ nhiệm nhất định sẽ đồng ý cho chúng ta xem!”

Cố Vọng Thư không phải là người do dự, rất nhanh làm ra quyết định, sảng khoái nói: “Được rồi, tôi đi với các cậu, cùng lắm thì bị thầy mắng cho một trận thôi. Nói không chừng vận khí tốt còn được thầy đồng ý ấy.”

Khi Cố Vọng Thư và nhóm nam sinh lớp 6 nói chuyện với nhau, Lục Thấm Nhã chỉ yên yên tĩnh tĩnh đứng một bên. Ừm, tuy rằng Lục Thấm Nhã diện mạo thiên về văn tĩnh nhưng kỳ thật nhỏ căn bản không phải là người văn tĩnh. Hiện tại lại trở nên thục nữ như vậy, nhất định là có vấn đề. Cố Vọng Thư có chút suy nghĩ.

Cơm nước xong, Cố Vọng Thư kéo Lục Thấm Nhã đi dọc theo đường nhỏ về khu giảng đường. Nhỏ đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Có phải vợ thích Quân Khải Uy không?”


Lục Thấm Nhã nhìn quanh bốn phía, thấy xung quanh chỉ có hai người bọn họ, mới gật gật đầu, ức chế sự kích động trong giọng nói: “Đúng vậy…. Chẳng lẽ chồng không thấy cậu ấy rất đẹp trai sao?” Nhỏ là một nữ hán tử*, ở trước mặt bằng hữu không cần phải giấu diếm điều gì. (*nữ hán tử: chỉ nữ nhân có cá tính hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, không sợ khổ)

Cố Vọng Thư thở dài một hơi: “Vợ nên từ bỏ đi, Quân Khải Uy có bạn gái rồi. Bạn gái cậu ta ở trường ngoài. Chồng nghe Thần Thần nói, Quân Khải Uy và bạn gái cậu ta rất ân ái. Bọn họ còn ước định, khi thi đại học, Quân Khải Uy sẽ thi vào Tỉnh đại mà bạn gái cậu ta sẽ ghi danh vào học viện truyền thông ở bên cạnh Tỉnh đại.” Có những việc đau dài không bằng đau ngắn, Cố Vọng Thư thật sự muốn tốt cho Lục Thấm Nhã, nên đã nói rõ mọi chuyện cho nhỏ nghe. Nhỏ không hi vọng Lục Thấm Nhã quá nặng tình đối với Quân Khải Uy, như thế chỉ tổ càng lún càng sâu.

Lục Thấm Nhã mặt tái nhợt, nhỏ thích Quân Khải Uy không phải ngày một ngày hai, bởi vậy biết rất rõ Quân Khải Uy không có trêu đùa nữ sinh nào trong trường, lại không ngờ cậu ta đã có bạn gái ở ngoài trường. Lục Thấm Nhã cắn cắn môi: “Dù sao Quân Khải Uy cũng không biết vợ, vợ có tiếp tục thầm mến cậu ấy cũng không sao. Vợ không muốn làm người thứ ba chen giữa hai người họ, cũng không muốn đào góc tường nhà người ta, vợ chỉ yên lặng thích cậu ấy thôi. Vợ có thể cố gắng thi tỉnh đại…”

“Vợ đừng như vậy…” Cố Vọng Thư không khỏi khổ sở thay bạn.

Môi Lục Thấm Nhã bị nhỏ cắn tới trắng bệch: “Không sao, vợ không nguyền rủa cậu ấy và  bạn gái chia tay, vợ cũng không quấy rầy sinh hoạt của cậu ấy, nhưng tình cảm này không dễ dàng buông bỏ… nghĩ thoáng một chút, có lẽ ngày nào đó vợ lại không thích cậu ấy nữa chưa biết chừng.” Thích hay không thích không phải chuyện lý trí có thể khống chế được, bằng không trên đời này sẽ không có nhiều nam nữ si tình nhau đến vậy. Chuyện duy nhất Lục Thấm Nhã có thể làm được là trong lúc Quân Khải Uy có bạn gái, nhỏ sẽ không chủ động chen vào cuộc sống của cậu ấy, vĩnh viễn không để Quân Khải Uy biết được tình cảm của mình, cứ giả làm người xa lạ đi.

