Từ chỗ cô Tần mới biết được tin, Trình Dĩ Hoa đã tới một trại huấn luyện quân đội có độ bảo mật cực cao. Bởi vì được bảo mật cao mà ngay cả cô Tần cũng không nắm rõ tình hình. Thẩm Húc Thần cảm thấy Trình Dĩ Hoa rất muốn ăn đòn, trước khi đi không thèm nói với mình một câu! Làm gì mà ngay một câu tạm biệt cũng không có thời gian nói chứ.
Lúc thành tích thi đại học được công bố, các thầy cô hưng phấn hết chỗ nói.
Trong trường có một thủ khoa đại học, đủ khiến người ta sung sướng thế nào đi. Thế nhưng không một ai có thể liên lạc được với vị thủ khoa đại học này, thực khiến người ta thấy bất đắc dĩ. May mà huyện Di Tương, điều kiện kinh tế lạc hậu, không lưu hành bữa tiệc cảm ơn các thầy cô, chính vì vậy mà sự biến mất đột ngột của Trình Dĩ Hoa cũng không khiến các thầy cô cảm thấy mình bị ngó lơ, ngược lại bọn họ còn cảm thấy vinh hạnh thay Trình Dĩ Hoa, chỉ có một bộ phận thầy cô giáo vẫn cảm thấy bạn học Trình Dĩ Hoa rất không biết tôn trọng người khác, sao có thể nói biến mất là không thấy tăm hơi luôn như thế?
Là thủ khoa đại học đầu tiên của cả huyện Di Tương, người của đài truyền hình còn cố ý phái người tới trường để phỏng vấn. Kết quả, không cách nào liên lạc được với chính chủ, phóng viên đành phải phỏng vấn các thầy cô trong trường một lần. Nhìn bộ dáng các thầy cô khối 12 cao hứng phấn chấn muốn hỏng, tập thể các thầy cô khối 11 nghiến răng nghiến lợi — nếu không phải Trình Dĩ Hoa đột nhiên nhảy lớp thì vị thủ khoa này đã ở khóa chúng tôi!
Sau khi thi đại học kết thúc, khối 10 và khối 11 tiếp tục đi học trở lại.
Tuần đầu tiên sau khi đi học lại, bước vào trường liền nhìn thấy biểu ngữ to đùng ghi dòng chữ “Nhiệt liệt chào mừng học sinh Trình Dĩ Hoa đại thành tích thủ khoa đại học…”, Thẩm Húc Thần nhịn không được thấy bực bội. Nói mất tích liền mất tích, nào có huynh đệ như vậy chứ.
Tuần thứ hai sau đó, chiếc giường vốn thuộc về Trình Dĩ Hoa chậm rãi bị chất đầy đồ đạc của mấy thằng còn lại trong phòng 501. Đối với sự biến mất đột ngột của Trình Dĩ Hoa, Thẩm Húc Thần đã không còn giận nữa, có một thời gian cậu đột nhiên nhận ra, bản thân dường như đã quen với sự có mặt của Trình Dĩ Hoa ở bên cạnh.
Tới tuần thứ 3, có mấy người mang theo máy quay phim xuất hiện ở trong trường trung học Tiền Hồ. Gần đây, bởi vì Trình Dĩ Hoa đột nhiên trở nên nổi tiếng mà có rất đông phóng viên tới phỏng vấn. Thế nhưng, ba vị mang theo máy quay lần này không phải vì Trình Dĩ Hoa mà tới, bọn họ tới là để phỏng vấn Thẩm Húc Thần.
