Tiết tự học buổi tối.
Chân Minh Châu cắn nắp bút, vẻ mặt đau khổ ấp ủ cảm tình viết kiểm điểm.
Vở xé mấy tờ giấy, một dòng chữ cô còn chưa viết được, cô ngồi nghiêng hàng bị động tĩnh trước mắt hấp dẫn.
Không hiểu khi nào Lý Thành Công đổi vị trí ngồi sau Nhạc Linh San, giờ phút này nằm bò nửa người lên bàn, đê tiện làm nũng: “Bạn học Nhạc giúp mình một chút đi.”
Nhạc Linh San ngồi thẳng người, hơi hơi nghiêng người, nhỏ giọng nói: “Mình thật sự không biết viết kiểm điểm, không giúp được cậu.”
“Thành tích môn ngữ văn của cậu tốt như vậy, văn nhất định không tồi!”
Nhạc Linh San khóc không ra nước mắt: “Nhưng mình thật sự chưa từng viết kiểm điểm bao giờ, không lừa cậu đâu.”
“Mẹ nó Lý Thất Bại cậu đúng là không biết xấu hổ!” Chân Minh Châu ngồi ở tổ một bàn thứ ba, cách vị trí tổ hai bàn thứ nhất của Lý Thành Coing không xa, nghe cuộc nói chuyện của hai người không sót một chữ, Tống Tương Tương trừng mắt không tưởng tượng được mà phun trào.
Tiết tự học buổi tối Tống Tương Tương có đến, vẫn ngồi vào vị trí, hữu khí vô lực mà nói: “Muốn nói về mặt mũi không đuổi kịp em gái.”
Chân Minh Châu người này trời sinh đồng tình nhỏ yếu, mắt nhìn thấy người ta nhẹ nhàng từ chối, cầm quyển sách trong tay, dùng sách chọc Sử Hiểu Tuệ trước mặt Tống Tương Tương, bất mãn nói: “Này, lớp phó, bạn học bên phải cậu đang quấy rối nữ sinh đó, mặc kệ sao?”
Sử Hiểu Tuệ: “……”
Cô ta quản được sao?
Sử Hiểu Tuệ ngồi im như tùng, bất động.
Chân Minh Châu âm thầm mà chửi một tiếng, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Lý Thành Công.
Cô đọc khẩu hình: “Không —— có —— mặt ——mũi”
Lý Thành Công cũng đọc khẩu hình: “Cậu —— muốn —— quản ——à ”
Chân Minh Châu suýt nữa cầm sách trong tay ném qua, may mà Lý Thành Công nhanh chóng giơ tay lên đầu làm động tác ngừng chiến, để tráng khỏi đại chiến trong lớp học. Ngay sau đó, Lý Thành Công không đề cập tới chuyện kiểm điểm, đổi thành khiêm tốn hỏi bài.
Cô gái Nhạc Linh San này chất phác chăm chỉ, còn rất thành thật, sau khi anh thay đổi cách quấy rầy, nghiêm túc nói về bài tập giúp anh.
Chân Minh Châu ngơ ngác mà một lúc, giống như suy nghĩ gì đó hỏi Tống Tương Tương: “Này, cậu nói xem nếu mình cũng lấy bài đi hỏi Trình Nghiên Ninh thì sao?”
“Phụt,” Tống Tương Tương bật cười một tiếng, ôm bụng không chút khách khí chọc thủng chân tướng, “Chắc là học thần tính tình không tốt như bạn học Nhạc.”
Chân Minh Châu nghĩ đến mặt lạnh của nam sinh lúc ăn cơm trưa, cảm thấy cô có rất nhiều cách.
Vậy làm sao bây giờ?
Nếu không, ép buộc?
Nhưng mà bây giờ cô đã ép lắm rồi. Cô suy nghĩ miên man, đột nhiên nghĩ đến một màn kia, thấp giọng hỏi Tống Tương Tương: “Này, hỏi cậu chuyện này. Phan Dịch kia, không phải cậu nói đuôi mắt anh có nốt ruồi sao? Ở đâu?”
“…… Cái gì?” Tống Tương Tương có chút ngốc.
“Nốt ruồi đó, ở đâu?”
Tống Tương Tương như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn theo bản năng nâng tay phải lên, chỉ lên đuôi mắt mình: “Ở này, làm sao vậy?”
Chân Minh Châu à một tiếng, nằm lên bàn: “Không sao cả, tùy tiện hỏi hỏi.”
Cô cẩn thận nhớ lại một chút, cảm thấy người đẹp trai đánh nhau kia cũng có nốt ruồi như vậy, không khác với vị trí Tống Tương Tương chỉ.
Nhưng, trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Cô cẩn thận nghĩ, cảm thấy anh chàng đẹp trai kia lớn lên rất đẹp, nhưng cuộc sống quá kém, quá cặn bã
Đừng nói tránh để Tống Tương Tương phiền não.
*
“Reng reng reng……”
Tiếng chuông báo giơg tự học buổi tối đã kết thúc, trong phòng học truyền đến một mảnh tiếng hoan hô.
Tần Viễn từ bàn sau tổ hai tiến lên cùng cô, dừng ở bàn bên cạnh Tống Tương Tương, hướng Chân Minh Châu ngồi bên trong cười nói: “Về trước đây.”
“Tạm biệt.” Chân Minh Châu vẫy vẫy tay, cũng không ngẩng đầu lên.
Tần Viễn nhìn thấy cô nghiêm túc viết gì đó trên vở, bước chân dừng lại, thò lại gần hỏi: “Viết cái gì vậy? Nghiêm túc thế.”
Chân Minh Châu lấy tay che giấy, ngửa đầu cười tủm tỉm: “Kiểm điểm đó, cậu không viết sao?”
“Để ông Từ làm.”
“Mẹ nó, sao anh Viễn không nói sớm!” Lý Thành Công nhảy tới chỗ của Tần Viễn khi nào không biết, quay đầu về hướng Từ Mộng Trạch, ở xa gọi, “Tiểu Mộng, viết kiểm điểm nhiều một chút nha! Nội dung số lượng từ tùy tiện, mình rất dễ nói chuyện.”
Từ Mộng Trạch đeo cặp sách đi trên đường nhỏ, nghe vậy không nói câu nào, thuận tay cầm lấy quyển sách trên bàn.
Lý Thành Công lập tức nhảy lên ghế: “Tiểu Mộng cậu nặng bên này nhẹ bên kia!”
Từ Mộng Trạch thu tay, đẩy đẩy mắt kính, vẻ mặt mình chính là nặng bên này nhẹ bên kia đó thì sao, trực tiếp đi theo mấy nam sinh đang cười nói ra khỏi cửa.
Mắt nhìn anh tuyệt tình ra phòng học, Lý Thành Công lập tức quay đầu, thảm thương nhìn Tần Viễn lên án: “Anh Viễn cậu ấy bắt nạt em."
Tần Viễn vỗ vỗ bả vai anh: “Không sao, sáng mai anh cho cậu.”
Lý Thành Công trừng lớn mắt: “Thật sao?”
“Cậu cảm thấy có khả năng sao? Anh bạn trẻ.” Tần Viễn thở dài dừng một chút, nghiêm trang dạy dỗ, “Hai Mập cậu đi xuống như vậy không được, cậu tốt xấu cũng đứng thứ hai cả lớp, Chân Chân đứng thứ ba cả lớp còn tự mình viết, cậu nhất định có thể, anh Viễn tin cậu.”
Lý Thành Công: “……”
Anh oan ức nhìn Tần Viênc ra khỏi cửa, vẻ mặt thâm cừu đại hận nhìn Chân Mịn Châu, nhìn về phía Dư Minh An đang dọn đồ trước mặt cô, đổi gương mặt tươi cười nói: “Bạn họ Dư giúp tôi chút đi.”
Dư Minh An sửng sốt, còn chưa kịp nói gì, nghe thấy tiếng mắng của Chân Minh Châu phía sau: “Lý Thất Bại cậu cút xéo cho tôi, sai khiến ai vậy?”
Lý Thành Công không dám tin mà nhìn Chân Minh Châu một cái: “Mẹ nó, Chân Chân có gian tình à.”
Một quyển sách của Chân Minh Châu ném qua, bị Lý Thành Công một phen lấy được, cô sửng sốt, nhảy lên bàn khoa tay múa chân quyền cước với anh, dáng vẻ giương nanh múa vuốt như con tôm hùm lớn. Vì thế, không thể đánh lúc bắt đầu tiết học có thể đánh lúc tan.
Hai người đánh nhau ba ngày một trận đã thành thói quen, cũng không ai quản, tất cả đều tự động tránh ca.
Cuối cùng, chuyện kết thúc khi tài xế nhà Lý Thành Công đi vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...