Học Bá Đừng Nhìn Tôi Nhìn Đề!


Mục Nam Dữ ngay lập tức tối sầm mặt, đầu còn chưa kịp suy nghĩ nên làm gì thì tay chân đã tự động phản ứng bước đến gần Bạch Cảnh Đàm.
"Trần Thu Di, cô làm cái gì đó!"
Cậu vừa dứt lời xong, giọng nói lạnh thấu xương của Bạch Cảnh Đàm cũng vang lên: "Phiền cô thả tay ra."
Trần Thu Di không làm theo: "Ui, vẫn ngại ngùng hả? Chỉ là làm quen chút thôi mà, đàn em không cần câu nệ vậy đâu..."
Cô vừa nói vừa dời tay xuống ôm lấy cánh tay của Bạch Cảnh Đàm, còn nghiêng đầu muốn tựa vào vai hắn.
Cười nói: "Hay là chúng ta add WeChat nhé? Chị biết nhiều quán bar với KTV hay ho gần trường lắm đó, lần sau hẹn nhau đi chơi nha?"
Ánh mắt Bạch Cảnh Đàm càng ngày càng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm cánh tay đang sắp dính chặt lên người mình, bình tĩnh mở miệng nói "Xin lỗi".
Sau đó không chút do dự nắm lấy cổ tay của Trần Thu Di, dứt khoát kéo ra khỏi người mình.
Mục Nam Dữ nhanh tay lẹ mắt, bắt lấy cánh tay của Bạch Cảnh Đàm, kéo hắn về phía cậu, còn tiến lên một bước đứng ngăn giữa hắn và Trần Thu Di.
"KTV với quán bar gì đó, tôi sẽ dẫn cậu ấy đi chơi, không cần làm phiền đàn chị đâu ạ."
Bạch Cảnh Đàm nhướng mày, yên lặng để Mục Nam Dữ nắm chặt cổ tay hắn.
Cậu trai đang đứng chắn trước mặt hắn có mái tóc hơi rối, làm hắn nhớ ngay tới cảnh Tôn Ngộ Không trong "Tây Du Kí", lúc nào cũng lao lên trước vì sợ Đường Tăng bị yêu ma quỷ quái dụ dỗ.
Trần Thu Di đột nhiên bị người ta hắt hủi như vậy thì gương mặt cũng trở nên cứng nhắc, giống như thể đây là lần đầu tiên cô ta bị một nam sinh đối xử như vậy, ngây người kinh ngạc một lúc mới phản ứng lại.
Cô ta phì cười, liếc mắt nhìn chằm chằm Mục Nam Dữ.

"Cậu dẫn cậu ấy đi chơi á hả? Cậu là cái gì của Bạch Cảnh Đàm, làm gì mà quan tâm nhiều thứ thế? Còn nữa, hai thằng con trai đi KTV với nhau thì có gì vui thú chứ...!Đúng không đàn em?"
Thấy Trần Thu Di nháy mắt với Bạch Cảnh Đàm, trong miệng Mục Nam Dữ nghẹn lại khó chịu cứ như nuốt phải con ruồi vậy.
Cậu cũng không biết Bạch Cảnh Đàm thích kiểu con gái như nào nữa.
Nếu hắn thích kiểu con gái giống Trần Thu Di, vậy thì —— bé lợn ngoan nhà cậu sẽ bị cải trắng dụ dỗ đi mất sao?!
"Tôi là..." Mục Nam Dữ đột nhiên dừng lại, nuốt nước miếng, lấy lại khí thế, "Anh ấy là anh của tôi! Sao mà tôi không quan tâm cho được!"
"Tôi nói cho cô biết, nếu chú tôi biết anh ấy đến KTV chơi, chắc chắn sẽ đánh gãy chân anh ấy! Đã vậy còn đi với con gái nữa, cô đừng có gieo mầm họa lên người anh tôi!"
Trần Thu Di trừng lớn mắt, nghi ngờ hỏi lại: "Cậu ấy là anh của cậu? Sao tôi lại không biết chuyện này?"
Mục Nam Dữ vừa kéo Bạch Cảnh Đàm đi về phía khán đài vừa thản nhiên đáp trả lại.
"Chuyện cô không biết còn nhiều lắm, cô không giống như tôi, tôi từ nhỏ đã quen biết Bạch Cảnh Đàm rồi, còn cô thì biết cái gì?"
Mục Nam Dữ dừng lại trước một chỗ ngồi, nắm vai Bạch Cảnh Đàm ấn hắn ngồi xuống vị trí đó.
Trên mặt vẫn hiện rõ sự khó chịu, ngay cả thái độ khi nói chuyện với Bạch Cảnh Đàm cũng còn tức giận: "Cậu ngồi yên ở đây, không được nhìn nữ sinh lung tung biết chưa, cậu có biết phi lễ chớ nhìn không hả?!"
Bạch Cảnh Đàm ngẩng mặt, miệng cũng cong cong cười rất chi là vui vẻ, nhờ vậy mà khuôn mặt sắc bén nhìn cũng dịu dàng hơn rất nhiều, trông giông giống một con chó thu hết răng nanh lại để yên cho người ta vuốt ve.
"Tôi biết rồi."
Bạch Cảnh Đàm nhỏ nhẹ đáp lời, giọng nói còn mang theo ý cười rõ ràng.

"Tôi đến đây xem cậu mà, không nhìn người khác đâu."
Thái độ rất dịu dàng, rất tốt.
Mục Nam Dữ cảm thấy mình lao công khổ tứ dạy dỗ hắn nãy giờ không uống phí xíu nào cả, thấy Bạch Cảnh Đàm không bị nữ hoàng biển cả dụ dỗ đến mất trí thì tâm trạng cũng tốt hơn một tí.
Gốc là "nữ hải vương", ý là cô này bắt cá nhiều tay quá.
"Cậu đừng có hiểu lầm, không phải tôi muốn chặn hoa đào của cậu, cấm cản cậu yêu đương gì đâu, nguyên nhân cụ thể thì...!để tối về ký túc xá tôi sẽ giải thích cho cậu nha."
"Tôi không cần hoa đào."
"Xì, hoa đào thì cần chứ, nhưng mà hoa đào thúi này thì đừng có tham...!Tôi đi tập luyện trước đây, cậu ngồi yên ở đây, đừng có chạy lung tung đấy!"
Bạch Cảnh Đàm cười nhẹ: "Ừ, tôi cũng không dám đi lung tung.

Lỡ đâu Tiểu Dữ kể cho chú Mục nghe thì tôi bị đánh gãy chân mất."
Lông mày chíu chặt nãy giờ của Mục Nam Dữ cuối cùng cũng giãn ra.
"Cậu biết thì tốt!"
Sau đó cậu hất mặt đi về phía hồ bơi.
Mấy phút sau, huấn luyện viên đến gọi bọn họ tập trung, Trần Thu Di quay đầu lại nhìn Bạch Cảnh Đàm mấy lần liền, thấy ánh mắt của hắn từ đầu tới cuối chỉ chăm chú nhìn mỗi Mục Nam Dữ, nếu có dời mắt sang chỗ khác thì lại thấy rõ sự lạnh lùng hơn hẳn.

Mục Nam Dữ vừa đi vào hàng của nam xếp hàng vừa nhìn nhìn dò xét Trần Thu Di, thấy cô bực bội quay lại vị trí thì cảm thấy rất chi là hài lòng.
Lúc quay đầu lại thì vô tình bắt gặp ánh mắt của Bạch Cảnh Đàm.
Đèn trần của nhà thi đấu chiếu xuống mặt nước xanh biếc, phản chiếu lại những luồng sáng rực rỡ ấy.
Mặt nước gợn lên dập dìu, chàng trai có dáng người hơi cao nhảy từ trên bục xuống, tạo nên cơn sóng bọt nước tung tóe trên mặt hồ, mái tóc rối của cậu ướt nước, bồng bềnh trong làn nước y như một nhúm rong biển trôi nổi.
Ngay sau đó lại ngoi lên mặt nước, đường cong cơ bắp ẩn hiện dưới làn nước, gần như đạp một cái là lao đi cả mười mét.
"Trời ơi, Đàm ca, Dữ ca quá đỉnh, cậu ấy vừa nhảy xuống đã vượt qua mấy người kia nửa thân người rồi!"
Quan Phương lần đầu tiên xem vận động viên bơi trực tiếp nên kích động kêu lên không ngừng.
"Sắp đuổi tới, sắp kịp rồi...!Dữ ca quá đỉnh, bỏ xa người khác luôn!"
"Dữ ca đỉnh nhất! Quá trâu bò!"
Quan Phương chống tay lên đùi, nhìn Mục Nam Dữ bơi hết một vòng rồi cơn kích động mới giảm xuống, vừa bình tĩnh lại thì phát hiện ra người bên cạnh quá yên lặng.
"Đàm ca, Dữ ca trâu bò quá, sao cậu..."
Cậu ta nhìn thấy cánh tay Bạch Cảnh Đàm để trên tay vịn ghế, gồng sức đến mức hiện rõ cả gân xanh.
Lại vừa nhấc đầu, nam sinh tuấn mỹ mặt nghiêng che một tầng nói không rõ âm u.
Gương mặt vẫn một vẻ lạnh lùng như cũ nhưng hình như sắc mặt có hơi trầm xuống, con người màu hổ phách cũng tối hơn, cho đến Mục Nam Dữ lên bờ mới trở lại bình thường.
Bạch Cảnh Đàm lắc nhẹ đầu: "Không có gì......!Tôi hơi mất tập trung thôi."
Quan Phương thấy khó hiểu: "Dữ ca bơi đẹp quá trời á, không hổ là quán quân mà, quá đẹp trai! Đàm ca, tui với cậu khó lắm mới tới xem Dữ ca tập, cậu đừng làm việc riêng nữa!"
"....Ừm."

Thật ra huấn luyện bơi lội cũng nhàm chán như mấy môn thể thao khác thôi, Mục Nam Dữ cứ lặp đi lặp lại bài tập suốt bốn, năm tiếng liền, nhảy xuống, đạp vách tường, bơi, rồi lại ngoi lên.
Đến nửa buổi huấn luyện, động tác leo lên bờ của cậu cũng hơi chậm lại.
Đến 12 giờ trưa huấn luyện viên mới thổi còi dừng nghỉ, cả người Mục Nam Dữ ướt đẫm từ trên xuống dưới, đi về phía khán đài.
"Dữ ca vất vả rồi!"
Mục Nam Dữ bóp bóp bắp tay đau nhức, nhận chai nước Bạch Cảnh Đàm đưa tới, một hơi uống hết nửa chai.
"Vẫn ổn —— hôm nay không phải huấn luyện quân sự, chắc là lát nữa huấn luyện viên sẽ để tụi tôi tập thêm nữa."
Cậu ném chai nước chỉ còn một ít cho Bạch Cảnh Đàm, mắt hạnh bị hơi nước thấm vào càng tối đen hơn, vừa định nói "Để tôi ngồi xuống nghỉ một lát" đã thấy Trần Thu Di từ đâu đi tới chỗ bọn họ.
Lời đã đến bên miệng rồi lại đổi thành lớn tiếng kêu.
"Anh!"
Mục Nam Dữ khoác cái tay còn ướt lên vai Bạch Cảnh Đàm, đều là con trai với nhau nên cậu cũng chẳng thèm kiêng kỵ gì mà tựa lên người hắn.
"Em mệt muốn chết rồi, tụi mình đi ăn trưa đi!"
Mục Nam Dữ chỉ mặc mỗi cái quần bơi, cơ bắp trên người săn chắc, làn da mịn màng, còn đọng vài giọt nước đang từ từ chảy xuống, giống y một con mèo nhanh nhẹn.
Bạch Cảnh Đàm chậm rãi nuốt nước bọt, bàn tay đang thuận thế muốn ôm eo cậu đột nhiên dừng lại, sau đó lại đổi hướng xoa xoa đầu con mèo nhỏ.
Hắn không để ý đến việc quần áo của mình bị thấm ướt, giọng nói trầm thấp dịu dàng.
"Được, muốn ăn cái gì?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui