Học Bá Hôm Nay Chọc Đến Tiểu Nãi Bao Rồi Sao


Sở Hạc Châu dựa ở trên tường, hai tay nhét vào trong túi, không chút để ý nhìn, mắt phượng mang theo tầng sương mỏng lạnh.

"Cậu cảm thấy tiểu Tinh Thư có thể đáp ứng hay không?” Phó Viên Tấn dùng khuỷu tay chọc chọc Sở Hạc Châu, dò hỏi hắn.

“Tôi làm sao biết được.” Sở Hạc Châu đẩy Phó Viên Tấn ra, đi qua hướng bên kia, đứng ở bên ngoài đám người kia.

“Nhường một chút.” Sở Hạc Châu cau mày, lông mi dài thẳng nâng nâng, trong mắt hiện lên không kiên nhẫn.

Người chung quanh thấy là Sở Hạc Châu đều tránh ra, lộ ra Nguyễn Tinh Thư bị Alpha lớp Bảy vây quanh, thời điểm Nguyễn Tinh Thư thấy Sở Hạc Châu ánh mắt sáng lên, khẩn cầu nhìn Sở Hạc Châu.

Sở Hạc Châu không biết như thế nào, tâm mềm nhũn gọi Nguyễn Tinh Thư vào phòng học với mình: “Bài tập hôm nay xong rồi? Còn vây quanh ở chỗ này làm gì?”

Âm cuối của Sở Hạc Châu cất lên, đuôi lông mày nhướng nhướng, hỏi đám người bên ngoài phòng học, người ngoài phòng học không dám nói lời nào, toàn bộ đều tản ra.

Nho nhỏ* Nguyễn Tinh Thư thở ra một hơi, khóe miệng cười hiện ra má lúm đồng tiền nhỏ, bộ dáng thở phào may mắn kia làm khóe miệng Sở Hạc Châu cong cong, lúc Nguyễn Tinh Thư ngẩng đầu liền thấy một màn này, chớp chớp mắt phát hiện Sở Hạc Châu tươi cười lại biến mất, vừa mới giống như là bị hoa mắt.

[*Ở đây là nói trái nho tiểu Tinh Thư, hong phải tui edit sai đâu:> ]
Tan học tiết tự học buổi tối, người trong phòng học tranh nhau chạy ra, Nguyễn Tinh Thư khó hiểu nhìn bọn họ, Kha Thời Giai một bên thu thập cặp sách một bên giải đáp thắc mắc của Nguyễn Tinh Thư.

"Dù là đi căn tin trường hay là nhà ăn mua đồ ăn gì, đến nhà ăn chậm, liền không có đồ ăn ngon.” Kha Thời Giai từng một có một thời gian trọ ở trường chính là trải qua quá trình điên cuồng như vậy, quả thực chính là muốn dẫm bẹp người.

Nguyễn Tinh Thư từ ngoài cửa sổ nhìn nhìn, điên cuồng đám người hướng tới một chỗ đi, trong phòng học dư lại người rất ít, chỉ có sáu bảy cái là học sinh ngoại trú.

Nguyễn Tinh Thư ngoan ngoãn đeo cặp sách đi ra khỏi phòng học, cầm thẻ học sinh ngoại trú ra cổng trường, đứng ở cửa chờ tài xế của Nguyễn gia tới.

﹝Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad bo_thich_an_ca.

Chỗ khác đều là reup không xin phép!﹞
Chờ không thấy tài xế đến, lại chờ tới được một cuộc điện thoại, Nguyễn Tinh Thư thấy là điện thoại của chú tài xế, tiếp lên.

“Uy, tiểu thiếu gia.” Tài xế chờ Nguyễn Tinh Thư bắt máy lên liền nói.


“Ừm, chú vẫn chưa tới sao?” Nguyễn Tinh Thư bị gió đêm thổi có chút lạnh, dậm dậm chân.

“Xin lỗi, tiểu thiếu gia, tôi không cẩn thận đụng trúng người, hiện tại đang ở bệnh viện, chỉ sợ không tới đón cậu được, cậu mau gọi xe trở về đi, đừng ở bên ngoài trúng gió, dễ dàng sinh bệnh.” Tài xế ở bên kia nhắc nhở Nguyễn Tinh Thư, thanh âm mang theo lo lắng.

“Được, cháu đã biết, chú nhớ chú ý an toàn.” Nguyễn Tinh Thư cúp điện thoại, chuẩn bị qua ngã tư bên kia gọi xe.

Cách đó không xa Sở Hạc Châu vẫn luôn nhìn chăm chú vào bên này trầm mắt, để tài xế chạy xe qua.
Một chiếc xe đột nhiên dừng ở trước mặt Nguyễn Tinh Thư, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tinh xảo thâm thúy kia của Sở Hạc Châu.
“Lên xe.” Sở Hạc Châu gõ gõ cửa sổ, bảo Nguyễn Tinh Thư lên xe.

“Không cần, tớ có thể gọi xe.” ánh mắt Nguyễn Tinh Thư hơi trốn tránh, đơn độc ở riêng cùng Sở Hạc Châu, chỉ là ngẫm lại nhưng lỗ tai Nguyễn Tinh liền lặng lẽ đỏ.

“Một Omega tự mình gọi xe? Cậu là cảm thấy chính mình còn chưa đủ nguy hiểm? Hửm?” Lúc Sở Hạc Châu nói chuyện mang theo tính độc hữu cường thế của Alpha, từ trong xe truyền đến hương Tequila chanh, lần này lại mang theo ý dụ dỗ.


Bởi vì cổ mùi hương này làm Nguyễn Tinh Thư không tự chủ được liền mở ra cửa xe ngồi xuống, không kịp chờ Nguyễn Tinh Thư hối hận, Sở Hạc Châu trực tiếp kêu tài xế lái xe.

“Nhà ở đâu?” Sở Hạc Châu nghiêng đầu nhìn về phía Nguyễn Tinh Thư, mắt phượng, mày kiếm, mũi cao, môi mỏng, trên người còn tản ra mùi hương tin tức tố của Alpha cường thế, cứ như vậy Sở Hạc Châu làm tim Nguyễn Tinh Thư đập nhanh hơn.

“ Số 22 khu biệt thự Thượng Lâm Uyển.” Nguyễn Tinh Thư trực tiếp bán chính mình, còn ngây ngốc lại nói thêm một lần để xác nhận, giống bị bán còn giúp người khác đếm tiền.

Sở Hạc Châu cong cong đôi mắt, thật đúng là ngốc một cách đáng yêu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận