Bên ngoài phòng học, Chân Minh Châu dựa lưng vào tường, ngoan ngoãn quy củ đứng đấy.
Mã Bình Xuyên dò xét đánh giá cô, cười hừ nói: “Em có thể….”
Chân Minh Châu sững sờ, nhếch miệng. Bộ dạng của cô rõ ràng là từ chối trao đổi, trong lòng Mã Bình Xuyên tức giận, cứng rắn hỏi: “Em với Trình Nghiễn Ninh đang yêu nhau phải không?”
“Không có.” Chân Minh Châu không cần nghĩ ngợi mà phủ nhận.
Mã Bình Xuyên mới không tin: “Vậy lúc ăn trưa, việc gì đã xảy ra?”
“Lúc ăn trưa có việc gì ạ?”
“Nói dối.”
Chân Minh Châu vô tội nhìn Mã Bình Xuyên: “Thầy không nói rõ ràng, em làm sao biết được thầy đang nói đến cái gì?”
“Giả bộ.”
Chân Minh Châu: “…”
Chủ nhiệm lớp cô đối với học sinh cũng không tệ, bình thường Chân Minh Châu cũng không sợ anh ta. Nhưng cô phiền nhất là bộ dạng cằn nhằn của anh ta, cảm giác cùng Thiên Lôi nói Diêm chủ nhiệm hoàn toàn tương xứng, nhắc tới bắt đầu không dứt.
Liếc mắt lên nhìn anh ta một cái, Chân Minh Châu lại ngậm chắc miệng.
Hai tay Mã Bình Xuyên chắp sau lưng bước đi thong thả khoan thai, hỏi thấm thía: “Em nói rõ cho thầy rõ ngọn nguồn, có phải là yêu nhau không?”
“Không có.” Chân Minh Châu lại nói.
Dù sao cô đã quyết định đánh chết cũng không thừa nhận!
Vẻ mặt cô gái chính khí nghiêm nghị, Mã Bình Xuyên vừa bực vừa buồn cười, thú vị nhìn chằm chằm cô. Cứ nhìn như vậy, Chân Minh Châu thật sự có chút không chịu nổi, tròng mắt chuyển sang một bên, hậm hực nói: “Thầy đừng nhìn em như vậy.”
“A…” Mã Bình Xuyên mỉm cười, “Cũng biết thẹn thùng?”
Thẹn thùng?
Trong lòng Chân Minh Châu nghĩ cô thẹn thùng sao, cô chỉ là không muốn gây phiền toái cho Trình Nghiễn Ninh.
Nhưng Mã Bình Xuyên lại hoàn toàn không cho là như vậy, cười xong rồi bày ra bộ mặt nghiêm túc, lập tức nghiêm khắc: “Em nói thầy làm chủ nhiệm dễ dàng sao? Chủ nhiệm lớp người khác đều cầm tiền thưởng đánh giá giáo viên ưu tú, còn thầy ngược lại đọng lại ba dặm mặt cho người ta cười…”
Chân Minh Châu nhấp nhanh môi nghe xong, nghiêm túc đáp: “Về sau em sẽ thi tốt.”
Mã Bình Xuyên: “…”
Mã Bình Xuyên chuyển sang hướng khác, tiếp tục nói: “Lần trước thầy đã nói tình huống trong nhà Trình Nghiễn Ninh, em đem làm gió thoảng bên tai rồi hả? Em có biêt hay không chủ nhiệm lớp người ta tìm thầy bao nhiêu lần rồi không? Đều đã nói với em rồi, Trình Nghiễn Ninh cùng em không giống nhau, kỳ thi đại học này có thể quyết định số phận của em ấy.”
Chân Minh Châu yên lặng nhìn Mã Bình Xuyên một cái: “Em sẽ không ảnh hưởng đến anh ấy đâu.”
“Em đã ảnh hưởng đến rồi.”
Mã Bình Xuyên nghẹn cổ họng, hai người lại một lần nữa mắt to trừng mắt nhỏ.
Chân Minh Châu tiếp tục trầm mặc. Sau nửa ngày, Mã Bình Xuyên không phản đối, rồi nhắc nhở: “ Thầy có thể nói dính dáng đến Trần Nghiễn Ninh, vấn đề này không đơn giản như em nghĩ. Nếu không muốn mỗi ngày chủ nhiệm cũng lãnh đạo trường học gọi lên nói chuyện, sớm dừng lại cho thầy.”
“Đinh Linh Linh….”
Chuông học chói tai đột nhiên vang lên. Trong phòng học lập tức vang lên các tiếng hoan hô, Mã Bình Xuyên nhìn thật sâu Chân Minh Châu, vung tay lên: “Đi vào trước.”
“Gặp lại thầy sau.” Chân Minh Châu cười tủm tỉm nói. Trước sau cô đều một bộ dạng phạt không được chửi không được, Mã Bình Xuyên sớm đã hình thành thói quen, vung tay đi qua.
Chân Minh Châu nhìn thấy thầy rời khỏi, thở phào muốn đi xuống tầng.
Sốt ruột mà chạy đến đầu bậc thang, lại đứng tại chỗ vài giây đồng hồ, đường cũ lại lộn trở lại.
Có chút phiền….(nột- nói chậm!!!)
Theo ý tứ của Mã Bình Xuyên, chủ nhiệm 12-1 đã biết chuyện hồi sáng, cô xuống sẽ xuống dưới không bày rõ lại một lần nữa nói cho cô ta biết mình với Trình Nghiễn Ninh đến sao.
