Đợi Thẩm Húc Thần rời đi rồi, cô Tống mới nhìn khắp các học sinh trong lớp một lượt, vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng nói: “Các em đã không còn là trẻ con ba bốn tuổi nữa, đều biết suy nghĩ cả rồi, cho nên, cô không hy vọng các em là những người chỉ biết bảo sao nghe vậy, không có sức phán đoán, không có chính kiến riêng. Về thân thế của Thẩm Húc Thần, cô vốn không định nói ra, bởi vì đây là chuyện riêng của bạn ấy. Mà chúng ta muốn làm người có tư tưởng có đạo đức, trước hết phải học được cách tôn trọng người khác.”
“Hiện tại, xét thấy trong lớp có một học sinh có hành vi không thỏa đáng, cô quyết định sẽ nói rõ mọi chuyện cho các em biết, tránh cho có người nào đó chỉ nghe được một nửa mà làm tổn thương tới bạn học.”
“Cô vừa mới nói chuyện điện thoại với người giám hộ của Thẩm Húc Thần, đó là một người ông phi thường cơ trí.”
“Cha ruột Thẩm Húc Thần là liệt sỹ, đã hi sinh vì tổ quốc, để bảo vệ cuộc sống sinh hoạt bình yên của mọi người trong đó có cả các em. Còn mẹ em ấy cũng là một người vô cùng vĩ đại, cô ấy vì khó sinh mà qua đời. Thẩm Húc Thần trông rất giống ba mình, còn chị gái sinh đôi của em ấy, bạn Cố Vọng Thư lại giống mẹ mình. Chuyện này không phải là bí mật đối với người ở Phần Thủy trấn, chỉ cần là người Phần Thủy trấn, ai cũng biết rõ chuyện này.”
“Vậy chuyện này, sao lại có người nhẫn tâm bịa đặt nói lời khó nghe như thế?”
“…Chỉ vì một căn nhà, gia đình kia đã bày ra đủ trò độc ác, muốn bức người lương thiện tới tuyệt lộ. May mà ông trời có mắt, ân oán đều trả hết, cuối cùng bọn họ cũng đã bị bắt. Cho tới bây giờ, thủ phạm chính vẫn đang bị nhốt trong ngục, còn chưa được thả.” Cô Tống giải thích. Cô đã sửa một số chi tiết. Thực tế, tên vô lại Lục Tam bởi vì trộm cắp mà bị phạt tù mấy năm, thế nên cộng hai tội, gã đã bị phán rất nhiều năm.
Thấy nhiều học sinh trong lớp như có điều suy nghĩ, cô Tống dừng một lát, mới nói: “Đó là toàn bộ chân tướng sự việc, cô hi vọng các em không tiếp tục nói nhăng nói cuội trước mặt Thẩm Húc Thần, cho dù là thiện ý cũng không nên. Hiện tại, các em đều biết Thẩm Húc Thần là một học sinh xuất sắc, điều này rõ như ban ngày, cho nên em ấy không cần sự đồng tình của các em, em ấy chỉ cần được các em tôn trọng. Được rồi, các em đi ăn cơm đi, Hứa Mẫn Mân, em tới văn phòng tôi một chút.”
Cô Tống dẫn Hứa Mẫn Mân ra khỏi lớp, đám học sinh trong lớp hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói gì. Thiếu niên tuổi này, tuy có chút nghịch ngợm liều lĩnh nhưng đại đa số đều rất thiện lương. Giang Sơn vỗ bàn cái rầm, lớn tiếng nói: “Giản tán, mọi người đi ăn cơm đi!” Vì thế mọi người lục tục đứng dậy, cầm thẻ cơm láo nháo tới căn tin. Cô Tống nói đúng, chúng ta chỉ cần tôn trọng Thẩm Húc Thần, cho nên ai nên làm gì thì tiếp tục làm đi!
Khi Tưởng Hạo bước ra từ cửa sau, nhìn thấy nam sinh lớp 3 chơi khá thân với Thẩm Húc Thần đang đứng cạnh cửa đợi. Cậu ta chủ động chào hỏi Trình Dĩ Hoa, nói: “Thẩm Húc Thần bị cô chủ nhiệm gọi đi rồi. Ông chờ cậu ấy cùng ăn cơm sao? Hay là ông đi ăn trước đi!”
