Lời vừa dứt anh ta đã chạy thật nhanh vào phòng học.
*
Buổi tối, mười giờ rưỡi.
Chân Minh Châu cắn nắp bút ngồi ngẩn người ở trước bàn.
Lúc Tiết Phi đọc sô khẳng định là cố ý, tốc độ đọc rất nhanh, con số cuối cùng còn cắn chữ nghe không rõ, rõ ràng không muốn để cho cô nhớ được.
Đáng tiếc anh ta đã đánh giá thấp trí nhớ của Chân Minh Châu rồi.
Thành tích của Chân Minh Châu kém là thật, nhưng trí nhớ lại rất tốt, cũng vì vậy mà lúc tâm trạng của cô không tệ, vào kỳ thi đôi khi sẽ đột phá ra một vài thành tích đáng nói.
Sau một hồi ngây ngốc nhìn một hàng con số trên máy vi tính xách tay, Chân Minh Châu cũng bắt đầu gọi điện.
Con số cuối cùng không biết, không sao cả, dù sao cũng chỉ số đến số 9 mà thôi, sẽ có một con là của Trình Nghiễn Ninh, cô thử từng con số một, đến sô "7 " thì bên kia truyền tới một giọng nói lạnh lùng trong trẻo: " Alo, chào ngài."
"Ha ha ha —— "
Cô cao hứng ôm điện thoại di động nhảy cẩn lên, trong điện thoại lập tức truyền tới tiếng đô đô đô máy bận.
Chân Minh Châu bị cúp điện thoại: "..."
Cô nhìn màn hình, tâm trạng có hơi uất ức, không hai giây lại khôi phục như bình thường, hào hứng lưu cái số này vào mục danh bạ, chú thích: "Trình Trình ^_^."
Đáng tiếc, lúc gọi cuộc gọi thứ hai thì lại không có người nhận.
Chân Minh Châu tức đến giậm chân, cầm điện thoại di động uất ức một hồi, trong đầu đột nhiên có một cái ý nghĩ thoáng qua, cô mở cửa đi tới phòng Chân Minh Hinh.
Chân Minh Hinh ở cùng lầu hai với cô, cách cũng không xa, nghe thấy tiếng gõ cửa liền sững sốt một hồi, hỏi: "Ai vậy?"
"Tôi." Chân Minh Châu trực tiếp mở cửa phòng ra, hỏi cô bạn của mình, "Đọc số điện thoại của Trình Nghiễn Ninh cho mình biết đi."
Chân Minh Hinh đang làm bài tập về nhà, đứng dậy đã thấy một bộ dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của cô thì kiếm chế nổi buồn trong lòng, nói: "Trình Nghiễn Ninh chưa điện thoại di động."
"Chưa?"
"Chưa có a." Chân Minh Hinh có chút phiền muộn, "Em có thể đừng làm phiền anh ấy nữa được không."
"Không cần chị quan tâm!" Chân Minh Châu ba một tiếng kéo cửa ra, trở về phòng mình.
Làm phiền?
Cô như vậy sao có thể nói là làm phiền chứ?
Cô quang minh chánh đại theo đuổi anh đó có được hay không!
Hơn nữa, nếu Trình Nghiễn Ninh không vui khi nhận điện thoại của cô, vậy thì đưa cô vào danh sách đen là được rồi, có thể mặc dù anh ấy không nghe điện thoại, nhưng cũng không có đưa cô vào danh sách đen nha!
Đột nhiên nghĩ một điểm này khiến cho được khích lệ hơn rất nhiều, trở về phòng suy nghĩ một lúc rồi gởi một cái tin nhắn ngắn: "Học trưởng, sao anh không nhận điện thoại của em vậy?"
*
Bên trong một phòng khách được bố trí rất đơn giản.
Trong thư phòng, bàn sách lớn và hai tủ sách chiếm phần lớn không gian, đèn bàn sáng rực, chiếc điện thoại di động trên bàn phát ra mấy tiếng ông ông ông.
Tầm mắt của Trình Nghiễn Ninh dời lên trên sách giáo khoa, không để ý nó.
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên một hồi lâu, tới gần lúc rạng sáng, anh tiện tay quăng quyển sách đi, cầm điện thoại di động lên tắt đèn đi về phòng ngủ.
"Học trưởng, sao anh không nhận điện thoại của em vậy?"
"Em là Chân Chân."
"Cái này chính là số điện thoại của ta, lúc nào cũng chào mừng anh đến quấy rầy em nga."
"Mười một giờ rưỡi, có phải anh đã ngủ rồi hay không?"
"Thật là mệt, ngày mai gặp."
"Ngủ ngon."
Một chuỗi dài tin nhắn ngắn, sau còn có một cái tin nhắn hình.
Trong hình, cô gái mặc một bộ đồ ngủ tay ngắn nghiêng đầu cười, đuôi ngựa có chút rối, mấy lọn tóc trên gương mặt rủ xuống, làm lộ ra làn da trắng nõn mịn màng của cô.
Trình Nghiễn Ninh kiềm chế xóa bỏ mấy tin nhắn này, đặt đồng hồ báo thức, rồi tiện tay đặt chiếc điện thoại di động lên đầu giường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...