Cô ấy và bọn Chân Minh Châu hoàn toàn là người của hai thế giới. Cô nhìn không được Chân Minh Châu để thừa cơm cũng giống như Lý Thành Công không thể hiểu được vì sao cô ấy bị phạt đứng mà vẫn cố chấp phải nghe giảng vậy. Nhưng mỗi người đều sẽ có kiên trì của mình, không lãng phí đối với cô ấy mà nói là chuyện cơ bản nhất.
Chân Minh Châu bất ngờ nhìn cô ấy một cái, cũng không nói nhiều đã cúi đầu ăn hết.
Nhạc Linh San thở phào nhẹ nhõm.
Trả tiền xong hai người cùng nhau trở về trường học.
Trong lòng Nhạc Linh San vẫn có chút ngượng ngùng, đi một hồi liền chủ động giải thích nói: "Cậu cũng biết điều kiện sinh hoạt của nhà chúng mình không tốt lắm, từ nhỏ ba mẹ mình đã không cho mình lãng phí lương thực rồi, cho nên vừa rồi mình mới có chút không nhìn nổi, đừng để ý nha."
"Không sao, ăn nhiều một chút cũng sẽ không no chết."
Nhạc Linh San: "..."
Cô ấy không lên tiếng, Chân Minh Châu nghiêng đầu qua nhìn sắc mặt của cô ấy thì liền lập tức cười lên, vỗ cánh tay cô ấy nói: "Chút chuyện nhỏ này sao mình có thể để ý chứ, nè, mình nói chuyện cứ như vậy đó, quen rồi. Không có ý làm lệch ý của cậu đâu—— "
" Ừ." Nhạc Linh San gật đầu như gà con mổ thóc.
Chân Minh Châu rất sợ nữ sinh ngoan ngoãn này bị ủy khuất, nhìn thấy cô ấy đã thả lỏng thì cũng thở phào, sau đó lại nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên.
Cô móc ra nhìn một cái rồi bắt máy: "Chú Lý."
"Tối nay con sẽ ở lại phòng trọ, không trở về đâu." Lý Khôn ở đầu dây bên kia hỏi han một tràng dài mà cô cuối cùng chỉ nói một câu rồi cúp điện thoại.
Ở Nhất Trung có khá nhiều người biết cô và Chân Minh Hinh là chị em gái, nhưng chỉ có mấy người bọn Tần Viễn thì mới biết rõ tình huống thật sự, hơn nữa cô căn bản sẽ không ở trước mặt những bạn học chủ động nói tới tình huống trong nhà, cũng như cô, Chân Minh Hinh cũng sẽ không nói.
Cô không muốn để cho người khác biết cô có một người mẹ ghẻ, mất mặt.
Chân Minh Hinh chắc chắn không muốn để cho người khác biết cô là con gái của mẹ ghẻ, cũng mất mặt.
Suy nghĩ lung tung một hồi, Chân Minh Châu cũng thu hồi suy nghĩ, đi chưa được mấy bước thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện của nam sinh cách đó không xa.
Hình như là Tiết Phi?
Cô theo bản năng ngước mắt lên nhìn thì thấy ba người đang đi ở phía trước.
Tiết Phi ở bên trái, Trình Nghiễn Ninh ở chính giữa, Khang Kiến Bình còn có một nam sinh khác ở phía bên phải, bốn người xếp thành một hàng đang cùng nhau đi về phía phòng trọ.
Ánh mắt của cô lập tức nhìn về phía Trình Nghiễn Ninh, sau đó nhanh chóng đã bị Tiết Phi đang nói chuyện với anh phát hiện, anh ta nghiêng người sang cười gọi: "Tiểu học muội, tối nay em cũng nội trú à?"
"Ừ." Chân Minh Châu cười cười, ánh mắt vẫn đặt trên người Trình Nghiễn Ninh, nhưng không giống như trước kia nhìn thấy anh liền đuổi theo.
Tiết Phi nhìn cô một cái, sau đó lại quay sang Trình Nghiễn Ninh, nhỏ giọng hỏi: "Tình huống có chút không đúng nha?"
Trình Nghiễn Ninh nhìn anh ta một cái, không định lên tiếng.
Bốn người an ổn đi vào phòng trọ nam sinh, Tiết Phi không nhịn được lại hỏi: "Cậu đã làm gì Tiểu Chân Chân rồi nha?"
Ánh mắt của Trình Nghiễn Ninh vẫnnhìn thẳng như cũ, vẫn bày ra một bộ dáng không muốn nói chuyện.
Tiết Phi thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Được được được, biết không liên quan tới cậu rồ, nhưng cậu không nhìn thấy dáng vẻ mới vừa rồi của cô nương kia đâu, hai mắt nhìn cậu chằm chằm, khiến tim mình cũng muốn tan nát."
"Phốc, ha ha, người ta lại không nhìn cậu, cậu tan nát cõi lòng cái lồng gì!" Khang Kiến Bình mở cửa ký túc xá ra, trêu ghẹo nói.
Tiết Phi ngẩn ra, gãi đầu nói: "Có lẽ bởi vì em ấy xinh đẹp đi?"
Tiểu nha đầu xinh đẹp thích bán manh đột nhiên xụ mặt xuống bày ra một bộ dáng ủy khuất ba ba yên lặng như vậy, là con trai thì đều không chịu nổi nha!
Tâm địa của lớp trưởng Trình thật là quá sắt đá!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...