Hôm sau, sáng sớm hơn bảy giờ.
Lớp 10-7, trong phòng đọc sách vang lên từng hồi.
Chân Minh Châu một tay đặt mở sách tiếng anh, quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ ngồi của Tống Tương Tương.
Tống Tương Tương còn chưa tới.
Cô thở dài, quay đầu lại ngồi nghiêm túc.
“Chân Chân.”
Hai người ở bên ngoài đi vào, Tần Viễn mở miệng gọi cô một tiếng.
Chân Minh Châu ngước mắt nhìn, chậm rãi nói: “Cậu mua con gấu lớn quá làm cả đêm tôi ngủ không ngon.” Nói là nói như vậy, nhưng ánh mắt đều phát sáng lên, không có thấy một tia ghét bỏ, ngược lại còn có một chút thỏa mãn cùng vui vẻ.
Có nữ sinh nào lại không thích cái thứ lông xù đó?
Tần Viễn tiện tay đêm túi sách nhét vào ngăn bàn, một bàn tay chống trên mặt bàn, nhướng mày cười: “Chính mình ngốc còn trách tớ? Lúc ngủ không biết đặt nó trên ghế sao?”
Chân Minh Châu sững sờ: “Đúng nha.”
Nói đến đây, cô đột nhiên nhớ tới quà của Dư Minh An, mím môi nghĩ nghi liền duỗi ngón tay chỉ về phía sau lưng nam sinh phía trước, giọng nho nhỏ gọi: “Này. Dư Minh An?”
“Ừ?” Nam sinh bên cạnh xoay người nhìn về phía cô.
Chân Minh Châu gục xuống bàn, vẫn là giọng nói nho nhỏ: “Món quà kia của cậu…”
Cô suy nghĩ để dùng từ, đột nhiên Du Minh An nói trước dùng giọng điệu bận tâm hỏi: “Cậu không thích à?”
“Không phải.” Chân Minh Châu vô thức phản bác.
“Vậy là tốt rồi.” Dư Minh An thở dài, nhẹ nhấp môi nói: “Nhà của chúng tôi đều không có người tặng lễ Giáng Sinh, đây là lần đầu tiên vào ngày lễ này tớ tặng quà cho bạn học, chọn cả hơn nửa ngày, cậu thích là được.”
Chân Minh Châu: “…”
Cô ngẩn ra nửa ngày, không hiểu hỏi một câu: “Tại sao vậy?”
Dư Minh An nghe đã hiểu, hạ giọng giải thích: “Ông ngoại, bà ngoại của tớ có tư tưởng truyền thống, không có lễ theo nước ngoài.”
“Như vậy à!” Chân Minh Châu cười một tiếng, không biết nói thêm cái gì nữa.
Người khác lần đầu tiên đưa quà Giáng Sinh, cô cũng không thể không biết xấu hổ mà trả lại? Hơn nữa nhìn bộ dạng tự nhiên của Dư Minh An giống như căn bản không biết đồ vật mình đưa có vấn đề gì. Trong lòng Chân Minh Châu âm thầm mà hít một tiếng, cười nói: “Cái kia, cảm ơn.”
“Ừ.” Dư Minh An gật đầu, tiếp tục đọc sách.
Hắn và Tần Viễn cách một chỗ ngồi, tự nhiên có thể cảm giác được ánh mắt thâm trường Tần Viễn rơi trên người mình.
Có thể, anh ta giả bộ không biết.
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Hơn nữa, Chân Chân cũng không phải của hắn.
Hai người nam sinh bất động cạnh tranh đánh giá, đương nhiên Chân Minh Châu không hiểu được.Cô cảm thấy, sớm đọc quả thực quá lâu.
Cô tựu cũng được nhiều động chứng tựa như một hồi như vậy gục xuống bàn, nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cả người tựa như con chim nhỏ nhốt trong lòng, nhanh chóng hướng bên ngoài chạy.
“Này…”
Rất không may, Tần Viễn kéo lấy mũ của cô lại.
Chân Minh Châu dừng lại, quay đầu nhìn cậu.
Một cánh tay Tần Viễn tùy ý khoác lên vai cô, kéo môi cười hỏi: “Chạy cái gì, đói thành như vậy sao?”
Ngày trước, hai người bọn họ kề vai như vậy là không bình thường. Kỳ thật cũng không chỉ Tần Viễn, cô với Lý Thành Công cũng rất thân mật, động một chút là lại đánh nhau. Nhưng giờ này, lại là sáng sớm, thân mật quá, co thấy Tần Viễn gần trong gang tấc, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh tối hôm qua.
Trình Nghiễn Ninh nghiêng người ôm cô từ phía sau, tim cô như ngừng đập vậy.
“Muốn ăn bánh bao nhân nước.” Chân Minh Châu thu hồi suy nghĩ, vẻ mặt sốt ruột nói, quay đầu mở miệng hô: “Lý Thất Bại, cậu chờ tớ một chút.”
Cô bước nhanh thoát khỏi khuỷa tay Tần Viễn, ra phòng học.
