Một khi đã ra khỏi được căn nhà đó rồi thì Cung Tử Ngôn không còn muốn quay trở về đó một lần nào nữa.
Ba Cung mẹ Cung lúc này có lẽ còn đang cho rằng cô đang dở chứng, về sau có thể sẽ còn dùng tiền tiêu vặt để khắc chế cô.
Muốn giải quyết được khó khăn này, trước mắt có phải có một khoản tiền cho chính mình mới được, tốt nhất là khi học kì này kết thúc cô đã kiếm đủ được tiền học phí cho kì sau.
Loại quan hệ máu mủ ruột thịt này bị cắt đứt đối với Cung Tử Ngôn mà nói, nó không phải là một loại thống khổ nuối tiếc, mà ngược lại, nó giống như tất cả những trói buộc trên người cô đã hoàn toàn được tháo xuống.
Bà nội không có nguồn thu nhập nào, cô không thể để bà nuôi cô.
Nghĩ đến đây, Cung Tử Ngôn quyết định mở rộng phạm vi kinh doanh, cô gửi thư tình bản word sang cho bạn học Đông.
Bạn học Đông cũng không nói gì mà ngay lập tức chuyển tiền sang cho cô, hiệu suất nhanh đến kinh người.
Cung Tử Ngôn tò mò mở vòng bạn bè của đối phương ra, một cảm giác lo lắng thay cho cậu bạn kia ập đến, vòng bạn bè của cậu ta trừ khoe tiền ra thì cũng không còn có gì để nói, khiến cho cô cảm giác khả năng cậu ta tán được cô bé kia vô cùng bé nhỏ.
Tuy rằng thời gian chỉ quay về hai năm trước, nhưng thế giới này thay đổi rất nhanh, phong cách của bạn bè cô cũng đã có sự biến hóa, mọi người bắt đầu không còn ưa chuộng kiểu chỉ chụp ngũ quan nữa, mà thay vào đó là chú trọng những chi tiết xung quanh hơn.
Thậm chí còn bắt đầu những dịch vụ chuyên đi chụp ảnh cho người khác.
Cung Tử Ngôn cho rằng cô có thể giúp người khác điều chỉnh một chút, khiến cho đối phương có sức hấp dẫn hơn.
Hoặc nếu như có người muốn hỗ trợ edit vòng bạn bè cô cũng có thể giúp đỡ.
Ai lại có thể từ chối một người có vòng bạn bè vô cùng hấp dẫn chứ?
Cô gửi một tin nhắn cho bạn học Đông.
[Mình có dịch vụ mới, cậu có hứng thú tìm hiểu không? ]
Bạn học Đông vẫn chưa trả lời, có lẽ cậu ta đang ở bên ngoài chơi.
Cung Tử Ngôn cảm thấy việc làm này rất thú vị. Trên thực tế, dịch vụ viết tình thư của cô đã được mở rộng sang lớp kế bên rồi.
Cô có thể bắt đầu xuống tay từ bạn học Đông, để phát triển con đường làm ăn của cô.
Cô dùng thời gian một tuần để thiết kế cho bản thân một bài , chuẩn bị sang tuần sẽ mang đến trường tuyên truyền.
Bởi vì không có máy tính nên bài của cô làm tương đối đơn giản, cô còn chụp cả ảnh vườn hoa cải ngọt đối diện nhà bà nội để chèn vào.
Điện thoại của Cung Tử Ngôn cũng là đồ cũ ba mẹ Cung để lại, không thể nào so sánh được với chiếc điện thoại mới tinh của Cung Tử Ngôn, camera cũng không được rõ ràng cho lắm, nhưng cũng may mà hiệu quả vẫn vừa ý cô.
Sáng thứ hai cô cố ý dậy sớm hơn mọi ngày, thời gian cô đi bộ đến trạm xe bus cũng vừa hay kịp, lúc cô đến nơi thì vừa hay xe bus cũng đến.
Chí Thành vào mỗi bưởi sáng lúc nào cũng giống như một buổi triển lãm ô tô, có vô số nhũng chiếc xe đắt tiền đậu ở cổng trường khiến cho giao thông vô cùng ùn tắc.
Cung Tử Ngôn khéo léo luồn qua những chiếc xe này đi vào cổng trường, chưa đi được hai bước thì đã nghe thấy tiếng gọi ở phía sau, cô vô vô ý thức xoay người lại xem đó là ai.
Đằng sau có một chiếc xe thể thao đụng phải một chiếc xe Bentley, tất cả những người xung quanh đều phát ra âm thanh kinh sợ.
Không lâu sau từ trên xe có một thiếu niên bước xuống, mái tóc được nhuộm màu ánh kim tạo nên cảm giác vô cùng ngỗ ngược, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào vị trí hai xe va vào nhau.
Cung Tử Ngôn nhận ra cậu ta, đó chính là một cậu bạn học cùng lớp, đồng thời cũng là trùm trường của Chí Thành, tên Phong Sở, chiếc xe ô tô thể thao này hình như là quà sinh nhật năm nay của cậu ta.
Bởi vì cách quá xa nên cô không nghe thấy đằng bên đó đang nói chuyện gì, nhưng cô thấy sau khi tài xế Bentley xuống xe, cậu ta chạy vòng ra đằng sau mở cửa xe, tiếp đó là bóng dáng ưu nhã của Nghệ Thuần bước xuống. Ánh mặt lạnh lùng của cô ta không thèm để ý đến chuyện gì đang xảy ra giữa hai chiếc xe mà chỉ nhẹ nhàng vòng qua đi thẳng vào trong trường.
