Chờ khi Lục Khuynh tỉnh lại lần nữa, cậu đã nằm ở ghế lái phụ.
Cậu chớp mắt mấy cái, phát hiện ghế phụ đã được hạ xuống, dưới đầu mình còn kê thêm chiếc gối nhỏ, cậu ngó sang trái thấy Tề Nhiên đang ngồi trên ghế lái, đờ người nhìn chằm chằm về trước.
Trong xe có hương bạc hà dễ chịu, khuôn mặt Tề Nhiên ẩn trong bóng tối, chỉ trông thấy ánh sáng kim loại lấp lánh của dây buộc tóc trên đầu hắn.
Lục Khuynh nghi ngờ quay đầu ra chỗ khác, chẳng hiểu sao bỗng nhiên mình xuất hiện ở ghế phụ.
Lúc này, Tề Nhiên đang ngồi trên ghế lái nghe thấy tiếng tóc cọ vào gối, khẽ quay đầu lại liếc cậu, nhỏ giọng hỏi: "Tỉnh rồi?"
Lục Khuynh gật đầu trong màn đêm rồi đáp, "Vâng".
"Cái đó——" Tiếng Lục Khuynh mang ý dò hỏi vang lên.
"Truyền dịch xong, gọi thế nào em cũng không tỉnh, cũng chẳng biết nhà em ở đâu nên tôi đưa em về nhà mình trước."
Tề Nhiên nhìn ngã phố phía trước chỉ còn ngọn đèn đường, không ngại nói dối, kỳ thật lúc ở bệnh viện hắn thấy bạn nhỏ ngủ quá sâu, ngay cả y tá rút kim ra cũng không tỉnh, hắn đâu nỡ lòng đánh thức cậu nên trực tiếp ôm người lên xe.
Lục Khuynh ngó ra ngoài cửa sổ, phát hiện đúng là một nơi xa lạ, trước mắt có rất nhiều tòa cao ốc mọc san sát, cho dù trong hoàn cảnh mờ tối cũng nhìn ra nó được xây dựng rất tốt, lộ ra khí thế cao cấp sa hoa.
Giọng Tề Nhiên tiếp tục vang lên.
"Nhà tôi cách 'Số 9' và bệnh viện rất gần, ngày mai em đi tái khám rồi quay về 'Số 9' lấy xe đều vô cùng thuận tiện."
Lúc này Lục Khuynh mới phát giác đã đến tiểu khu nhà Tề Nhiên rồi, Tề Nhiên thấy Lục Khuynh không tỉnh bèn dừng ở bãi đậu xe, xong cũng bất động luôn, chờ cậu tự mình tỉnh lại.
Lục Khuynh sững sờ, cái nóng quen thuộc không biết tại sao lại tới nữa rồi.
Cậu cảm thấy lúng túng, Tề Nhiên đã chạy xe tới, Lục Khuynh cũng đâu tiện bảo người ta lái về, may mà bóng đêm giúp che giấu vẻ bối rối, để cậu bình phục cảm xúc, chỉnh lại ghế ngồi, không từ chối nữa, "Được."
Suy nghĩ chốc lát, cậu bỏ thêm một câu: "Vậy, vậy cái này cũng tính trong tiền lương ư?"
Giọng Lục Khuynh ù ù, Tề Nhiên không nghe rõ lắm, hỏi: "Cái gì?"
"Tiền xe, cũng coi như tiền lương sao?"
Tề Nhiên hiểu được, đột nhiên chẳng kìm nén bật cười thành tiếng, "Ừa, tính chứ."
"Nhưng...!Đây đâu phải tôi muốn ngồi."
"Vậy thì không tính."
Lục Khuynh đơ ra, giọng điệu cưng chiều của đối phương khiến cậu cảm thấy không được tự nhiên, cậu lắc đầu hòng rũ bỏ cảm giác hỗn loạn, rồi ngại ngùng quay ra nhìn ngoài cửa xe.
Tề Nhiên ngắm chiếc gáy mềm mại của cậu nhóc, dựa sát vào, tiếng hít thở từ từ phả ra sau tai cậu: "Bạn nhỏ à, đang suy nghĩ gì đấy? Mới đến nhà tôi, muốn xuống xe sao?"