Khi được thầy chủ nhiệm lớp gọi lên văn phòng, Thẩm Húc Thần cảm thấy kỳ quái, đợi tới khi nghe bọn họ tự giới thiệu, Thẩm Húc Thần càng cảm thấy kỳ quái hơn: “Lúc khai giảng, em có nhận được thư của BTC. Trong thư nói, cuối tháng 7, BTC sẽ gửi vé máy tới…bây giờ sao lại…”
Kim Hồng Nhạn bật cười: “Vốn là vậy, cuộc thi tài năng trung học phổ thông đã được tổ chức nhiều năm, trước đây, chỉ quay trận chung kết sau đó mới truyền bá trên kênh giáo dục đài truyền hình quốc gia. Nói thật, cuộc thi này dù sao cũng thuộc về phương diện học thuật, không có mấy người chú ý tới. Nhưng lần này, cuộc thi muốn nâng cao mức độ chú ý của công chúng, nên đã áp dụng hình thức hoàn toàn mới. Cụ thể là hình thức nào, quyền hạn của tôi không đủ nên vẫn chưa được biết, nhưng tôi có thể khẳng định, cả quá trình diễn ra cuộc thi này đều được quay lại toàn bộ. Đến khi nghỉ hè, đài quốc gia sẽ dành riêng một kênh, mở một chuyên mục hoàn toàn mới để tuyên truyền quản bá cho cuộc thi, hầu như sẽ được đưa tin liên tục.”
Thẩm Húc Thần khẽ nhíu mày hỏi: “Cho nên, các anh là nhân viên của đài truyền hình quốc gia? Xin hỏi, em có thể xem thẻ nhân viên của các anh không?”
Phản ứng này… đứa nhỏ này thực bình tĩnh. Trong lòng Kim Hồng Nhạn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cũng không cảm thấy bị mạo phạm, rút thẻ nhân viên đài truyền hình từ trong túi ra, đưa cho Thẩm Húc Thần: “Đây chỉ là thẻ tạm thời, bởi vì trước mắt bọn anh vẫn chỉ là thực tập sinh. Anh là Kim Hồng Nhạn, còn đây là hai người cùng nhóm với anh, Bào Ý và Đàm Hướng Dương.”
Thầy Tống nhanh chóng chen vào một câu: “Thẩm Húc Thần, thẻ nhân viên của mấy cậu này đều là thật, lúc nãy thầy đã lên mạng giúp em kiểm tra rồi.”
Thẩm Húc Thần gật gật đầu, trả lại thẻ nhân viên cho Kim Hồng Nhạn, trên mặt lộ ra tiếu ý, nói: “Rất vui được gặp các anh. Vậy xin hỏi các anh tới đây định làm gì, cần em hỗ trợ gì sao?”
Kim Hồng Nhạn cười nói: “Là thế này, bọn anh muốn quay một đoạn phim ngắn về cuộc sống học tập sinh hoạt hằng ngày của em. Em có xem chương trình ‘Siêu sao mới’ không? Trong quá trình phát sóng trực tiếp, có đôi khi chương trình cũng sẽ chiếu một đoạn VCR về các thí sinh trên màn hình lớn, bọn anh định làm kiểu clip như thế, để người xem có thể hiểu thêm về các em hơn.”
Bởi vì Thẩm Húc Thần là học sinh, hơn nữa đây là cuộc thi tài năng học sinh trung học phổ thông nên tổ chuyên mục muốn quay một đoạn phim VCR chủ yếu về cuộc sống vườn trường của các thí sinh, cho nên phải nhanh chóng quay cho xong trước khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, bởi vì khi đó trong trường vẫn có học sinh. Vì vậy, bây giờ mới cuối tháng 6, nhóm Kim Hồng Nhạn đã tới trường trung học chuyên Tiền Hồ để bắt tay vào thực hiện.
Thẩm Húc Thần có chút khác biệt, cậu không phải là người thích xuất hiện trước công chúng. Nhưng nghe ý Kim Hồng Nhạn, cả quá trình diễn ra cuộc thi lần này sẽ được chiếu trên kênh truyền hình quốc gia, điều này có nghĩa là khả năng trong một khoảng thời gian sắp tới cậu sẽ phải thường xuyên sinh hoạt dưới ánh nhìn chăm chú của nhân dân cả nước… Thẩm Húc Thần sờ sờ mũi, ra vẻ bình tĩnh nói: “Ý anh là, cuộc thi năm nay sẽ được tổ chức vô cùng long trọng?”
Kim Hồng Nhạn bật cười: “Nói thật với em, cuộc thi lần này được tuyên truyền sâu rộng như vậy là do cấp trên yêu cầu. Bọn anh không chỉ tuyên truyền về cuộc thi mà còn tuyên truyền cả về văn hóa, giáo dục, tình người và cả tư tưởng.”
Thẩm Húc Thần có chút suy nghĩ.