Trình Dĩ Hoa gật gật đầu với Tưởng Hạo, đút tay tút quần, chậm rì rì đi xuống cầu thang. Chốc lát sau, di động để ở trong túi quần rung lên, hiện tại Trình Dĩ Hoa có thể quang minh chính đại sử dụng di động ở trong trường, cậu lấy ra xem, là tin nhắn mợ út gửi tới.
Bên kia, Thẩm Húc Thần vừa đi tới cửa văn phòng môn toán đã bị người chặn lại. Cô Vạn chủ nhiệm lớp 7 đang cùng Cố Vọng Thư đứng ở trước cửa văn phòng môn toán, cô Vạn là giáo viên ngữ văn, bề ngoài cô trông thực ôn hòa. Cô cười nói với Thẩm Húc Thần: “Đi nào, cô đãi bọn em một bữa ngon!”
“A….cô làm thế bọn em ngại lắm!” Cố Vọng Thư đến lúc này mới nhận ra múc đích chính của cô Vạn, nhỏ lập tức e thẹn kêu lên.
Cô Vạn đặt tay sau lưng Cố Vọng Thư tựa như đang ôm lấy nhỏ, đẩy nhỏ cùng đi về phía trước: “Có gì mà ngại? Cô mời hai đứa ăn cơm thì làm sao? Điều này càng chứng tỏ quan hệ giữa cô trò chúng ta rất tốt. Đi thôi, nếu không đi sẽ muộn mất, bây giờ không có giờ ngủ trưa, thời gian nghỉ trưa lại quá ngắn.”
Cô Vạn không có xe riêng, nên cũng bắt xe bus cùng hai đứa học trò. Bọn họ tìm một cửa hàng tương đối sạch sẽ đi vào.
Cơm nước xong xuôi, cô Vạn mới nói ra mục đích chính của mình: “….Nói cách khác, hiện tại trong trường đã có người biết được thân thế của các em. Cho dù bọn họ có nói gì thì cô hi vọng các em có thể giữ bình tĩnh, thả lỏng tâm tình, đừng để ý. Cô khuyên các em một câu, dù hôm nay có gặp phải chuyện tốt hay chuyện xấu gì thì ngày mai các em sẽ càng trở nên ưu tú hơn. Cô tin tưởng các em, các em cũng phải tin tưởng chính mình.”
Song thân cha mẹ đã mất cũng không sao, nhưng tệ hại nhất chính là những lời đay nghiến của Hứa Mẫn Mân. Cho dù các thầy cô có giải thích thế nào thì vẫn sẽ có những người nói xấu sau lưng tiếp tục đồn bậy. Có đôi khi không thể đánh giá cao bản tính của con người. Lời đồn sở dĩ thành lời đồn chính là vì phí tổn để chế tạo lời đồn quá thấp. Cô Tống và cô Vạn là chủ nhiệm lớp của cặp song sinh, vô cùng lo lắng những lời đồn đại vô căn cứ sẽ tổn thương tới hai đứa nhỏ lớp mình.
Cố Vọng Thư chớp chớp mắt, cam đoan với cô Vạn: “Cô nói đúng, em sẽ cố gắng, bất luận có chuyện gì đi nữa.”
Thẩm Húc Thần cũng gật đầu đồng tình.
Khi trở lại trường học, cũng gần hết giờ nghỉ trưa, Thẩm Húc Thần từ cửa sau đi vào lớp, mọi người đều đang im lặng tự học. Tuy rằng cũng có người quay đầu lén nhìn cậu một cái, nhưng đại đa số bạn học đều tỏ ra bình thường.
Thẩm Húc Thần trong lòng phi thường cảm kích cô Tống thủ pháp xử lý dứt khoát lưu loát, bằng không tới khi lời đồn lan tràn ra ngoài, dù có người đứng ra nói rõ chân tướng thì khi đó cũng đã quá muộn. Dù thật sự có rơi vào tình cảnh như vậy, Thẩm Húc Thần cũng không cảm thấy gì, chung quy cậu đã trùng sinh lại một đời, tâm tính kiên định không bị ảnh hưởng, cậu chỉ luyến tiếc Cố Vọng Thư bị lời đồn tác động mà sinh khổ sở, cậu cũng luyến tiếc cha mẹ mình bị người khác lôi ra làm trò cười, bị người khác bôi nhọ thanh danh.
Vào buổi chiều, có Thẩm Húc Thần ở cạnh, các học sinh trong lớp mới đầu còn cảm thấy bó tay bó chân, nhưng thấy Thẩm Húc Thần vẫn tỏ ra như bình thường, bọn họ cũng chậm rãi thả lỏng. Có lẽ là vì Thẩm Húc Thần bình thường có quan hệ không tệ với đám nam sinh trong lớp, nên thái độ các nam sinh cũng thản nhiên hơn một chút. Về phần các nữ sinh, thân là con gái nên bọn họ càng dễ dàng sản sinh cảm xúc đồng tình thương hại, bởi vậy bọn họ cũng không đến mức giống học sinh tiểu học mà tỏ ra khinh thường Thẩm Húc Thần. Chỉ cần như vậy là đủ rồi.
…. Có nên giáo huấn Hứa Mẫn Mân một chút không?
Tuy rằng cô Tống đã bảo Thẩm Húc Thần ra ngoài trước, nhưng cậu vẫn biết là Hứa Mẫn Mân tung ra những lời nói gì. Những lời đó quả thật rất quá đáng. Liên tưởng tới những biểu hiện trước nay của Hứa Mẫn Mân, Thẩm Húc Thần càng không thể nào chấp nhận con người này. Tuy rằng hệ thống có sự hạn chế nhất định đối với sự tồn tại của kí chủ, kí chủ không thể muốn làm gì thì làm, nhưng cho Hứa Mẫn Mân chút trừng phạt nho nhỏ hẳn không có vấn đề gì đi? Bằng không, hệ thống muốn bức kí chủ thành thánh mẫu hết cả sao?
Nguyên tắc xử sự từ trước tới nay của Thẩm Húc Thần đều là: ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi, phàm là ngươi phạm ta, ta nhẫn một lần, nếu còn tiếp tục phạm ta… ha ha, ngươi không còn đường sống.
Bị cô Tống giáo dục một trận, sau khi giờ nghỉ trưa chấm dứt, Hứa Mẫn Mân trở lại phòng học cũng đã nói xin lỗi Thẩm Húc Thần, nhỏ xin lỗi tựa hồ vô cùng có thành ý, hai mắt đỏ bừng, giọng nói nghẹn ngào, nhưng chút tâm tư cỏn con này của nhỏ căn bản không thể gạt được mắt Thẩm Húc Thần – người này tuyệt nhiên không thực sự ý thức được sai lầm của bản thân, có lẽ trong lòng vẫn còn suy tính sau này sẽ trả thù mình thế nào.
Hơn nữa, nói ngược lại, chẳng lẽ Hứa Mẫn Mân có chân thành xin lỗi thì Thẩm Húc Thần cũng nhất định phải tiếp nhận mà tha thứ cho nhỏ sao? Thương tổn đã tạo thành, nếu xin lỗi mà có tác dụng vậy còn cần cảnh sát làm gì?
Thẩm Húc Thần mở cửa hàng trên hệ thống ra, tìm xem có cái gì thích hợp dùng trên người Hứa Mẫn Mân hay không. Khi mở hệ thống rồi, Thẩm Húc Thần mới chú ý tới, sau khi hệ thống được nâng cấp xong, mọi đồ dùng đặc thù cấp hai đều đã được mở ra. Thẩm Húc Thần lập tức mở hạng mục đồ dùng sinh hoạt ra xem, kết quả phát hiện mục kim ngân châu báu vẫn bị khóa như cũ.
Rõ ràng kim ngân châu báu không hề có giá trị kỹ thuật, nhưng vẫn chưa được mở ra, chắc để phòng ngừa kí chủ dưỡng thành thói quen tham lam lười biếng chăng?
Khi đồ dùng cấp 2 còn chưa được mở ra, Thẩm Húc Thần vẫn cho rằng đồ dùng cấp 2 là đồ thăng cấp của đồ dùng cấp 1, ví dụ như trong cấp 1 có dung dịch chữa trị thân thể sơ cấp vậy lên cấp 2 sẽ là dung dịch chữa trị thân thể trung cấp? Không ngờ đồ dùng cấp 2 và đồ dùng cấp 1 hoàn toàn không liên quan gì tới nhau.
Đồ dùng cấp 2 đa số đều là thương phẩm có giá trị ma pháp (Lúc này Thẩm Húc Thần mới chú ý tới hóa ra đồ dùng cấp 1 đều là thương phẩm của khoa học kỹ thuật). Nói cách khác, đồ dùng cấp 2 không hẳn là đồ dùng trân quý, cũng không nhất định sẽ cao cấp hơn đồ dùng cấp 1, chỉ là tính chất có chút bất đồng mà thôi.
