()..,
Mấy người cơm nước xong, một lúc sau thì rời khỏi.
Mới khai giảng không lâu, đã áp dụng thời gian học và nghỉ, hầu như toàn học. Nhạc Linh San lúc trưa trở về trường, còn lại nhóm bốn người Chân Minh Châu.
Tần Viễn kẹp điếu thuốc trong tay, hỏi Chân Minh Châu: “Muốn đi đâu chơi không?”
Nghỉ trưa căn bản không tồn tại đối với bọn họ, hơn hai tiếng nghỉ trưa đều không về nhà, hầu như đều đi quanh trường học, nghe bida, đi qua mấy chỗ trượt băng.
Tròng mắt Chân Minh Châu xoay chuyển, ngửa đầu nói: “Mình còn chưa lấy xe……” Cô nói đến đây đột nhiên nhớ ra, a một tiếng lại nói, “Suýt nữa quên mang cơm cho Sóng Lớn.”
Tần Viễn: “Mang gì?”
“Cậu ấy muốn ăn canh hầm, được rồi không nói nữa, mình đi mang cơm cho cậu ấy, sau đấy trở về ký túc xá." Nói một câu cuối cùng sau đó chạy đi, giọng nói vang bên tai bọn họ, cùng váy đồng phục màu xanh của cô, lắc qua lắc lại.
Từ Mộng Trạch thu hồi tầm mắt, cười nhạt hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Làm mấy ván đi.” Tần Viễn lời ít ý nhiều, ngậm điếu thuốc vào miệng, hơi hơi cúi đầu, tùy tiện ném bật lửa của mình đi.
Ba người đánh bi a cùng nhau, Lý Thành Công và Từ Mộng Trạch hơi hơi lạc hậu, có người nhỏ giọng hỏi trước: “Tiểu Mộng, hôm nqy anh Viễn không vui sao.”
“Mộng con mẹ cậu.” Từ Mộng Trạch cũng ngậm thuốc, thuận miệng mắng lại một câu, “Mắt to thế này, nhìn không hiểu sao?”
“…… Hiểu cái gì?”
“Thôi, nói chuyện với cậu xỉ nhục trí thông minh của tôi.” Từ Mộng Trạch nhà làm xây dựng, nhưng không theo kịp nhà giàu mới nổi, cha mẹ chú bác đều làm công tác văn hóa, thành tích của anh trong nhóm cũng coi như tốt nhất, khuôn mặt trắng nõn, cao gầy thanh nhã, không nói câu nào nhìn rất giống học sinh ngoan.
Lý Thành Công bị khinh bỉ một phen, không phục mà nói: “Lần này ông đây xếp thứ 2 trong lớp!”
“Khụ! Ha ha ha ha ha ——”
Từ Mộng Trạch bị sặc thuốc, sặc đến mức cười thành ngốc.
“Cười con mẹ cậu, ông đây đúng là thứ hai.”
“Ông đây chính là mẹ cậu!”
“Mẹ kiếp!”
Mắt thâys hai người làm loạn lên, Tần Viễn đi trước đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu ánh mắt nhìn người ngốc nhìn hai người họ, cười nhạo hỏi: “Con mẹ nó dây dưa xong chưa?”
*
Chân Minh Châu chạy bộ đến phòng.
Học sinh ở ngoài chỉ có một nồi hầm canh, để lúc sốt, bây giờ đang nóng, đến lúc ăn cơm cả người đều chảy mồ hôi.
May mà, ngoài ra cô vẫn còn.
Chân Minh Châu nghĩ vậy đến cửa hàng, cả người cô cao một mét sáu ba, dáng người nhỏ, rất nhanh chen vào cửa sổ nói: “Thêm một xương sườn đậu nành, không lấy củ cải.” Đến đây ăn phần lớn là học sinh trung học, dù sao cũng chưa xếp hàng, tiếng hét của cô dẫn đến nhiều ánh mắt chỉ trích, ngược lại, chủ quán thu tiền cô, để cô ở bên cạnh chờ.
Chân Minh Châu rời khỏi hàng, thở ra một hơi.
“Chân Minh Châu.”
“Sáng lấy loa nói cái gì vậy.”
“Theo đuổi đến tận đây?”
Mấy âm thanh bàn tán lọt vào tai, Chân Minh Châu sửng sốt, ngước mắt thấy ba người ngồi ở bàn nhỏ.
Bàn ăn bốn ghế đơn giản, đúng lúc thừa một ghế.
Cô sửng sốt, trực tiếp bước qua, ngồi xuống chỗ bên cạnh tay Trình Nghiên Ninh.
Trình Nghiên Ninh đang uống canh, hơi cúi đầu, mắt nhìn thẳng, động tác không dừng lại, giống như căn bản không nhìn thấy người ngồi xuống bên cạnh.
Nhưng Tiết Phi và Mạnh Khang ngồi đối diện có chút sửng sốt, người trước trực tiếp bật cười, chào hỏi: “Em gái, thật trùng hợp.”
Chân Minh Châu cười với anh, má lúm đồng tiền nhỏ nhợt nhạt, vẻ mặt non mềm đáng yêu. Cô mới mười sáu, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp mang theo chút trẻ con, có một loại cảm giác ngây ngô phấn chấn, thật xinh đẹp, cùng với đôi mắt to tròn chuyển động kia của cô, càng hiện rõ vẻ tràn đầy sức sống.
Cô gái như vậy, dù cả người đầy vấn đề, cũng làm người ta không ghét nổi.
*
Chân Minh Châu hơi hơi ngẩng đầu đánh giá Trình Nghiên Ninh.
Mùi thức ăn bốn phía, nhưng cô đến gần, vẫn có thể ngửi thấy mùi hương bạc hà mát lạnh trên người nam sinh, hương vị nhàn nhạt, chui vào chóp mũi, làm cô theo bản năng cười một chút, không nhịn được hỏi: “Học trưởng sao anh không nói câu nào, sao không lễ phép như vậy——” kéo dài âm thanh cuối, lộ ra giọng cô gái oán trách, giống như mèo nhỏ đang làm nũng.
Mấy học sinh đứng bên cạnh không nhịn được bật cười.
Rốt cuộc ai không lễ phép đây, đúng là đủ rồi.
Một cửa hàng nhỏ, vì một cô gái xinh đẹp đi vào mà náo nhiệt hẳn lên, ánh mắt Trình Nghiên Ninh vẫn anh canh như cũ không chú ý đến Chân Minh Châu, cực kỳ lạnh nhạt.
Chân Minh Châu cũng không giận, cẩn thận nhìn khuôn mặt của anh.
Đôi mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt hơi xếch lên, hiện rõ ý thanh lãnh xa cách, rất đẹp. Gương mặt anh giống người Hoa trước đây, dáng vẻ thâm thúy rõ ràng hơn, mũi rất cao, môi lại mỏng, thấy đều là dáng vẻ lạnh như băng, không cần người quan tâm.
Ánh mắt cô xuống chút nữa.
Từ cằm đến xương quai xanh tinh xảo, yết hầu hơi nhô lên, vì nuốt nên động, nhất thời cô nhìn sửng sốt.
Cũng đúng lúc này, Trình Nghiên Ninh cầm khăn giấy lqu miệng, quay đầu.
Giọng hờ hững vang lên: “Làm phiền làm một chút.”
Đây là câu đầu tiên cô nói với anh, năm chữ, giọng giống như người, nhạt nhẽo không thú vị, lộ ra sự lạnh lẽo cấm dục, xa cách, khách khí. Ánh mắt Chân Minh Châu dừng trên yết hầu anh, lại tỏa ra một ra một tia gợi cảm như vậy.
Cô nhìn đôi mắt phượng thanh lãnh của anh, cảm giác được, tim đập nhanh một nhịp.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, sau đó bỏ chạy……
Bàn tay Chân Minh Châu thả bên người đột nhiên theo bản năng nắm chặt váy, dùng giọng tươi cười ngọt ngào, hài hước hỏi: “Nếu tôi không cho thì sao?”
“Két ——”
Trình Nghiên Ninh đẩy bàn ra, nghiêng người, chân dài bước ra.
“Phụt ——”
Cửa hàng nhỏ phát ra trận cười nhẹ.
Chân Minh Châu nhìn ra người ra khỏi cửa hàng, nghe thấy chủ quán lớn giọng: “Xương sườn đậu nành, không củ cải, lại đây lấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...