Học Bá, Anh Bệnh Không Nhẹ

Úc Đường tay không tự giác nắm chặt, đem quần áo Thiệu Ngôn gấp thành nhiều nếp, mà cô không nhận ra.

Trong lúc Úc Đường đang chờ đợi, cô nghe thấy Thiệu Ngôn hỏi: "Cậu không sao chứ?"

"A?" Úc Đường hoảng hốt, "Sao cậu lại hỏi như vậy?"

Cô cho rằng, Thiệu Ngôn sẽ hỏi về việc liên quan tới Úc Tề Lỗi, nhưng không nghĩ tới, đề tài xoay chuyển một vòng, lại dừng ở trên người cô.

Cô có thể có chuyện gì chứ? Cô rất ổn.

Thiệu Ngôn nhìn chăm chú về phía trước, chuyên chú vô cùng. Anh không nhìn được vẻ mặt của người ở phía sau, nhưng lúc này lại có thể tự bổ não tưởng tượng ra vẻ mặt ngạc nhiên của cô ấy.

Miệng hẳn là hé mở, đuôi mi hơi hơi nhướng lên, bộ dáng vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Khóe miệngThiệu Ngôn hàm chứa ý cười, "Tôi nói cậu không sao chứ?"

"Tôi không có việc gì." Úc Đường lắc lắc đầu, rất nhanh liền bắt đầu buông lỏng tay ra.

Cô không tiếp tục nắm lấy quần áo của Thiệu Ngôn, ngược lại ôm eo anh.

Ấm áp, có co dãn có xúc cảm eo.

Úc Đường cảm thấy an tâm không ít, cô nghĩ nghĩ lại hỏi: "Ba tôi không làm gì với cậu chứ?"

"Tôi cũng không làm gì, chú ấy sao có thể làm gì tôi?" Thiệu Ngôn cười khẽ, tảng đá lớn trong lòng cũng buông xuống không ít.

Anh cảm thấy Úc Đường không ở đó, sự tình hẳn là cũng không nghiêm trọng, ít nhất không có ảnh hưởng đến cô.

Thế nhưng, có một chuyện, Thiệu Ngôn vẫn còn chưa rõ.

Người phụ nữ giẫm giày cao gót, trang điểm đậm đi ra hôm qua, chắc không phải mẹ Úc Đường đâu nhỉ?

Thiệu Ngôn phát hiện, hiểu biết về cô của mình còn rất ít. Rất nhiều chuyện anh đều không biết rõ.

Hơi suy tư một lúc, Thiệu Ngôn lại hỏi: "Đêm qua người cùng ba cậu cãi nhau là ai vậy?"

Nhắc tới chuyện này, mặt Úc Đường trầm xuống.

Cô rõ ràng không vui nói: "Không biết, có lẽ chỉ là một người không quan trọng nào đó."

Nghe thấy giọng điệu Úc Đường rõ ràng không đúng, Thiệu Ngôn ngoan ngoãn ngậm miệng.


Tuy rằng trong lòng anh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng cũng sẽ không ngốc đến mức tự đưa mình tới họng súng.

Rất nhanh đã tới gần trường học, còn chưa nhìn thấy cổng trường, Úc Đường đã chủ động yêu cầu xuống xe.

Thiệu Ngôn không có cách nào khác, đành phải cho cô đi xuống.

Úc Đường chỉnh lại góc áo, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn cậu."

Nói xong cô lập tức đeo cặp lên vai đi tới hướng cổng trường.

Haiz, thật là người con gái vô tình.

Nhìn lại dường như không có một chút liên quan nào. Từ trước tới nay đều như thế, sạch sẽ lưu loát, nói đi là đi.

Cô có thể sạch sẽ lưu loát, Thiệu Ngôn thì không thể được. Thiệu Ngôn nhìn bóng dáng của cô, lớn tiếng nhắc nhở cô: "Đừng quên, tối qua cậu nói muốn cùng tôi cùng đi lấy xe. Nhớ chờ tôi."

Nếu anh không nhắc nhở, sợ rằng tiểu vô lương tâm này sau giờ học chắc sẽ trực tiếp rời đi.