Thẩm Húc Thần nhìn lướt qua một chút, đồ dùng cấp 2 đơn giản được chia làm hai loại, một loại là đồ luyện kim, một loại là ma dược.
Mỗi loại ma dược có một công năng khác nhau, thời gian tác dụng dài ngắn cũng khác nhau, nhưng giá của chúng nó thì thực sự quá xa xỉ, cái rẻ nhất là ma dược chữa cận, nó cũng ngốn tới 100 tích phân.
Cũng may ma dược bỏ tích phân mua được đều là bình lớn, bình lớn nhất cũng hơn 100 ml, điều này có nghĩa, mua một bình ma dược, có thể sử dụng đi sử dụng lại rất nhiều lần. Bởi vì khi sử dụng ma dược, thường thường chỉ cần nhỏ vài giọt là đủ. Tính ra, cũng không phải là quá đắt.
Thẩm Húc Thần nhận ra, mỗi đồ dùng cấp 1 là kết quả của khoa học kỹ thuật đều là sơ cấp hoặc cấp thấp, cho dù có giá trị kỹ thuật cao hơn nữa cũng không có nhiều tác dụng mấy. Cũng như thế, đồ dùng ma pháp cấp 2 cũng đều là mấy đồ dùng sinh hoạt cấp thấp, các loại ma dược hoặc luyện kim cao cấp thực sự căn bản không có trong danh sách bày bán, hoặc có thì cũng kèm theo rất nhiều hạn chế khi sử dụng, vì thế cũng không có tác dụng gì mấy.
Có lẽ, hệ thống sẽ còn tiếp tục nâng cấp mới có thể mở khóa nhiều thứ tốt?
Thẩm Húc Thần bỏ 200 tích phân mua một bình ma dược vận xui. Bởi vì bình dược thủy này được dùng trên người khác không phải kí chủ, cho nên sau khi Thẩm Húc Thần mua xong, giá trị của bình ma dược này tự động tăng lên 2000 tích phân. Sau khi đọc hướng dẫn sử dụng xong, Thẩm Húc Thần biết được, ma dược vận xui dùng càng nhiều vận số càng kém. Phương pháp sử dụng là vẩy dược thủy lên người muốn dùng. Đương nhiên, nếu như có thể khiến người đó uống vào, tác dụng của ma dược sẽ càng rõ ràng hơn.
Tại lớp tự học buổi tối, khi đi lên bục giảng thu bài tập về nhà, lúc ngang qua Hứa Mẫn Mân, Thẩm Húc Thần tỉnh bơ vẩy một giọt ma dược vận xui lên quần áo nhỏ. Chỉ dùng một giọt duy nhất, nếu Hứa Mẫn Mân không tiếp tục làm ra chuyện gì trái lương tâm như vậy tác dụng của một giọt vận xui này phỏng chừng chỉ là loại xui xẻo không quá nghiêm trọng như ‘đến căn tin mới nhớ ra quên mang phiếu cơm’.
Ngày thứ hai, Thẩm Húc Thần nghe nói trong kí túc xá nữ xảy ra chuyện.
Hóa ra, trong nhóm nữ sinh cũng có người lén lút sử dụng di động. Tháng trước, di động của nữ sinh tên Phùng Lệ bị người nào đó ăn cắp. Phùng Lệ không dám lộ ra cũng không dám báo cáo với các thầy cô, bởi vì nhỏ sợ sau khi bị các thầy cô biết được, nhỏ cũng sẽ bị xử phạt. Kết quả, ngày hôm qua, khi Hứa Mẫn Mân lấy quần áo từ trong tủ ra, không cẩn thận đánh rơi một vật xuống đất, đó chính là chiếc di động của Phùng Lệ.
Hứa Mẫn Mân chính là kẻ trộm.
Chuyện Hứa Mẫn Mân yêu đương với nam sinh ngoài trường cũng bị người tố giác.
Xét thấy chuyện di động khá đặc thù nên chuyện ăn trộm chỉ được lan truyền trong đám học sinh, nhưng bởi vì chuyện sau mà Hứa Mẫn Mân đã bị mời phụ huynh. Mọi người vẫn cho rằng gia cảnh Hứa Mẫn Mân không tệ, ai ngờ cha mẹ Hứa Mẫn Mân lại là một cặp trung niên khắc khổ già nua vì mệt nhọc quá độ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...