Hiển nhiên chiếc xe đắt tiền đó dù có bị đụng hỏng cũng không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ta.
Cung Tử Ngôn ngay lập tức thu hồi lại ánh nhìn của mình, xoay người chạy về hướng trong trường.
Hai hàng lông mày của Nghệ Thuần cau lại, người này đang muốn tránh mặt cô ta sao?
Sau khi nhìn thấy Cung Tử Ngôn, trong đầu Nghệ Thuần ngay lập tức vang vọng câu nói của Lâm Đồng: "Cung Tử Ngôn căn bản chưa từng nói chuyện với Đan Quân, sao cậu ta có thể thích Đan Quân được, cậu phải nhìn thấy ánh mắt của cậu ta khi nhìn cậu thì mới hiểu được, mình chắc chắn là cậu ta thích cậu. Khẳng định là cậu ta không dám nói với cậu nên mới bảo cậu đưa bức tình thư cho người khác."
Nghệ Thuần rất hài lòng với câu trả lời này, cô ta là hoa khôi của trường, cho dù là so về nhan sắc, thành tích hoc tập hay gia thế thì cô cũng không thể thua một người như Đan Quân.
Cô ta thu hồi lại biểu tình lạnh lùng trên khuôn mặt, khẽ nở nụ cười tiếp tục đi vào trường, xung quanh đều là những ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh.
Cung Tử Ngôn không ngờ khi cô bước vào lớp thì chỉ thấy bên trong chỉ có vài người, hình như mấy người giàu có như tiểu thư và thiếu gia đều thích đi học muộn. Mãi cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên mới thấy mọi người trong lớp dần dần đến đủ, nhưng Cung Tử Ngôn lại phát hiện ra hình như ánh mắt của mọi người nhìn cô không được bình thường cho lắm.
Mà cô lại không hề cảm thấy lạ lẫm với ánh nhìn như thế này, nó giống như.. ánh mắt của mọi người nhìn cô lúc bức thư tình cô đưa cho Nghệ Thuần bị đán lên bảng thông báo. Trong lòng Cung Tử Ngôn ngay lập tức cảm thấy vô cùng hoang mang, "két" một tiếng đẩy ghế, cô đứng lên chạy nhanh ra phía bên ngoài.
Cung Tử Ngôn vẫn nhớ rõ hôm thứ sáu Đan Quân bảo nếu như cô thi đỗ vào lớp A thì sẽ nhận lời yêu cô, vậy nên theo lý mà nói thì cậu ta không thể nào để bức thư tình của cô xuất hiện trên bảng thông báo mới đúng.
Nhưng cô cũng không hiểu con người của Đan Quân như thế nào, cách xử lý khi gặp vấn đề ra sao.
Quan trọng hơn cả là cô nhớ ra bức thư tình ngày đó vô cùng hot.
Cô lúc nào cũng cố gắng thôi miên bản thân quên đi chuyện hơn một năm về trước, không muốn nhớ lại nội dung của bức thư đó là gì. Và tất nhiên cô đã làm rất tốt chuyện tự đánh lừa bản thân này, có lúc cô còn cho rằng bản thân chưa từng tặng cho ai bức thư tình đó.
Nhưng giờ đây lại xảy ra một chuyện giống y hệt như thế khiến cho trí nhớ bị bỏ quên kia của cô bị cưỡng ép quay trở lại, bức thư đó giống như là được ánh đèn soi sáng từng chữ một xuất hiện lại trong não của cô. Cô tự suy đoán rằng chắc sau khi đọc xong Đan Quân nhận ra rằng đó không phải là bức thư dành cho cô ấy, cảm thấy bị sỉ nhục nên mới lan truyền bức thư ra bên ngoài
Nhưng Cung Tử Ngôn nhớ rõ là sau khi đọc xong bức thư đó Đan Quân mới trả lời là chấp nhận tình cảm của cô.
Lòng của cô trở nên rối như tơ vò.
Cho đến khi cô chạy ra đến bảng thông báo của nhà trường thì lại phát hiện ra bên trên không hề có gì cả.
Trái tim đang treo lơ lửng trên không trung cuối cùng cũng đã được tiếp đất an toàn, lúc này cô mới nhận ra bản thân giống như là một chú mèo bị dẫm phải đuôi, chỉ cần một chút thay đổi là có thể khiến cho lông tơ của cô dựng đứng.
Cô mang theo tâm trạng vô cùng phức tạp quay về lớp học. Lúc này cô giáo đã đến, nhưng cô cũng không thèm quản mấy người học sinh lúc nào cũng đến muộn này, không trách mắng một câu nào mà để cho cô về chỗ ngồi.
Nhưng loại cảm giác khiến cho cô vô cùng không thoải mái đó lại đến rồi.
Mặc dù đã vào lớp nhưng tất cả mọi người vẫn nói chuyện riêng, Cung Tử Ngôn ngồi tại chỗ mà trong lòng vẫn cảm thấy bất an, cảm giác giống như tất cả những âm thanh trong lớp học này đều đang nói về cô.
Tiểu Đông ở bên cạnh âm thầm kéo lấy cánh tay của cô sau đó đưa cho cô một chiếc điện thoại, bên trên màn hình là một page tỏ tình của trường cô.
Cung Tử Ngôn liếc xong một cái liền ngây người ra tại chỗ.
Nội dung trên page tỏ tình là có một người lên bài Cung Tử Ngôn của lớp chọn là người đồng tính, lại còn không biết xấu hổ đi quấy rối hoa khôi và học bá của trường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...