Úc Đường gật gật đầu, xem như đã trả lời.

Một đường đi vào trường học đều gió êm sóng lặng.

Về việc đã xảy ra, dường như chỉ cần một đem đã lắng xuống, được khống chế rất hiệu quả.

Tuy rằng Úc Đường biết miệng ai là của người đó, bọn họ muốn nói gì chính mình cũng quản không được, sau lưng phỏng chừng vẫn còn lén lút thảo luận chuyện này.

Nhưng Úc Đường không yêu cầu cao, chỉ cần những người này không ở trước mặt cô gây phiền phức thì sao cũng được.

Cô sẽ miễn miễn cưỡng cưỡng mắt nhắm mắt mở, làm bộ cái gì cũng không biết.

Chờ đi vào phòng học, Kỳ Nguyệt vẫy tay với cô.

Úc Đường đi qua, mông còn chưa kịp ngồi xuống, Kỳ Nguyệt đã đứng lên ở bên tai cô lặng lẽ nói: "Cảm giác thế nào?"

Cái gì mà cảm giác thế nào?

Úc Đường nghi hoặc khó hiểu nhìn cô ấy, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Kỳ Nguyệt hận sắt không thành thép, cô thở dài nói: "Cậu không biết sao, đêm qua thầy ở trong nhóm lớp thông báo tin tức mới?"


Úc Đường nghe xong, trong lòng tò mò, nhưng ngoài miệng vẫn là đúng lý hợp tình nói: "Cậu biết ngày thường tớ đều là tắt thông báo."

Kỳ Nguyệt thấy cô không biết rõ, lúc này mới chủ động nói cho cô.

"Chính là của cậu và Thiệu Ngôn đó. Thầy đã ra mặt nói chuyện này, tuy rằng không nói rõ, nhưng mà cái ý tứ ngăn chặn chuyện này lại rất rõ ràng. Tớ cảm thấy những người miệng không sạch sẽ, sẽ ngừng bàn tán một thời gian dài."

Kỳ Nguyệt ngừng một chút, lại bổ sung: "Hơn nữa cũng không chỉ có lớp chúng ta nhận được. Tớ hỏi mấy người bạn ở lớp khác, tất cả mọi người đều nhận được. Tớ cảm thấy đây chắc là trường học ra tay áp chế."

Điểm này Úc Đường nghe xong có chút ngoài ý muốn.

Cô cho rằng những người này bàn tán nhiều sau đó sẽ chán, chuyện này mới giẩm nhiệt, không nghĩ tới là thầy giáo ở sau lưng đẩy một phen.

Giáo viên từ khi nào lại để ý những việc này?

Lúc ấy, Úc Đường yêu cầu làm sáng tỏ thì chủ nhiệm giáo dục nói không cần thiết.

Không nghĩ tới việc này nhanh chóng xoay chuyển lại, thế này lật mặt cũng quá nhanh đi.

Nội tâm Úc Đường không hề gợn sóng, cô gật gật đầu tỏ vẻ đã biết chuyện này, lập tức ngồi xuống.

Giống như chuyện này căn bản đối với cô cũng chẳng có ảnh hưởng gì.

Kỳ Nguyệt kinh ngạc, "Cậu không thấy nên chúc mừng sao?"

"Có cái gì mà chúc mừng? Vô duyên vô cớ bị người ta hắt một bát nước bẩn, tớ còn chưa tính toán đâu."

Úc Đường nghiêm trang nói.

Nhưng Kỳ Nguyệt nhìn cô giống như là cô không phải người.

Kỳ Nguyệt bỏ qua chuyện này, rất nhanh chuyển đề tài tới chuyện khác.

"Nếu không...Nếu không tối hôm nay tớ lại đến ngủ cùng cậu? Cậu xem bọn người đó nói hung hăng như vậy, tớ cùng cậu cùng nhau trở về, liệu có thể chứng minh một chút gì đó?"

