Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư căng thẳng ngồi trên sô pha phòng khách chờ điện thoại. Trong lúc chờ đợi, thời gian dường như trôi qua thực chậm. Chỉ tiếc, đợi tới chạng vạng, điện thoại vẫn im lìm như cũ, mãi vẫn không thấy ai gọi điện tới, mà hai chị em không thể không trở về trường học.
“Có phải chúng ta đã đoán nhầm rồi không? Có lẽ bọn họ không có quan hệ gì với ông nội.” Cố Vọng Thư nhỏ giọng buồn bực nói.
Thẩm Húc Thần cũng chán nản lắc đầu nói: “Em cũng không biết.”
“Cũng… cũng có thể là do Triệu Vân Ân tập luyện còn chưa xong? Nhưng chúng ta phải quay về trường bây giờ, chờ tới khi anh ấy gọi điện tới, nếu người nhận điện là ông nội… chị sợ đến lúc đó ông lại kích động…” Cố Vọng Thư vẫn nhỏ giọng thì thào.
Thẩm Húc Thần do dự một chút nói: “Hay là chúng ta nói thẳng với ông nội đi?” Thẩm Húc Thần đã cho ông nội dùng dung dịch phục hồi thân thể, cho nên hiện tại sức khỏe của ông khá tốt, càng già càng dẻo dai, hẳn ông cũng có năng lực thừa nhận nhất định đi?
Cố Vọng Thư cắn cắn môi, nghĩ nghĩ một lúc mới đứt quãng nói: “Nói cho ông nội biết cũng được…Thực ra ngay từ đầu đây vốn là chuyện riêng của ông nội…hai chúng ta tự tiện quyết định thay ông, như vậy cũng không đúng lắm.”
Bây giờ, bọn họ phải trở về trường, chuyện này không thể do dự được nữa… Thẩm Húc Thần từ sô pha đứng dậy: “Thế này đi, giờ em tới trung tâm tìm ông, nói lại mọi chuyện với ông. Như vậy sau khi chúng ta về trường rồi, vạn nhất bên Triệu Vân Ân có gọi điện tới, bất luận là tin gì thì với ông nội mà nói cũng không quá đột ngột.”
“…Nhưng mà, vạn nhất không phải thì sao? Van nhất những người đó không có quan hệ gì với ông…nếu như ông còn người thân trên đời thì ông đã sớm đi tìm bọn họ rồi, sao có thể ở Phần Thủy trấn chờ đợi cả đời chứ? Chúng ta cho ông nội hi vọng, sau đó lại khiến ông thất vọng, chuyện này thực sự rất tàn nhẫn.” Cố Vọng Thư dè dặt nói.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư sắc mặt vui vẻ, Thẩm Húc Thần nhanh chóng nhào tới cái điện thoại. Đáng tiếc, số điện thoại hiện lên màn hình là của Trình Dĩ Hoa. Thẩm Húc Thần tuy rằng cảm thấy thất vọng không thôi, nhưng vẫn nhấc máy nghe. Cậu cho rằng Trình Dĩ Hoa là muốn hỏi cậu lúc nào về trường.
“Tớ vừa hack vào cơ sở dữ liệu.” giọng nói lười biếng của Trình Dĩ Hoa truyền qua loa nghe: “Bà ngoại của Triệu Vân Ân, phu nhân Cố Trạch Dao là em gái ruột của Cố Tử Đình, người sáng lập tập đoàn Cố thị. Cố phu nhân năm nay 62 tuổi, năm 1963 từng du học ở đại học Pennsylvania, chồng mất sớm, chỉ có duy nhất một người con gái, cũng chính là mẹ của Triệu Vân Ân, nghệ sĩ dương cầm Thẩm Tư. Trong giấy khai sinh của phu nhân Thẩm Tư, tớ đã tìm ra tên của chồng phu nhân Cố Trạch Dao. Bởi vì hồ sơ đều dùng tiếng anh, cho nên tớ chỉ có thể tự phiên âm, phiên âm tên người này giống hệt phiên âm tên ông nội cậu.”
Kinh! Thiên! Động! Địa! đủ loại manh mối hợp cùng một chỗ, tuy rằng còn chưa thể khẳng định trăm phần trăm nhưng đã chắc tới tám chín phần mười. Vợ của ông nội còn chưa chết! Bọn họ chỉ vì một nguyên nhân nào đó mà bị thất lạc nhau, sau đó đều hiểu lầm đối phương đã chết!
Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư liếc nhau, hai người lập tức thay quần áo đi giày khóa cửa xuống lầu chạy tới trung tâm dạy học của ông nội.
Sau khi nghe Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư mỗi người một câu kể lại chân tướng sự việc, phản ứng đầu tiên của ông Thẩm là không tin nổi, sau đó là gào khóc.
Năm đó, gia đình ông Thẩm không hề giàu có, cha mẹ ông đều là giáo viên, trong nhà còn có một em gái. Ông Thẩm không chịu thua kém, thành tích học tập vô cùng tốt, còn lấy được một học bổng đi du học, sau đó ở Mỹ quen biết Cố Trạch Dao cũng là một đồng hương xuất ngoại du học. Cố gia là danh môn vọng tộc, tổ tiên từng giữ rất nhiều chức vụ quan lớn trong triều. May mà đây là xã hội kiểu mới, học trò nghèo và tiểu thư nhà giàu yêu nhau đều được gia đình hai bên ủng hộ, sau khi về nước bọn họ lập tức kết hôn.
Thẩm Bình Trung là chuyên gia kỹ thuật, sau khi về nước, ông đền đáp tổ quốc, ở lại thủ đô làm giáo sư giảng dạy trong một trường đại học nổi tiếng. Đáng tiếc, ngày lành không được bao lâu, cách mạng văn hóa* nổ ra. Ông Thẩm lo lắng người thân ở quê nhà, liền giao phó kiều thê lại cho nhà ngoại, còn mình vội vã trở về quê. Ai cũng không ngờ tới, sau khi ông lén trở về quê thì gia đình ông đã nhà tan cửa nát. (*Cách mạng văn hóa TQ: mọi người tìm hiểu thêm trên gg hoặc wiki, cuộc cách mạng này đã giết rất nhiều người, thực sự rất dã man, đến nay vẫn bị lên án, nền văn hóa có truyền thống lịch sử lâu đời của TQ cũng gần như bị hủy hoại hoàn toàn trong cuộc cách mạng này. Tóm lại là chả vẻ vang gì.)
Tổ tiên Thẩm gia từng tham gia quốc dân đảng, cho dù vị lão tổ tông kia đã chết không còn xương cốt, nhưng đây vẫn được tính là tội lỗi của Thẩm gia. Hơn nữa cả Thẩm gia đa số đều là phần tử tri thức, biến động ban đầu, bọn họ đã sớm bị đánh ngã. Có lẽ không chịu nổi nhục nhã, cũng có thể là do khí khái văn nhân, bà Thẩm đã ôm con gái nhảy sông tự vẫn. Ông Thẩm với xác vợ và con gái về nhà, rồi dùng một ngọn đuốc thiêu trụi cả ngôi nhà, ông đứng giữa ngọn lửa vừa khóc vừa cười to, tự nhiên không hề có ý định muốn thoát ra.
Thẩm Bình Trung chịu đựng nỗi thống khổ xử lý hậu sự cho cha mẹ và em gái. Sau đó ông cũng bị bắt rồi bị □□. Tin tức truyền tới thủ đô, Cố gia cũng bị cách mạng văn hóa ảnh hưởng mà nhà tan cửa nát. Đồng dạng bị thiêu trụi toàn bộ, Cố gia không ai sống sót. (Jer: cái chỗ □□ là của tác giả, tớ nghĩ là đấu tố hoặc tra tấn gì đó)
Thẩm Bình Trung đến lúc này đã nản lòng thoái chí. Ông mang theo di vật của vợ, một đời ở yên trong Phần Thủy trấn hẻo lánh. Trước khi trở thành một giáo viên tiếng anh cấp 2 không ai biết trước đó ông từng là một chuyên gia kỹ thuật hàng đầu cả nước, cũng không ai biết ông cũng từng có một khát vọng mãnh liệt. Lúc trước, Phần Thủy trấn không có đường xá đi lại, không có điện thoại, quả thực tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, mười năm gần đây mới phát triển hơn chút. Mọi người có thể nói ông Thẩm ngốc, nhưng toàn bộ nhiệt tình trong lòng ông đã theo cảnh nhà tan cửa nát mà dập tắt.