— Có thể nói, chuyện này cũng là do Thẩm Húc Thần trùng sinh nên đã tạo ra hiệu ứng bươm bướm. Nếu không có bản kế hoạch của cậu thì công ty giải trí Tân Nha và đài truyền hình Strawberry sẽ không hoàn mỹ đưa ra chương trình ‘Siêu sao mới’ nhanh như vậy, mà cũng vì ‘Siêu sao mới’ đạt được thành công vang dội nên mới khiến các nhóm sản xuất chương trình nhìn thấy sức mạnh của truyền thông, nhận thấy tầm quan trọng của tuyên truyền. Hiện tại các chương trình ca nhạc trong nước quá yếu kém, quá mức chê bai quốc nội, lại cực độ ca ngợi nước ngoài. Điều này thực sự không ổn, trong việc tuyên truyền giáo dục rất ít người nghĩ tới việc lấy cuộc thi tài năng học sinh này làm trọng điểm mà tuyên truyền các tư tưởng tích cực tiến bộ. Thiếu niên trong nước rõ ràng vừa có tinh thần vừa có chí tiến thủ, rất có hi vọng nha!
Kim Hồng Nhạn lại nói: “Bọn anh dự định sẽ ở lại Tiền Hồ trấn khoảng 1 tuần, khả năng cũng sẽ tới nhà thăm hỏi người thân của em một chút. Nội dung quay cũng tùy ý, cơ bản sẽ không ảnh hưởng tới quá trình lên lớp của em, em cứ sinh hoạt như bình thường là được.”
Thẩm Húc Thần gật đầu.
Thầy Tống vẫn ngồi im lặng nãy giờ, lúc này mới cười nói: “Được rồi, Thẩm Húc Thần, em mau quay lại lớp đi. Có chuyện gì thầy sẽ thông báo với em. Bây giờ thầy phải đưa mấy cậu ấy tới nhà ăn đã, bọn họ đi đường mệt mỏi, đến tận bây giờ còn chưa ăn cơm.” Cả nhóm Kim Hồng Nhạn đều là thực tập sinh, tuy rằng làm ở đài quốc gia nhưng đều không dám sĩ diện, toàn tâm toàn ý muốn hoàn thành nhiệm vụ, bởi vậy trước khi gặp được Thẩm Húc Thần cũng chưa kịp đi ăn cơm.
Tin này rất nhanh được truyền ra. Cho dù ở thành phố lớn phồn hoa, nếu có ê kip quay phim ở ngoài đường cũng sẽ thu hút một đám đông người tới xem, huống chi là huyện Di Tương nghèo nàn lạc hậu. Nghe nói có người của đài truyền hình tới quay phim Thẩm Húc Thần, lại còn muốn thường trú trong trường, nhóm học sinh háo hức muốn điên rồi.
Vốn ở trường, Thẩm Húc Thần đã rất có danh tiếng, giờ cộng thêm chuyện này càng khiến cậu triệt để biến thành chủng loại gấu trúc* hiếm có. Đừng nói học sinh cùng khóa mà ngay cả các học sinh khối 10, khối 12 ở tít đầu kia trường học cũng hận không thể chạy tới trước mặt Thẩm Húc Thần tận lực quan sát nam thần một phen. Cũng bởi vì thời đại này, có thể lên TV đối với đại đa số dân thường mà nói là một chuyện cực kỳ hấp dẫn không thể tin được. (Gấu trúc là quốc bảo của TQ)
Nghe nói những người đó còn là nhân viên của đài truyền hình quốc gia nữa, Đài! Quốc! Gia! đó, không phải cái đài truyền hình địa phương của huyện Di Tương cả ngày 24 tiếng thì tới 18 tiếng chiếu đi chiếu lại mấy bài hát, MV như dở hơi căn bản không có ai xem.
Nghe nói những người đó còn muốn phỏng vấn ngẫu nhiên học sinh trong trường, hỏi cảm nghĩ của bọn họ về Thẩm Húc Thần, nói không chừng đoạn phỏng vấn đó cũng sẽ được chiếu trên đài truyền hình quốc gia nha… Thật muốn điên rồi! Được phỏng vấn chẳng khác nào có thể xuất hiện trên TV!
Nghe nói Thẩm Húc Thần còn là đại diện cho Z tỉnh lên thủ đô thi đấu tranh giải….
Có rất nhiều tin đồn thật thật giả giả được lan truyền chóng mặt trong vườn trường. Nếu như có một người quá mức ưu tú như vậy ở bên cạnh, phỏng chừng lòng ghen tị của mọi người chưa kịp sinh ra đã chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn lên. Trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Húc Thần tựa hồ trở thành ánh trăng trên trời, rất khó có thể với tới.
Đương nhiên, người ghét Thẩm Húc Thần cũng không phải không có. Có người còn âm thầm nghĩ rằng nếu như mình được phỏng vấn, mình nhất định sẽ vạch trần bộ mặt vừa cao ngạo vừa giả tạo lại còn yêu sớm của thằng đó… Hừ, nói không chừng vì mình lên tiếng nói sự thật mà đài truyền hình sẽ coi trọng mình chứ không phải cái thằng đó ấy chứ!
Ngay chính các thầy cô cũng không thể nào bình tĩnh được. Chủ nhiệm lớp 10-9 còn từng chua xót nói với thầy Tống: “Cậu giỏi lắm, im ỉm không nói tiếng nào để học sinh của mình tham gia thi đấu vòng loại… Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. Học sinh mà, quan trọng nhất vẫn là thành tích, nếu Trình Dĩ Hoa không nhảy lớp thì cậu vẫn là chủ nhiệm lớp thằng bé, nó đỗ thủ khoa toàn quốc, tiền thưởng của cậu cũng không ít đâu.” Ngụ ý chính là hiện tại dù Thẩm Húc Thần có nổi trội đến mấy thì cũng có tác dụng gì đâu.
Thầy Tống không tức giận, vẫn bộ dạng hiền lành vô hại, cười tủm tỉm nói: “Trình Dĩ Hoa có thể đỗ thủ khoa là do thằng bé không chịu thua kém, em cũng chỉ dạy thằng bé nửa học kỳ, nào dám kể công. Còn về Thẩm Húc Thần… Nước ta mấy năm gần đây đều hô to khẩu hiệu nâng cao chất lượng giáo dục, chúng ta phải tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia chứ.” Huống chi, thành tích của Thẩm Húc Thần cũng đâu thua kém ai, thằng bé chưa từng đánh mất ngôi vị đầu khối của mình. Đương nhiên, mấy lời sau vô cùng kéo cừu hận, Thầy Tống chỉ dám nghĩ thầm ở trong lòng.
Lúc này, bạn học Thẩm Húc Thần được toàn trường chú ý, đang cùng Cố Vọng Thư ngồi trong phòng học bỏ trống ở dãy lầu thực nghiệm nói chuyện phiếm. Số lượng phòng học được sử dụng trong dãy phòng thực nghiệm không nhiều, đa phần đều bỏ trống. Gặp được vài cái cửa sổ không cài kỹ, chỉ cần nhảy qua cửa sổ vào trong rồi mở cửa phòng ra là có thể trốn ở bên trong.
“Không sao, không sao, đến lúc đó, em cứ coi những người khác trở thành củ cải, cà rốt là được rồi. Coi khán giả ngồi phía dưới đều là rau củ, cứ nghĩ như vậy sẽ không thấy hồi hộp nữa!” Cố Vọng Thư an ủi Thẩm Húc Thần.
Thẩm Húc Thần gãi gãi đầu, nói: “Thực ra em cũng không hồi hộp lắm…chỉ là, mỗi khi em đối mặt với ống kính cứ cảm thấy xấu hổ sao đó…”
“Vì sao lại thấy xấu hổ? em cũng đâu có làm gì sai.” Cố Vọng Thư thực khó hiểu.
Thẩm Húc Thần mờ mịt nói: “…Đây là bản chất của trạch nam đi.”
Nó là cái gì vậy? chưa bao giờ tiếp xúc với nền văn hóa 2D, nói tới Anime chỉ nghĩ tới mấy bộ phim hoạt hình cho trẻ ba tuổi, Cố Vọng Thư căn bản nghe không hiểu Thẩm Húc Thần đang nói gì.
Hết chuong 65
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...