Một đoàn năm người đi xuống lầu.
An Doanh cùng Từ Mộng Trạch đi sau một bước, Tần Viễn, Chân Minh Châu cùng Lý Thành Công đi ở phái trước. Lý Thành Công nhớ đến sự việc Nhạc Linh San, vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi Chân Minh Châu: “Quà đã đưa đến chưa?”
“Đương nhiên.” Chân Minh Châu nháy mắt ra hiệu nói: “Cô ấy còn chuyển lời cảm ơn cậu.”
“À? Thật sự?”
“Thôi đi cưng, lừa gạt cậu làm gì?”
“Chân Chân cậu thực sự là…”
“Ngừng!” Chân Minh Châu một tay chỉ vào Lý Thành Cồn triển khai hai tay, cảnh giác hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
“Tớ thật sự là yêu cậu chết mất!” Lý Thành Công căn bản không chú ý đến sắc mặt cổ quái của cô, nói năng khí phách xong một phát kích động, trực tiếp đem người giơ lên, vui tươi hớn hở mà xoay cô quanh một vòng.
Đột nhiên bị nâng cao Chân Minh Châu: “…”
Những người bên cạnh: “…”
Sáng sớm, một màn tuyết rơi bay đầy trời, quả thực làm con người ta phấn khích.
Tần Viễn nâng một cước đá lên chân Lý Thành Công, tức giận mắng: “Cậu vừa làm cái gì vậy, chú ý một chút xung quanh đi.”
“Phốc…”
Lời của người lớn tuổi nói có phải có chút khôi hài một ít không?
Một đám học sinh lập tức phì cười.
Chân Minh Châu đang chăm chú nghe cũng bị tiếng cười Lý Thành Công làm mất tập trung, đỏ mặt đạp một cước: “Cậu bị thần kinh à!”
“…”
Bị hai cước vào chân vẻ mặt Lý Thành Công ngơ ra.
Không phải anh ta đang cao hứng sao?
Không được nha!
Căm giận bất bình nghĩ đến, Lý Thành Công hậm hực liếc Chân Minh Châu, lập tức sửng sốt.
Trong mắt Lý Thành Công, bạn học Chân Chân gần đây không những da mặt dày, không có mặt mũi còn coi trời bằng vung, đỏ mặt nhếch môi, cả người xấu hổ nhìn như trứng tôm đun sôi.
Khôn thể nha, chẳng lẽ chỉ bởi vì anh ta ôm một cái?
Mặt Lý Thành Công lúc này còn ngốc hơn vừa nãy, phục hồi tinh thần lại đang muốn cười haha trào phúng trêu cô một trận. Đột nhiên nghe được phía sau co một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến: “Chân Minh Châu, đã đến.”
Học bá? Trình Nghiễn Ninh?
Trong đầu lộp bộp vài cái, Lý Thành Công nhanh chóng nghiêng đầu nhìn.
Sau lưng anh ta hơn hai bước có năm người.
Đây là nhóm học bá ở 12-1 đấy.
Trong đó có hai nam sinh lạ mặt mà hắn không biết. Nhưng phía sau có ba người vô cùng quen mặt đấy.
Tiết Phi, Trình Nghiễn Ninh, Khang Kiến Bình.
Giờ phút này, hai nam sinh lạ mặt cùng các học sinh khác vẻ mặt đều khiếp sợ đến không thể tưởng tượng nổi, mà anh ta biết một chút về Tiết Phi và Khang Kiên Bình đều là vẻ mặt buồn cười, ánh mắt thích thú.
Fuck! Tình huống gì đây?
Lý Thành Công ngơ ngác nhìn thoáng qua biểu tình Trình Nghiễn Ninh, suy nghĩ ngớ ngẩn.
Học thần giống như trước sắc mặt rất lãnh đạm.
Có thể vừa rồi, hắn nghe nhầm rồi. Nhất định là như vậy.
Lý Thành Công vừa nghĩ xong, vừa nhấc con mắt lại choáng váng.
Trong tầm mắt hắn, Chân Minh Châu nhìn nhìn giống như hắn sững sờ nguyên chỗ Tần Viên cùng Từ Mộng Trạch, đột nhiên miệng lộ ra một nụ cười, nhanh chóng nói: “Các cậu chờ tớ với.”
Dứt lời cả người như con bướm bay đến trước mặt của Trình Nghiễn Ninh.
Lý Thành Công: “…”
Anh ta xác định ngày vừa rồi thế giới dừng lại vài giây.
Chung quanh tất cả học sinh đều như tượng giống anh ta, tại thời điểm Chân Minh Châu “phi” đến, tỉnh lại.
Đương nhiên người không biết bay rồi. Có thể về sau, bất luận thời gian trôi qua bao lâu, khi Lý Thành Công nhớ tới Chân Minh Châu vào buổi sáng hôm ấy đều cảm thấy trong nháy mắt cô bừng tỏa rực rỡ tựa như một cô gái đang yêu, cao hứng bừng bừng, quên hết tất cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...