Thẩm Húc Thần thật sự không yên lòng để ông Thẩm ở nhà một mình đợi kết quả, bởi vì cảm xúc của ông vẫn chưa ổn định. Cậu đành gọi điện cho Trình Dĩ Hoa nói cậu ấy tới trường trước thuận tiện xin nghỉ buổi học tối giùm cậu. Cậu đỡ ông nội về nhà. Ông nội lấy cái hộp nhỏ của mình ra. Hai ông cháu cùng nhau ngồi trong phòng khách chờ điện thoại. Ông Thẩm cầm tờ giấy đăng ký kết hôn và ảnh chụp của vợ, trầm tư, không biết đang nghĩ gì.
Hơn 7 giờ tối, điện thoại rốt cuộc vang lên.
Tay ông Thẩm đều run rẩy. Thẩm Húc Thần không đành lòng mở loa ngoài.
“Anh, anh… anh là Triệu Vân Ân.” Đầu dây điện thoại truyền tới một giọng nói thực khẩn trương, xem ra Triệu Vân Ân ở bên kia cũng thực kích động.
Thẩm Húc Thần nhịn không được bật cười: “Em là Thẩm Húc Thần… a, em được ông nhận nuôi. Ông nội em tên Thẩm Bình Trung.” Cậu chủ động nói bản thân được nhận nuôi, cũng không hi vọng bên kia có hiểu lầm gì. Ông Thẩm suốt đời chỉ yêu duy nhất vợ mình, không thể để ông bị hiểu lầm.
“Đúng, đúng, anh cũng vừa gọi điện cho mẹ, ông ngoại anh chính là tên này. Mẹ anh hiện tại đang rất kích động. Điện thoại nhà em không thể liên lạc được với quốc tế… đúng rồi, nhà em có thể lên mạng không? Cài phần mềm nói chuyện trực tuyến là có thể nói chuyện, rất tiện lợi.” tiếng phổ thông của Triệu Vân Ân thực tiêu chuẩn. Bởi vì kiêng kị hơn nữa bọn họ vẫn luôn cho rằng ông Thẩm đã chết nên Triệu Vân Ân vẫn không biết tên ông ngoại là gì.
Nửa tiếng sau, ông Thẩm ngồi trước máy tính trong thư phòng, nhìn bà Cố Trạch Dao trong màn hình. Hai người nhìn nhau không nói gì, có lẽ có cả một bụng lời muốn nói nhưng lại không biết nên nói cái gì trước. Ông Thẩm lúc trước còn kích động tới mức không kiềm chế được, nhưng vừa nhìn thấy vợ mình, ông đã bình tĩnh trở lại.
Cho dù đã lên chức bà thì bà Cố Trạch Dao vẫn thập phần ưu nhã xinh đẹp như trước đây. Bà bị ông Thẩm nhìn chằm chằm có chút ngại ngùng, bà vuốt vuốt mái tóc hoa râm lại sờ khuôn mặt đã có nếp nhăn, nhỏ giọng nói: “…Tôi đã già rồi.”
“Không, ở trong mắt tôi, bà vẫn xinh đẹp như trước, vẫn là một thiếu nữ.” Ông Thẩm bật thốt ra.
Thẩm Húc Thần đứng một bên, cảm thấy khóe mắt mình có chút ẩm ướt, nhưng cũng cảm thấy rất vui. Ai nói thế hệ trước không biết nói lời tình cảm? Lời này của ông nội có khi còn khoa trương hơn cả đám thanh niên bây giờ! Không, không thể nói là khoa trương, có lẽ trong lòng ông nội thực sự nghĩ như vậy. Ông nhớ bà một đời, bà vĩnh viễn là cô gái nhỏ trong lòng ông.
Thẩm Húc Thần rón rén đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa thư phòng lại.
Thế hệ trước trao đổi tình cảm, tiểu đồng lứa Triệu Vân Ân cũng nhịn không được lại gọi điện cho Thẩm Húc Thần: “Mẹ anh đã đặt vé máy bay về nước, mẹ và bà ngoại sẽ về nước trước.” So với ông Thẩm nửa đời người chưa từng bước chân ra khỏi Phần Thủy trấn, thì bà Cố Trạch Dao và bác Thẩm Tư về nước sẽ thuận tiện hơn nhiều, dù sao bọn họ có hộ chiếu.
Lúc trước, Cố gia cơ hồ cũng nhà tan cửa nát. May mà thế hệ đồng lứa Cố Trạch Dao và Cố Tử Đình được các bạn bè quốc tế trợ giúp lén lút đưa ra nước ngoài. Cố Tử Đình là anh ruột của Cố Trạch Dao, cũng là anh vợ của Thẩm Bình Trung.
Cố gia là danh môn vọng tộc, Cố Tử Đình là trưởng tôn gia tộc, đối với người Cố gia mà nói, chỉ cần Cố Tử Đình còn sống, thì Cố gia vẫn còn. Cho nên, Cố Tử Đình lúc ấy đã mang theo toàn bộ gia tài của Cố gia sang nước ngoài, mấy năm sau, Cố Tử Đình thành lập tập đoàn Cố thị ở Mỹ, là một trong những người Hoa giàu có nhất ở khu vực Âu Mỹ. Cố Trạch Dao thân là phụ nữ đã được gả ra ngoài, không thể tham dự nội vụ bên trong tập đoàn, nhưng bà hàng năm vẫn được chia một ít lợi tức hoa hồng từ tập đoàn, điều này cũng khiến hai mẹ con họ cơm áo vô lo.
“Lúc đầu, người trong nhà không ai đồng ý cho anh theo giới giải trí, ngay cả việc anh đăng kí tham gia chương trình 《 Siêu sao mới 》 cũng là giấu bọn họ. Thế nhưng lần này vì anh mà ông bà ngoại mới thuận lợi gặp lại nhau! Ba mẹ anh không còn phản đối anh nữa.” Triệu Vân Ân dương dương đắc ý nói: “Ba đều nghe theo mẹ anh đó.”
Thẩm Húc Thần nhịn không được bật cười, đời trước cậu là nửa fan của Triệu Vân Ân, tự nhiên biết hình tượng được đắp nặn bên ngoài của Triệu Vân Ân vẫn thực chín chắn cao thượng, không ngờ Triệu Vân Ân hai mươi tuổi lại lảm nhảm nhiều như vậy. Cậu mỉm cười đáp: “Nếu anh không gia nhập giới giải trí, vậy thực sự sẽ có tổn thất rất lớn! Em cũng là fan của anh đó!”
“Thật sao? Ha ha, tính ra em cũng coi như em họ anh còn gì! Lần sau gặp mặt, anh sẽ tặng em đồ kỉ niệm của chương trình 《 Siêu sao mới 》” Triệu Vân Ân cao hứng nói.
Thẩm Húc Thần hai mắt sáng lên, được một tấc lại tiến một thước: “Vậy… anh có thể xin chữ ký Kỷ Minh Triết luôn giùm em được không? Duyệt Duyệt, a, chính là chị gái sinh đôi của em, chị ấy là fan của Kỷ Minh Triết.”
“Đương nhiên không thành vấn đề, quan hệ giữa anh và anh Kỷ không tệ lắm!” Triệu Vân Ân không chút do dự nói.
Thẩm Húc Thần thở phào một hơi. Từ biểu hiện của Triệu Vân Ân xem ra, người thân của ông nội dường như không ghét mình và Duyệt Duyệt. Điều này cũng tốt. Hai chị em bọn họ tuy rằng rất vui khi ông nội tìm lại được người thân của mình nhưng cũng rất lo lắng người thân của ông nội sẽ không chấp nhận hai đứa cháu nuôi bọn họ.
Hết chương 53
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...