Cơ thể Lục Khuynh bỗng run rẩy như bị kim đâm, lập tức chạm tay vào lỗ tai, rồi nhanh chóng thả xuống, mặt Tề Nhiên chìm trong bóng tối nên chẳng rõ lắm, nhưng đôi mắt tựa mang ánh sáng, lấp lánh sáng ngời, giống như có thể soi rõ chính mình trong đó.
Cậu cảm giác mặt mình nghênh đón một luồng gió, hóa ra Tề Nhiên thổi nhẹ về phía cậu, hơi thở của đối phương rất gần, cậu không tự chủ nhắm mắt, nghe được giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên bao quanh cậu.
"Bụng em còn đau không? Có muốn, tôi cõng em?"
"Khỏi cần." Lục Khuynh chẳng chút do dự thốt ra, "Tôi tự đi được."
Nói xong cũng không đợi Tề Nhiên phản ứng, cậu đẩy cửa xe phóng vụt đi.
Bóng lưng loạng chòa loạng choạng có ý tứ chạy chối chết.
Tề Nhiên vẫn duy trì tư thế cũ không thay đổi, nhìn bóng lưng Lục Khuynh nở nụ cười, lập tức xuống xe rồi hô về phía đối phương: "Bên này."
Bóng dáng thiếu niên bỗng khựng lại, cứng ngắc xoay người bước đến chỗ Tề Nhiên.
Tề Nhiên cũng không đợi cậu, thấy Lục Khuynh sắp tới gần mình liền xoay người đi vào hành lang.
Nhà của Tề Nhiên ở trong một chung cư cao tầng, Lục Khuynh theo Tề Nhiên tiến vào thang máy, nhìn con số trên màn hình dần dần thay đổi từ 0 thành 18, sau đó cùng Tề Nhiên bước đến cửa nhà hắn, mang đôi dép mà Tề Nhiên chuẩn bị, chờ hắn vào bếp rót cho cậu ly nước rồi đưa tới tay cậu, cuối cùng mới kết thúc.
Cậu không hiểu nổi sao mình lại vào nhà riêng của người khác thế cơ chứ.
Mà người này, cậu chỉ mới quen vài ngày thôi.
Rõ ràng cậu còn suy nghĩ chờ đến khuya về nhà uống thuốc giảm đau, nhưng đâu ngờ tới bệnh viện một chuyến sau đó cứ thế ỡm ờ vào nhà Tề Nhiên.
Tề Nhiên độc đoán lại dịu dàng, cậu không thể từ chối dứt khoát, còn luôn bị hắn nắm mũi dắt đi.
Lục Khuynh nghĩ tới đó, cầm ly nước uống hớp nhỏ.
Nước ấm vào cổ họng, cậu mới tỉnh táo đôi chút, thừa dịp Tề Nhiên không chú ý quan sát toàn bộ căn nhà.
Nhà của Tề Nhiên không lớn lắm, trang trí đơn giản nhưng có khí chất, đồ đạc không nhiều đều được thu dọn và đặt ở một vị trí cụ thể.
Gọn gàng sạch sẽ, đâu giống nhà của một người đàn ông sống một mình.
Cậu đang nghĩ ngợi, giọng Tề Nhiên chợt truyền đến: "Muốn tắm không?"
Lục Khuynh hồi hồn, lắc lắc đầu: "Muộn lắm rồi, tôi đi ngủ là được, sáng mai tôi sẽ đi sớm."
Tề Nhiên gật đầu, nghĩ rồi bảo: "Tôi thường sống một mình ở đây, vậy nên chỉ có một cái giường.
Nếu em không chê thì tạm chen chúc với tôi nhé?"
"Không cần." Lục Khuynh từ chối thẳng thừng, "Tôi có thể ngủ trên sô pha."
Trông thấy bộ dáng rối rắm của Lục Khuynh, Tề Nhiên cũng chẳng thuyết phục cậu nữa, hắn vào phòng ngủ cầm chăn bông của mình rồi ném xuống ghế sô pha, đang chuẩn bị trải ra thì Lục Khuynh từ bên cạnh xông tới chộp chăn vào tay.
Tề Nhiên nhìn những ngón tay bám vào chăn bông đã trở nên trắng bệch của cậu, đùa cợt bảo: "Sao thế? Muốn ngủ cùng anh trai hửm?"
Lục Khuynh lập tức lắc đầu như trống bỏi, vẻ mặt nghiêm túc cực: "Không phải, tôi đến trải."
Tề Nhiên nghe thế không nói gì, buông tay ra, quan sát thiếu niên trái đến phải lui bày chăn trước mặt mình, làm xong cũng chẳng còn động tác nào nữa, chỉ đứng dậy nhìn hắn, đôi mắt ướt sũng hệt bé cún con đang làm nũng.
Ánh mắt này khiến lòng hắn ngứa ngáy, hắn muốn hôn lên mí mắt của Lục Khuynh, để cậu đừng dùng loại ánh mắt ấy nhìn hắn.
Nhưng hắn vẫn dằn dục vọng trong lòng, kiên nhẫn chờ Lục Khuynh mở miệng.
"...!Tề Nhiên." Dường như Lục Khuynh thu được rất nhiều dũng khí, "Hôm nay, thật sự vô cùng cảm ơn anh."
Sớm đoán được cậu sẽ nói như vậy mà, Tề Nhiên cười thầm, vươn tay xoa đầu cậu, "Không được kêu Tề Nhiên, gọi anh Nhiên."
Lục Khuynh bị hắn xoa thì núp về phía sau, lúc kịp phản ứng mới nâng tay sửa sang lại tóc tai, cau đôi lông mày, chẳng có tẹo công kích nào, giống như đang làm nũng.
"Đừng sờ đầu tôi." Lục Khuynh nói, "Lúc ở bệnh viện đã muốn nói rồi đó."
"Ờ." Tề Nhiên giả bộ gật gù đồng ý, "Đúng đấy, vò hoài mốt lớn lên sẽ không cao đâu."
Thiếu niên trước mặt rõ ràng là bị người ta chọt trúng chỗ nào rồi, đuôi lông mày nhăn tít, cậu cố gắng dựng thẳng sống lưng, muốn làm ra vẻ khí thế xíu, "Tôi rất cao."
"Phụt."
Tề Nhiên đâu nhịn được liền cười ra tiếng, vội vàng xoa dịu Lục Khuynh đang xù lông: "Ừa, tôi biết mà."
"Nhưng mà, vậy thì sao?" Hắn cong mi nhìn Lục Khuynh, trong mắt lóe lên, như muốn nhử Lục Khuynh nói ra điều gì đó.
Mới đầu Lục Khuynh còn hơi ngơ ngác, nhưng chẳng bao lâu đã phản ứng lại, lập tức hạ thấp đầu, ngắm sàn nhà chẳng nói lời nào.
Tề Nhiên cũng không vội, chỉ nhìn vòng xoáy trên đỉnh đầu Lục Khuynh kiên nhẫn chờ cậu.
"...!Anh Nhiên."
Lục Khuynh bật ra hai chữ này xong không lên tiếng nữa, im lặng chăm chú nhìn sàn nhà.
Tiếng nghẹn cười đứt quãng không ngừng vang trên đỉnh đầu, cậu cảm thấy xấu hổ khó giải thích, càng cúi gằm mặt xuống, chợt nghe giọng nói dịu dàng của người đàn ông truyền đến từ phía trên, "Được, tôi chấp nhận lời cảm ơn của em."
Tiếp theo thấy tiếng bước chân từ từ nhỏ dần, mà giọng Tề Nhiên vẫn cứ quanh quẩn bên tai: "Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi gọi em dậy ăn sáng."
Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau Lục Khuynh bị đồng hồ báo thức của mình đánh thức, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngó thời gian trên điện thoại là 6 giờ 30, vừa giật mình ngồi bật dậy liền nhớ tới hôm qua Tề Nhiên đã giúp mình xin nghỉ nửa ngày, vì thế cậu lại quăng mình vào đệm sô pha mềm mại.
Mở mắt ra lần nữa thì đã hơn 9 giờ.
Cậu ngồi thẳng người, mờ mịt dụi đôi mắt, trông thấy Tề Nhiên đeo tạp dề tay cầm muôi bước ra khỏi nhà bếp.
Tề Nhiên đang nấu cháo trong bếp, nghe tiếng động từ chỗ sô pha nên lập tức cầm muôi ra xem, liếc thoáng qua liền trông thấy mái tóc ngủ thành ổ gà và ánh mắt còn nhập nhèm của Lục Khuynh.
Thiếu niên thanh lãnh lúc trước giờ đây đang vô thức ôm chặt chăn bông trước ngực, đôi mắt ngơ ngác nhìn hắn, trông thật đáng yêu lại vô tội.
"Mau đứng dậy lấy bàn chải đánh răng, xong thì qua ăn sáng, tôi nấu cháo." Nói rồi xoay người trở lại bếp.
Lục Khuynh không nghe hắn, bước xuống sô pha vọt thẳng vào bếp, còn chưa đến gần cậu đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của cháo trắng.
Sau đó, cậu nhìn người đàn ông râu ria rõ ràng đứng cạnh kệ bếp, mái tóc hơi dài vén sau tai, vẻ mặt nghiêm túc khuấy cái nồi đằng trước.
Lòng cậu chợt dâng trào cảm giác ấm áp, tê tê dại dại, khiến cậu có chút kinh ngạc.
Nghe tiếng bước chân, người đàn ông nghiêng đầu, nở một nụ cười lưu manh, hỏi: "Đói bụng?"
Lục Khuynh không đáp, đi tới cạnh Tề Nhiên thì dừng lại, liếc qua nồi cháo trắng đang nổi bong bóng ùng ục, từ từ nói: "Vậy cũng tính..."
"Tính luôn." Chưa đợi Lục Khuynh nói hết, Tề Nhiên đã ngắt lời cậu, xem ra cái tính bướng bỉnh này không qua được rồi, "Em coi như tôi đang chăm sóc nhân viên đi."
Lục Khuynh nghĩ ngợi, đầu óc mơ màng chưa tỉnh hẳn: "Vậy, có phải tôi nợ anh rất nhiều tiền không?"
"Ừm." Tề Nhiên mỉm cười gật đầu, vẫn dùng muôi khuấy cháo, "Thế nên em phải ăn no cho tôi, nếu ngày nào đó không đi làm được, tiền em nợ tôi sẽ không bao giờ trả nổi mất."
Lục Khuynh ngẩn người không nói chuyện, nâng tay gãi đầu, dường như đang suy xét gì đó.
"Được rồi." Tề Nhiên tắt lửa, lại múc ra bát, "Nhanh đi đánh răng nào, đã tìm bàn chải mới cho em rồi, ly thì tạm dùng của tôi trước nhé."
Dứt lời cũng mặc kệ phản ứng của Lục Khuynh, đẩy người vào phòng tắm, nhìn cậu ngoan ngoãn cầm bàn chải đánh răng, sau đó nửa đẩy nửa kéo người ta ngồi vào bàn.
Lục Khuynh ngó bát cháo trắng bốc khói nghi ngút trước mặt, vẫn không thấy thèm ăn, cháo trắng nấu rất ngon, hạt gạo rõ ràng, nước canh cũng trắng đặc.
Nhưng khi nhìn món trứng chiên, sủi cảo bày ở chỗ Tề Nhiên, cậu cảm thấy cháo này chẳng thơm tẹo nào luôn.
Tề Nhiên dường như đoán được cậu đang nghĩ gì, "Vờ" nhấp một hớp cháo rồi gắp sủi cảo bỏ vào miệng, hàm hồ nói: "Bác sĩ dặn, bây giờ em chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, nếu em muốn ăn thì ngày thường phải nhớ kỹ cố ăn cơm cho tôi."
Lục Khuynh tạm dừng, giả bộ không để ý tới ánh mắt nhìn chòng chọc của Tề Nhiên, "Tôi không muốn ăn."
"Không muốn ăn à..." Tề Nhiên nuốt sủi cảo xuống, "Vậy thì uống hết cháo đi."
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Mấy tháng sau:
Tề Nhiên mở cửa xe, cười nói với Lục Khuynh: Sao thế, muốn anh cõng em hả?
Lục Khuynh lắc đầu, vươn hai tay ra: "Anh Nhiên ẵm em.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...