Cố Vọng Thư khoác bả vai Lục Thấm Nhã, trong lúc này không biết nên an ủi bạn thế nào mới tốt.

Là một nữ hán tử luôn cố gắng học tập, Lục Thấm Nhã thương tâm thì thương tâm, rất nhanh lại lên tinh thần quay về lớp làm bài tập. Lúc trước khi còn học cấp 2 ở Phần Thủy trấn, nhỏ cũng coi như nằm trong top đầu, nhưng tới khi lên cấp 3, thành tích của nhỏ ở trong lớp cũng chỉ thuộc dạng trung bình khá, thường nằm trong top mười mấy. Thành tích như vậy muốn thi Tỉnh đại có chút mạo hiểm, bởi vì điểm chuẩn Tỉnh đại Z tỉnh vô cùng cao, nhiều lần nó còn có điểm chuẩn cao hơn cả các trường ở các tỉnh khác. Ai biết sang năm nó có động kinh mà nhảy vọt lên nữa không?!

Vì trường kỳ tác chiến, cũng vì cha mẹ mong đợi, Lục Thấm Nhã toàn tâm toàn ý muốn thi Tỉnh đại.


Khi sắp vào giờ tự học tối, Quân Khải Uy theo đúng hẹn tới lớp 7 tìm Cố Vọng Thư. Bởi vì dính líu tới Lục Thấm Nhã nên ánh mắt Cố Vọng Thư nhìn Quân Khải Uy có chút phức tạp.

Quả nhiên, thầy Tống thập phần dễ nói chuyện. Nhưng thầy Tống tự xưng là một thầy giáo coi trọng sự dân chủ, thầy để cả lớp tự biểu quyết, nếu như số lượng người muốn xem TV chiếm đa số thì sẽ mở TV, còn nếu người không muốn xem chiếm đa số thì vẫn theo thường lệ tự học. Kết quả, đương nhiên số lượng người muốn xem TV chiếm số đông! Không nói tới Thẩm Húc Thần ở trong lớp nhân khí siêu cao mà với thiếu niên độ tuổi này cho dù mở TV cho bọn họ xem quảng cáo bọn họ cũng muốn mở.

7h40’ Chương trình sinh hoạt hằng ngày của các thí sinh《 Tài năng trung học phổ thông – Cúp Hoa Thừa 》 đúng giờ bắt đầu. Cả lớp đều trợn to mắt hết cỡ để nhìn màn hình TV.

7h50’ một nam một nữ tuyển thủ đang cùng nhau chơi cờ trong phòng hoạt động chung, ván cờ thập phần phấn khích. Nhưng các học sinh lớp 6 trường Tiền Hồ lại không hề chú tâm vào hai người họ mà chỉ chăm chăm nhìn phía đằng sau — Thẩm Húc Thần tựa như phông nền, hoàn toàn dung nhập vào bối cảnh phòng hoạt động chung, tập trung yên tĩnh đọc sách. Đầu không ngẩng lên dù chỉ một chút! Thật sự vô cùng mờ nhạt! Cậu không biết toàn bộ học sinh lớp 6 trường trung học Tiền Hồ cùng chị gái cậu đều đang chờ được nhìn thấy mặt cậu sao?!

8h20’ giỏi giỏi giỏi, bọn tôi biết thí sinh các cậu lợi hại thế nào rồi, siêu siêu siêu, bọn tôi biết thí sinh các cậu có tài có nghệ thế nào rồi, người biết kéo đàn violon, người biết đọc thơ Shakespeare… nhưng van cầu đạo diễn chương trình có thể quay Thẩm Húc Thần cho chúng tôi xem một chút không? Trừ mấy phút xuất hiện làm nền kia ra, còn lại hoàn toàn không thấy Thẩm Húc Thần xuất hiện nữa! Các người có biết chúng tôi nóng lòng thế nào không?!

8h30’  Tưởng Hạo nhìn Cố Vọng Thư ngồi bên cạnh mình, vụng về an ủi nhỏ: “Ừm…tớ cảm thấy 50p quá ít ỏi, khả năng hôm nay chưa tới lượt Thần Tử, nói không chừng, ngày mai hoặc ngày kia Thần Tử sẽ xuất hiện nhiều hơn.”

Cố Vọng Thư thầm rít gào trong lòng, tôi không cần an ủi, tôi đương nhiên biết em trai tôi ưu tú thế nào! Nhưng nhỏ biết Tưởng Hạo cũng là có ý tốt nên bình tĩnh cười nói: “Không sao…thi đấu bắt đầu rồi, xem thi đấu đi.”

Vòng thứ nhất là trả lời câu hỏi, có câu hỏi trắc nghiệm, có câu suy luận hoặc câu điền vào chỗ trống.

Thầy Tống khoanh tay đứng ở cuối lớp, nói với học trò lớp mình: “Tất cả đều là học sinh phổ thông, khi MC đọc câu hỏi, các em cũng lấy giấy bút làm thử xem.”

Vì thế, trên TV nữ MC xinh đẹp đọc câu hỏi, phía dưới lớp 6 tràn ngập đủ loại âm thanh.


Có người nói: “A a a, câu hỏi quá biến thái, 30s làm sao đủ! Tối thiểu cũng phải mất 1 phút! Giấy nháp đâu giấp nháp đâu, tao phải tính lại!”

Lại có người: “A a a, đây là câu hỏi địa lý hay ngữ văn vậy?! ngay cái tên địa danh tao còn chưa nghe qua lần nào nữa là, còn trả lời cái p! 《 Tam tự kinh 》 tao cũng chỉ biết có 4 câu đầu!”

Lại có người: “Đề này tao biết nè, không phải là bài toán Monty Hall* sao! Thẩm Húc Thần nhất định trả lời được câu này! Lúc trước nó đã giảng cho tao mà!” (*Bài toán Monty Hall đại khái nói về xác suất số học, mọi người có thể tìm hiểu thêm )

Người khác nói: “hu hu hu, tao cảm thấy thầy dạy lý cho tao là thầy thể dục, vì sao tao nghe đề không hiểu cái gì hết a… Thầy Nghiêm, em thực xin lỗi thầy!”

Vòng thứ nhất chấm dứt, Thẩm Húc Thần đạt điểm tối đa đứng thứ nhất, cùng đạt điểm tối đa với cậu còn có 6 người khác.

Lớp 6 có hơn 50 học sinh, đa số bọn họ đều là bạn học 2 năm cùng với Thẩm Húc Thần, số ít thì học cùng 1 năm, bọn họ vẫn biết giữa mình và Thẩm Húc Thần luôn tồn tại chênh lệch, nhưng chỉ có lúc này, bọn họ mới ý thức sự chênh lệch rõ ràng đến thế, chỗ đứng của Thẩm Húc Thần cao hơn bọn họ nhiều lắm! Điểm tối đa đó! Tuy rằng có tất cả 7 người cùng đạt điểm tối đa nhưng các học sinh lớp 6 đều biết rõ, nếu như để bọn họ trả lời câu hỏi, thì bọn họ cũng chỉ trả lời được vài câu, đó đã là tình huống tốt nhất của bọn họ rồi.

“Đây chính là thiên tài đi…” có người thì thào lẩm bẩm.

Thầy Tống ho khan một chút, cao giọng nói: “Đó chính là tầm quan trọng của việc đọc. Tri thức là sức mạnh! trong giờ ngoại khóa Thẩm Húc Thần đã đọc rất nhiều sách, bình thường trò ấy trả giá rất nhiều cho nên hiện tại mới có thành tích tốt như vậy. Các em phải nhớ, biển cả vô bờ, đây không phải là câu nói suông. Tuy rằng, mục đích hiện tại của chúng ta là thi đỗ đại học nhưng thầy cũng muốn nhắc nhở các em, học, học nữa, học mãi, như vậy các em mới có thể tiếp xúc thế giới rộng lớn vô hạn bên ngoài. Trên thế giới này không có thiên tài, chỉ có người không ngừng nỗ lực mới có thể đạt được thành tích cao hơn người khác.”

Chủ nhiệm vừa nói xong, mọi người cũng nghĩ tới bình thường Thẩm Húc Thần đều tay không rời sách, vì thế đối với sự ưu tú của Thẩm Húc Thần tựa hồ cũng không ngoài ý muốn. Vạn Bảo Châu nhỏ giọng nói: “Nhưng thiên tài vẫn có tồn tại đi, các phương diện khác Thẩm Húc Thần cũng rất ưu tú, cậu ấy không phải loại mọt sách chỉ biết đọc không.”

Hết chương 72


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui