Học bá sợ giao tiếp xuyên thành trap girl
Khán giả thấy Khương Ngữ dùng tua vít tháo vỏ ngoài của ổ khoá điện tử ra sau đó bắt đầu luồn sợi dây kia vào trong.
Ánh mắt cực kỳ kiên định và động tác vô cùng trôi chảy của cô làm khán giả đang xem livestream phải quay lại nghi ngờ cuộc đời:
[Sao tôi cứ cảm thấy cô ấy có thể thành công nhỉ?]
[Có phải chúng ta nhầm lẫn gì rồi không vậy? Anh thợ điện và dì nhân viên kia là NPC hả? Đại lão lại đơn giản hoá vấn đề phức tạp rồi sắp qua cửa nữa rồi hả?]
[Bây giờ nghĩ lại mới thấy cũng có khả năng đấy.
Tổ chương trình chưa hề nói bọn họ là nhân viên mà.
Tất cả là do chúng ta tự đoán đấy chứ.
Có lẽ đây là đạn mù tổ chương trình tung ra che mắt chăng? Sự thật là hai người kia là NPC?]
Một lát sau, tổ chương trình nhanh chóng nhảy ra giải thích, bác bỏ nghi ngờ của mọi người.
Thấy mọi chuyện phát triển quá vi diệu nên cuối cùng tổ chương trình cũng phải lên tiếng khống chế tình hình.
Cái loa bên cạnh bắt đầu phát ra tiếng nhắc nhở: "Xin chú ý! Thí sinh không thể dùng bạo lực phá hỏng đạo cụ của chương trình! Xin chú ý! Thí sinh không thể dùng bạo lực phá hỏng đạo cụ của chương trình!..."
Loa còn chưa kịp vang lên lần thứ ba, mọi người đã nghe thấy một tiếng "rắc..." vang dội, tiếp theo là một tiếng "cạch".
...!Khóa điện tử mở ra.
*
Thư Họa kích động ôm chầm lấy Khương Ngữ: “Mở ra rồi! Đại lão cô đỉnh quá đi mất!”
[…]
[? ? ?]
[…]
Một lát sau, trên màn hình tràn ngập dấu ba chấm cùng với “ha ha ha ha”, Khương Ngữ và Thư Họa như hai đứa trẻ làm sai chuyện đứng sang bên cạnh, anh thợ sửa điện vừa nãy khó khăn lắm mới chuồn ra được lại quay lại hiện trường, cầm lấy thùng dụng cụ gắn lại khóa điện tử lần nữa.
Thư Họa vẫn cảm thấy không tin lắm: “Các anh là nhân viên công tác thật à.”
Anh thợ sửa điện cạn lời nhìn cô ta một cái: “Đã nói với cô rồi còn gì.”
[Ha ha ha… Chịu mất thôi, tôi cười đau cả bụng rồi, hai cô gái này tấu hề quá đi.]
[Chị gái số 100 rốt cuộc cô đang làm gì vậy hả, sao mà khóa điện tử cũng có thể cạy hay vậy? Còn cái gì là cô không làm được hay không?]
[Học bá nói cho chúng ta biết một đạo lý “Mọi con đường đều dẫn tới thành Rome (Câu gốc “All ro lead to Rome”: ý nói một kết quả có thể đạt được bằng nhiều phương pháp, ý tưởng khác nhau)”, không có manh mối vẫn có thể vượt ải như thường.]
[Số 100: Cần gì manh mối, chỉ cần có ải là tôi có thể vượt qua!]
[Vừa nãy tôi thật sự cười chết mất giờ lại cười đến mức sống lại rồi, trời ạ, từ đâu chui ra hai đứa dở hơi này vậy.]
[Tôi suýt nữa thì đập lủng bàn, bị mẹ lườm một cái, bà ấy thấy tôi cười không ngừng là nghĩ tôi đang khiêu khích bà ấy, sau đó lại đập tôi một trận, số 100 mau bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tôi.]
[Ai nói cô ấy gian lận, mau đứng ra đây, cái trò này là gian lận có thể làm ra được ư? Thao tác của cô ấy thuần thục như vậy, chẳng lẽ do luyện tập phá mấy chục cái khóa điện tử suốt đêm hay gì?]
[Trời đất, phần gây cười của kỳ này nhiều quá, để tôi nghỉ một lát đã.]
Có điều sau khi cười xong, mọi người lại bắt đầu lo lắng: [Hình như những ải vượt được tổ kia của Diệp Thần đều vượt qua hết rồi, cũng đang bắt đầu phá giải manh mối của ải này, số 100 mất ưu thế dẫn đầu rồi.]
[Không sao, có thể dẫn đầu lần đầu tiên thì cũng có thể dẫn đầu lần thứ hai, tôi tin vào đại lão.]
Sửa xong khóa điện tử, Thư Họa cũng xuyên qua cửa kính nhìn thấy đằng sau cửa kính giống y hệt phía đối diện cũng có người bắt đầu hành động: “Hình như là đám người Diệp Nguyên Dục!” Cô ta có chút sốt ruột: “Đại lão, làm sao bây giờ?”
Khương Ngữ vẫn mang dáng vẻ ung dung như cũ: “Không sao đâu, bọn họ không vượt được chúng ta.” Cô vừa nói vừa sờ mó khung ảnh trên tường: “Cô thử tìm bên kia xem, chắc là có bàn phím để nhập mật mã vào đấy.”
Thư Họa nghe vậy liền vâng lời mà đi tìm, rất nhanh đã phát hiện khung ảnh “Chân tướng chỉ có một” có thể di chuyển, mở ra quả nhiên thấy được một cái bàn phím nhập mật mã, cô ta kích động nói: “Tìm thấy rồi! Mật mã là bao nhiêu?”
Khương Ngữ đi về phía cô ấy: “3530.”
[????]
[Khoan đã, đại lão cô giải đề lúc nào vậy?]
[Đề bài chúng tôi còn chưa cả thấy cơ mà?]
Trong lúc các khán giả đang đưa ra nghi ngờ, phòng phát sóng trực tiếp đã đăng thẻ manh mối của ải này lên trên màn hình, tất cả mọi người nhìn xong đều không hiểu ra sao:
[9=1, 86=3, 742=0, 963=2, 805=?, 8609=?, 86=?, 135=?]
[… Tôi chịu, người phía sau lên.]
[Đại lão phía sau có thể nhìn hiểu không?]
[Tri thức đẹp đẽ như vậy sẽ không ở lại trong cái đầu ăn hại như này của tôi một giây phút nào, tốt nhất nên đưa nó cho đại lão thôi.]
Cũng may Thư Họa có suy nghĩ đồng bộ với các khán giả, cô ta vừa nghe lời tháo khung ảnh vừa hỏi ra nghi ngờ giống vậy: “Đại lão sao cô giải ra được vậy? Có phải mấy tổ hợp số trên thẻ manh mối không? Rốt cuộc là quy luật gì thế?”
Khương Ngữ chỉ về dòng biểu ngữ treo ở cửa: “Gợi ý ở bên kia.”
Thư Họa ngẩng đầu nhìn một cái, nghĩ tới gì đó, không khỏi che mặt: “Cái kia thế mà là gợi ý á?”
Khán giả thấy biểu cảm của cô ta thì lại cười lên:
[“Cô là thổ phỉ sao?” —— “Người sống trên đời, có mấy ai được hoàn hảo?” Ha ha ha, nhắc nhở biểu hiện xuất sắc của số 99 vừa nãy một chút.]
“… Tôi còn tưởng rằng đó là rót canh gà (nghĩa là nói điều gì đó dịu dàng, ấm áp và tràn đầy năng lượng tích cực với ai đó, để đối phương có thể học hỏi, có thêm cảm hứng và thooát khỏi tình huống khó khăn) cho chúng ta lúc xin việc chứ, cái này có liên quan gì đến những con số này?” Thư Họa hỏi.
Khương Ngữ nói: “Có mấy ai được hoàn hảo? Dịch ra chính là có mấy số nguyên, từ 9=1, 86=3, 742=0, 963=2 có thể suy ra, tương đương số đằng sau là một tổ hợp số bên trong bao gồm số nguyên, vì thế mật mã chính là 3530.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...