Chủ nhật, ăn cơm trưa xong.
Chân Minh Châu và Tống Tương Tương cùng nhau đi lên ký túc xá.
Ngày đầu tiên sau khi kết thúc kỳ nghỉ Quốc khánh rơi vào cuối tuần, bắt đầu từ ngày mai thời khóa biểu và lịch làm việc đều sẽ được điều chỉnh, sau khi cùng nhau nghỉ trưa xong, trong lòng Chân Minh Châu vẫn còn có chút phiền muộn, một bên lắc túi giấy trong tay, một bên thuận miệng hỏi Tống Tương Tương: "Nghỉ lễ cậu và Phan Dịch gặp mặt hả?"
" Ừ." Tống Tương Tương gật đầu, vẻ mặt đầy.
" Ừ." Tống Tương Tương gật đầu một cái, mặt đầy vẻ phơi phới.
Chân Minh Châu ho một tiếng tiến tới bên cạnh cô, cười đễu hỏi: "Đã làm cái gì rồi, thành thật khai ra đi!"
Dáng vẻ xấu xa này của làm Tống Tương Tương sợ hết hồn, cô vuốt ngực, tức giận nói: "Làm hết hồn, cậu hù chết mình a —— "
"Cậu đang nghĩ gì vậy, không tập trung gì hết."
"Mình —— "
Tống Tương Tương nhìn cô, xoắn xuyết không biết có nên nói chuyện của Trình Nghiễn Ninh hay không.
Cô vẫn còn đang xoắn xuýt chưa quyết định xong thì Chân Minh Châu lại đột nhiên ngừng bước, khẽ nói: "Có phải là anh ấy hay không?"
"Cái gì?"
Chân Minh Châu hất cằm lên chỉ về phía xa xa: "Ở ngay khúc quanh của ký túc xá đó, mới vừa rồi hình như là Trình Nghiễn Ninh đang đi với ai đó."
Nhất Trung có tổng cộng hai khu ký túc xá, nam nữ sinh ở khác khu, đứng ở một góc của sân vận động một lúc lâu, hướng vừa nãy mà Chân Minh Châu chỉ chính là ký túc xá phía sau khúc quanh, một mặt của khu đó đối diện với sân vận động, một mặt đối diện với tường rào của trường học, con đường hẻo lánh quanh co như vậy có rất ít người đi qua.
Tống Tương Tương thu hồi ánh mắt: "Xa như vậy mà cậu cũng có thể nhìn thấy sao?"
"Thị lục 2. 0 không được hả?" Chân Minh Châu đắc ý hừ một tiếng, kéo tay cô đi xuống bậc thang, cực kỳ hào hứng chạy đi.
Tống Tương Tương bị cô kéo đi cũng không còn cách nào, chỉ đành phải chạy theo, trong chốc lát hai người đã đến khúc quanh của ký túc xá, cô mới vừa dừng bước chân lại đã nghe bên cạnh truyền tới một tiếng "Chết tiệt", một tay của Chân Minh Châu chống lên vách tường, cặp mắt trừng to, sau đó nói một câu: "Không nhìn ra a —— "
Nhìn ra cái gì?
Tống Tương Tương ở sau lưng cô thò đầu ra nhìn.
Vừa nhìn một cái, hai mắt của cô cũng trợn to.
*
Trình Nghiễn Ninh vừa quay đầu lại, ném nửa điếu thuốc đang kẹp giữa ngón tay đi, nhấc chân nghiền nát nó.
Buổi trưa tương đối nóng, anh chỉ mặc một chiếc áo đồng phục học sinh ngắn tay và quần jean, tùy ý đứng ở đó nhìn lại, giữa hai lông mày đều đã ngưng tụ khí lạnh
Mới vừa rình coi đã bị phát hiện, Chân Minh Châu mắng thầm trong lòng một tiếng, lẫm lẫm liệt liệt đi ra ngoài, mặt mày hớn hở nói: "Học trưởng, thật khéo nha——" Lúc nói chuyện cô vẫn dùng bộ dạng khi ở bên cạnh anh, kéo dài âm cuối, vừa nịnh hót lại vừa nũng nịu.
Trình Nghiễn Ninh im lặng nhìn cô, lúc này, Tống Tương Tương từ sau lưng cô cũng đi ra.
Tống Tương Tương lộ diện lập tức làm cho Phan Dịch có hơi sững sốt: "Tương Tương?"
Tống Tương Tương mím chặt môi, nhìn anh ta rồi lộ ra một nụ cười hết sức lúng túng, nhìn về phía Chân Minh Châu nháy mắt với cô một cái.
Chân Minh Châu cười khanh khách, không hợp tác chút nào.
Phan Dịch nhìn người này lại nhìn người kia, sau một lúc, anh ta bỗng nhiên cười một tiếng, giơ tay lên vỗ vỗ cánh tay của Trình Nghiễn Ninh rồi nói: "Tôi đi trước đây."
Dứt lời, anh ta nhìn Chân Minh Châu thêm một cái, sau đó xoay người đi.
"Phan Dịch —— "
Tống Tương Tương ngẩn người một chút, sau đó liền đuổi theo.
*
Trong không gian nhỏ hẹp tĩnh lặng chỉ còn lại hai người.
Chân Minh Châu cúi đầu nhìn chằm chằm tàn thuốc đã bị đạp tắt ở bên chân Trình Nghiễn Ninh, nâng càm lên cười nói: "Hút thuốc không phải là hành động của học sinh giỏi nha."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...