Nếu là trước kia cô căn bản sẽ không quan tâm đến những điều này! Nhưng hiện tại thì không được. Trong lòng Chân Minh Châu vô cùng rối bời, cô yên lặng trở lại lớp học.
Giữa trưa tan học tiếng chuông vang lên.
Lớp 10-7, học sinh hoan hô chạy xông ra bên ngoài như thường nhật.
Mọi người trong phòng học nhanh chóng rời khỏi, Chân Minh Châu mới tiện tay đem vài quyển sách nhét vào gầm bàn, nhìn sang Tống Tương Tương bên cạnh, mở miệng nói: “Thời tiết lạnh như vậy, ăn một hũ súp đất nung như thế nào đây?”
Đây là chủ ý cô nghĩ ra để Trình Nghiễn Ninh sẽ không tiêu vượt qua 100 tệ.
Đáng tiếc, Tống Tương Tương còn chưa trả lời, Lý Thành Công đã nhìn cô với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, cười haha nói: “Tớ đi, Chân Chân cậu không phải chứ? Mời mọi người đi ăn giới thiệu người yêu, tại sao cậu không hỏi tớ nữa đây này!”
“Cút!” Chân Minh Châu tiện tay cầm một quyển sách ném tới.
Lý Thành Công ôm quyển sách, cười ha hả ngẩng đầu nhìn Tần Viễn: “Anh Viễn, anh nói xem cậu ấy có keo kiệt không chứ?”
Tần Viễn khẽ cười một tiếng, nhìn Chân Minh Châu.
Gia cảnh Trình Nghiễn Ninh bọn họ không rõ lắm. Nhưng trên cơ bản, trong trường học sẽ có ít hoặc nhiều gia đình có biểu hiện ra ngoài. Ví dụ như: ra tay xa xỉ, xe đón xe đưa, mặc hàng hiệu, không tiếc tiêu tiền cho trò chơi,…
Bản thân anh ta cũng trong hội này đương nhiên hiểu được Trình Nghiễn Ninh cũng không phải loại người này.
Tầm tư Chân Minh Châu liếc qua rốt cuộc…
Tần Viễn nhìn cô, thời gian dần qua trong lòng có một cảm giác phức tạp khó nói nên lời. Anh ta cố gắng khắc chế cảm giác ghen ghét trong lòng, hướng Lý Thành Công nói: “Người ta mời khách, mời chúng ta ăn cái gì chúng ta ăn cái đó, cậu nói nhiều.”
Anh ta nói ra Lý Thành Công nhanh chóng phụ họa theo: “Cũng đúng nha.”
Chân Minh Châu lập tức cười rộ lên, kéo tay áo Tống Tương Tương: “Đi thôi, xuống lầu đi tìm bọn họ.”
Tống Tương Tương đi theo cũng cô đến một chỗ nhỏ giọng hỏi: “Cậu cùng học thần thật sự yêu nhau, tớ cảm thấy thật không thể tin được.”
“Kỳ thật tớ cũng có một chút…”
“Hai người làm sao lại bên nhau?”
“Mà..” Chân Minh Châu đột nhiên xoay chuyển hướng nói chuyện: “Cậu cùng Phan Dịch đến bước kia rồi hả?”
“À?”
Con ngươi Chân Minh Châu xoay tròn đánh giá cô ta, vẻ mặt hồ nghi: “Tối hôm qua các cậu ở cùng một chỗ lâu như vậy, không phải là làm cái kia sao?”
“Cái kia là cái nào?”
“Trên giường.”
“Nhỏ giọng một chút.” Tống Tương Tương một tay che miệng cô lại: “Không có, sao lại hỏi vậy?”
Sắc mặt cô ta đỏ lên lo lắng, Chân Minh Châu sững sờ à một tiếng, đẩy tay cô ta ra nói thầm: “Tớ chỉ hỏi một chút, phản ứng lớn như vậy.”
Tống Tương Tương liếc cô một cái, vẫn là thở phì phì ra. Cả người lại đột nhiên như trở lại tối hôm qua.
Thân hình nam sinh cực nóng, cánh tay mạnh mẽ, từng tiếng thở dốc kết hợp với mồ hôi trên cơ thể anh ta từng tầng từng tầng đầy khêu gợi.
Cô ta cũng không muốn cố gắng giấu diếm vơi Chân Minh Châu. Nhưng nếu chuyện này lan truyền ra thì hậu quả cô không phải không biết, cô sẽ phải một mình chịu đựng đoạn tình cảm sở hữu tất cả điềm mật ngọt ngào cùng chua xót, cũng phải có thể giữ gìn mới bắt đầu phát triển tình cảm.
Tan học được vài phút, trong sân trường học sinh thưa thớt đi về.
Chân Minh Châu cùng bọn người Tần Viễn đã đến tầng một, nhìn lên đã thấy mấy nam sinh đứng dưới cây đại thụ.
Tiết phi, Khang Kiến Bình và Cảnh Nguyên, ba người họ cùng ký túc xá với Trình Nghiễn Ninh. Tiết Phi nhìn thấy cô đến liền vẫy tay, cười nói: “Tiểu Chân Chân, ở đây.”
Tuyết rơi nhiều ngày bay lả tả không dừng làm trên mặt đất có chút trơn, Chân Minh Châu nhìn bọn Tần Viễn, bước qua có chút ngoài ý muốn hỏi: “Trình Nghiễn Ninh đâu rồi, sao lại không có ở đây?”
“Haha.” Tiết Phi gượng cười gãi gãi ấn đường: “Chủ nhiệm gọi đi nói chuyện rồi.”
Chân Minh Châu: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...