"Không cần, không cần thiết." Úc Đường sờ sờ đầu cô ấy, cười tủm tỉm nói: "Cậu chính là nghĩ quá nhiều, lo buồn vô cớ. Thanh thản ổn định chuẩn bị vào tiết đi, không cần nghĩ nhiều đâu."

Chủ yếu là do Úc Tề Lỗi đã trở lại.


Úc Đường theo bản năng kháng cự.

Cô không thích Úc Tề Lỗi, đây là bí mật chôn giấu sâu trong lòng Úc Đường. Không thể nói cho người khác.

Đó là ba của cô. Là tâm tư âm u nhỏ của cô.

Úc Đường cũng hoàn toàn không muốn đem loại quan hệ mâu thuẫn xấu hổ này trưng ra trước mặt người khác.

Cho nên, cô không muốn để Úc Tề Lỗi tiếp xúc với Thiệu Ngôn hoặc Kỳ Nguyệt.

Kỳ Nguyệt bĩu môi, bị từ chối cũng không tức giận. Cô nàng chỉ rầu rĩ hừ một tiếng, một lúc sau lại nằm ra bàn.

Thấy cô ấy như vậy, Úc Đường thấy còn có một ít thời gian, cũng đi theo sau gục xuống bàn ngủ.

Vài phút thời gian này cũng đủ để cô nghỉ ngơi một hồi. Kỳ Nguyệt không ngủ, ngược lại Úc Đường trực tiếp ngủ tới tiết tự học mới dậy.

Kỳ Nguyệt lặng lẽ đánh thức cô ấy dậy, thấy Úc Đường vẻ mặt mệt mỏi, cô quan tâm hỏi: "Cậu tối qua không ngon sao?"

Làn da Úc Đường trắng nõn, cô ngủ không ngon nên quầng thâm dưới mắt rất dễ dàng có thể nhìn thấy.

Đã có một đoạn thời gian khá dài, Úc Đường đều không lộ ra bộ dáng mệt mỏi.

Úc Đường lắc đầu, không muốn nhắc lại.

"Không có gì, chỉ là đêm qua ngủ không tốt."

Úc Đường tuy rằng không thích Úc Tề Lỗi, nhưng cũng không đến nỗi mất ngủ ra nông nỗi rồi.

Sở dĩ ngủ không tốt là bởi vì đêm qua Úc Tề Lỗi đã say rượu cả đêm

Cũng không biết trong khoảng thời gian này, Úc Tề Lỗi đã xảy ra việc gì, lúc trở về, tâm tình trở nên táo bạo không ít.

Ngày hôm qua suốt một buổi tối, ông đều uống rượu. Uống nhiều, tự nhiên sẽ say.

Mà khi say thì sẽ đập vỏ chai, nén đồ vật, hết cái này lại đến cái khác.

Động tĩnh này làm Úc Đường không thể yên tĩnh ngủ, cô chỉ nghĩ muốn được ngủ cũng không được.

Đối với hỗn loạn hôm qua, Úc Đường cũng không tính toán muốn cùng Kỳ Nguyệt nhắc đến vì vậy chỉ lướt qua.

Sáng sớm, các tiết học đều sóng yên biển lặng.

Không tiếp tục tái hiện những việc như hôm qua.

Úc Đường cuối cùng cũng yên tâm không ít. Cô mặc kệ những lời đồn đãi vớ vẩn sau lưng, chỉ cần những người này không chạy đến trước mặt cô gây chuyện, cô đều có thể làm lơ.


Nhưng chỉ tới buổi chiều, sóng yên biển lặng vậy mà có gió tới.

Thấy mặt Kỳ Nguyệt từ nhà vệ sinh trở về. Không biết tại sao, Úc Đường thấy chỉ cần Kỳ Nguyệt đi tới nhà vệ sinh trở về đều là bộ dáng tức giận.

Lúc này đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Kỳ Nguyệt rất tức giận.

Cô ấy ngồi bên cạnh Úc Đường, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tớ thấy những người kia đúng là nhàn rỗi không có chuyện gì làm cảm thấy đau trứng hay sao. Thầy đã nói đây đều là lời đồn vô căn cứ, muốn làm bọn họ không nói lung tung rồi, thật ra trong lòng bọn họ đều bịa ra cho mình một câu chuyện khác nhau."

Nghe thấy Kỳ Nguyệt tức giận, trong lòng Úc Đường đại khái cũng đoán ra, chắc là trong nhà vệ sinh cô ấy nghe được điều gì đó.

Nhà vệ sinh vốn là nơi truyền đi mọi chuyện bát quái, nữ sinh trong lớp đều tới nơi đó tụ tập.

Úc Đường an ủi vỗ vỗ bả vai cô ấy, nói: "Đừng tức giận."

Kỳ Nguyệt nhìn cô một cái, có chút do dự.

"Có việc gì cứ nói thẳng, không cần ấp a ấp úng cùng tớ." Hai người chơi chung lâu như vậy, một ánh mắt của cô ấy, Úc Đường cũng có thể đoán được trong lòng Kỳ Nguyệt đang suy nghĩ cái gì.

Kỳ Nguyệt khẽ hừ một tiếng, do dự nói: "Lúc nãy bọn họ không phải thảo luận về cậu. Bọn họ là ở thảo luận về mấy người học giỏi. Nói là trường học thiên vị Thiệu Ngôn, rõ ràng phải chịu xử phạt, lại một điều nhịn chín điều lành. Quả nhiên là được đối đãi đặc biệt."

"Hả?" Úc Đường nhướng mày, lúc này đây sắc mặt rốt cuộc cũng có một tia biến hóa, không còn là bộ dáng bĩnh tĩnh như vừa nãy.

Cô suy nghĩ một chút về việc xảy ra ngày hôm qua, hỏi: "Bọn họ có phải lại có lời đồn đãi gì mới?"

"Nghe nói buổi chiều ngày hôm qua, Thiệu Ngôn đi tới văn phòng, chắc là tìm thầy giáo."

Thì ra là thế.

Trong lòng Úc Đường theo bản năng không vui, nhưng vẫn đè nén lại. Sau khi che dấu xong cảm xúc: "Đừng lo lắng. Thiệu Ngôn cũng thèm để ý, cậu để ý làm gì? Hoàng Thượng không vội thái giám đã gấp, không phải nói cậu sao."

Úc Đường thong thả ung dung nói, Kỳ Nguyệt nghe xong có chút tức giận.

Kỳ Nguyệt cắn răng nói: "Lo lắng! Tớ chính là gấp! Tớ đều sắp vội muốn chết! Các cậu hai nhân vật chính, người này so với người kia càng vững vàng hơn, tớ rốt cuộc gấp cái gì nha? Nhưng tớ thật sự hận không thể đem đầu lưỡi của bọn họ cắt xuống! Tức chết tớ!"

Thấy Kỳ Nguyệt quai hàm đều phồng lên, Úc Đường buồn cười một tiếng, ôn nhu hòa giải: "Cũng đâu nói cậu không tốt. Nhưng chuyện này...... Nói như thế nào nhỉ, cậu cảm thấy trường học khi nào không thiên vị mấy người ở lớp Thiệu Ngôn? Nói thật, tớ cũng rất ghen ghét. Lúc này, tớ và bọn họ đứng ở cùng một trận tuyến."

Kỳ Nguyệt tức giận, ngón tay run rẩy chỉ vào Úc Đường, vẫn luôn "Cậu...cậu...cậu" nói không ra lời.

"Đừng nóng vội đừng nóng vội." Úc Đường nắm đầu ngón tay cô ấy, lại trấn an nói: "Hôm nay tớ trở về giúp cậu hỏi xem Thiệu Ngôn có tính toán gì về chuyện này."

Dừng một chút, Úc Đường lại bổ sung: "Tớ là nghiêm túc, không phải nói chuyện cho có."

Kỳ Nguyệt vò đầu, cảm giác có chỗ nào không thích hợp, cô ấy buồn rầu nói: "Không phải giúp tớ hỏi. Tớ mặc kệ. Các cậu vợ chồng son thì tự mình lo lắng cho nhau đi, tớ thật thái giám chưa gì vội vã, cậu nói không sai."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui