Hương vị của mùa hè là mùi nhựa đường ngột ngạt giống như lớp cao su tan chảy dưới ánh nắng mặt trời, cũng là loại mùi ẩm ướt trộn lẫn với mùi của những ngọn cỏ và bùn đất sau một trận mưa lớn.
Mùa hè thật sự đến rồi.
Ban đầu, lão Tần dự định sẽ về nhà vào ngày mười lăm tháng bảy, nhưng vì tạm thời phải tham gia một số hoạt động trong kỳ nghỉ của trường nên chuyện này bị hoãn lại cho đến tháng tám, vừa về nước chưa đến một tuần đã bắt đầu khai giảng năm học mới.
Lão Tần còn tự đề ra câu châm ngôn: "Nếu không có kỳ nghỉ hè trì hoãn việc học, nói không chừng Trạng Nguyên khối khoa học tự nhiên của thành phố B chính là cậu."
Giang Hoài thầm phỉ nhổ ở trong lòng.
Lần trước chủ tịch Giang khen Bạc Tiệm không dứt miệng trước mặt Giang Hoài, cũng bày tỏ tỏ thái độ vô cùng ủng hộ chuyện Giang Hoài và Bạc Tiệm ở cùng phòng với nhau, Giang Hoài bèn gọi điện thoại Bạc Tiệm châm chọc chuyện cậu được khen là người kiên nhẫn, quá hiểu chuyện, chịu thương chịu khó hơn nữa còn có trách nhiệm với lớp.
“Thế nào?” Giang Hoài dựa vào lưng ghế, dáng vẻ trông rất uể oải nhưng vẫn nở nụ cười: “Anh lại thay đổi thiết lập nhân vật sau lưng em từ khi nào vậy?"
Bạc Tiệm: "Anh nào có thay đổi thiết kế nhân vật chứ?"
“Lần trước anh tự tạo cho mình cái hình tượng yếu đuối, không có bạn trai thì sống không nổi mà.” Giang Hoài dùng giọng điệu "Em có làm gì đâu" nói với giọng điệu rất vui vẻ: “Thế nào? Mới có mấy ngày mà anh đã thay đổi thành thiếu niên cởi mở, chính trực, nhiệt tình, trở thành học sinh ba tốt rồi à?"
“Không có mâu thuẫn mà.” Bạc Tiệm nở một cười rất khẽ, màng nhĩ Giang Hoài cũng theo tiếng rung truyền đến từ đầu bên kia cảm thấy ngứa ngáy: “Anh có làm gì đâu nào? Anh đã nói rất rõ là anh muốn tình yêu của bạn trai, muốn được bạn trai yêu thương hoàn toàn không hề mâu thuẫn với chuyện anh dành sự nhiệt tình của mình cho người khác mà."
Giang Hoài: "..."
Giang Hoài hỏi: “Vậy ý anh là một cậu bé nhát gan ngay thẳng, ngây thơ, trong sáng và nhu nhược?”
Chủ tịch Bạc thực sự đã "hừm" và nói: "Gần như vậy, nhưng nếu em thay đổi từ này, nghe có vẻ quá gượng ép.
Em là bạn trai của anh, vì vậy em không thể coi thường anh như vậy."
Giang Hoài: "..."
Giang Hoài không thể tiếp tục nói với cậu: "Anh giữ liêm sĩ chút đi...!Em gọi điện đến là muốn hỏi anh một chuyện, nếu anh muốn đến ký túc xá ở ba mẹ anh có đồng ý không?"
"Có chứ."
Giang Hoài trầm mặc một lúc lâu.
Nói thật thì việc cậu có ở trọ trong trường hay không cũng không quá quan trọng, ưu điểm của việc sống trong trường là đi lại thuận tiện và không phải ở lại lớp vào buổi trưa, trở thành bạn cùng phòng của Bạc Tiệm muốn hỏi bài cũng dễ hơn nhưng nhược điểm là có thể không tốt cho sức khỏe, dễ hư nhược cơ thể.
Một lúc lâu sau cậu mới lên tiếng hỏi: “Bố mẹ anh có biết chuyện anh muốn ở với em không?”.
Đọc ????r????????ệ???? ch????ẩ???? khô????g q????ả????g cáo + TrùmTr???? ????ệ????.???????? +
Có lẽ chủ tịch Giang đã biết chuyện của hai người bọn họ nhưng ba mẹ của Bạc Tiệm có biết hay không thì cậu không chắc, nếu ba mẹ của Bạc Tiệm mà biết thì…
“Nhất định anh sẽ nói cho họ biết.” Bạc Tiệm nhẹ giọng nói: “Chuyện này em không cần nghĩ nhiều đâu.”
Giang Hoài trầm mặc vài giây mới hỏi: "Vậy ba mẹ anh có biết chuyện của anh và em không?"
Phải biết là mỗi lần cậu nghe chuyện này thì đã lạnh người, cậu đoán trong số tất cả ba mẹ có con học trung học ở cả thành phố B này cũng chỉ có một mình chủ tịch Giang yên tâm để cho con trai của mình ở chung với bạn trai cùng tuổi của nó mà thôi.
Thậm chí mẹ cậu còn nghĩ, mỗi ngày tan học trở về ký túc xá thì Bạc Tiệm sẽ giảng bài cho cậu, chỉ cần Bạc Tiệm không làm chuyện gì đó gây ảnh hưởng đến việc đi học ngày hôm sau của cậu thì Giang Hoài đã cảm ơn trời đất rồi.
Cậu không biết đây có phải là bản tính chung của Alpha hay không nhưng Bạc Tiệm cực kỳ thích khám phá những vấn đề này.
“Biết.” Bạc Tiệm nói.
"...?"
Bạc Tiệm bâng quơ nói một câu: "Đã biết từ lâu rồi, em không cần phải lo lắng về chuyện này đâu."
Giang Hoài: "??"
Giang Hoài: "Đã biết từ lâu thế mà bây giờ anh mới nói cho em biết đó hả?"
"Muốn nói cho em biết sớm hơn hả?" Bạc Tiệm khẽ cười một tiếng: "Thế em muốn anh nói cho em biết chuyện gì? Nói cho em biết ba mẹ anh có ấn tượng rất tốt với em à?"
Giang Hoài dừng lại, cậu cười gượng nói: "Vậy anh đã nói những gì rồi?"
Cậu không biết ba mẹ của Bạc Tiệm nghĩ gì về mình, tuy cậu đã từng gặp ba của Bạc Tiệm, cũng gặp qua mẹ của Bạc Tiệm nhưng lúc đó cậu luôn nghĩ Bạc Tiệm chưa nói gì với gia đình, chỉ coi cậu như một người bạn bình thường ở trường của con trai mà thôi.
Đầu dây bên kia rơi vào yên tĩnh, hầu kết của Giang Hoài trượt lên trượt xuống còn lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.
Một lúc lâu sau Bạc Tiệm mới lên tiếng: “Hình như ba mẹ anh vẫn luôn cho rằng anh là một Alpha lưu manh thích đùa giỡn tình cảm với người khác, cuối cùng làm người ta to bụng rồi dứt áo ra đi."
Giang Hoài: "...?"
Chủ tịch Bạc chỉ dành thở dài bất đắc dĩ: "Nhưng anh nghĩ chỉ cần anh làm kiểm tra sức khỏe thêm lần nữa vậy sẽ chứng minh anh vẫn là một Alpha đang trong quá trình dậy thì hoàn toàn bình thường, không có khoang sinh sản và khả năng mang thai thì ba mẹ anh sẽ yên tâm hơn."
Giang Hoài: "..."
Cậu trầm mặc hồi lâu mới thấp giọng hỏi: "Chẳng lẽ anh đã nói với ba mẹ anh chuyện em không phải Alpha rồi đấy chứ?"
Bạc Tiệm chợt cào cào móng tay ở trên mặt bàn.
Nếu chưa nói, bí mật là thứ có thể lộ ra hoặc giữ kín nhưng sẽ không bao giờ có chuyện "em chỉ nói cho một mình anh."
Nếu Giang Hoài không muốn thì như không cậu lại nói ra làm gì.
Cậu mỉm cười: “Đương nhiên là anh chưa nói rồi, một khi anh nói ra em nghĩ em có thể ở cùng ký túc xá với anh sao?”
Các tòa nhà ký túc xá trong trường số hai được sắp xếp và phân chia rất rõ ràng, tòa Alpha là dành riêng cho Alpha, tòa Omega là dành riêng cho Omega.
Mặc dù thỉnh thoảng vẫn có những học sinh Beta được xếp vào tòa Alpha hoặc tòa Omega nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện tình trạng chung sống lẫn lộn giữa Alpha và Omega, kể cả ký túc xá một lầu ở tòa đầu phía đông và tòa đầu phía tây.
Giang Hoài: "...."
Bài tập về nhà trong kỳ nghỉ hè này vẫn nhiều như trước, bởi vì tháng chín trường mới khai giảng cho nên bài tập hè còn nhiều hơn cả bài tập của kỳ nghỉ đông trước.
Nhưng cuộc sống của Giang Hoài không quá mệt mỏi như kỳ nghỉ đông năm ngoái, khi khai giảng, cậu đã làm xong rất nhiều bài tập, bởi vì bài tập về nhà đã tăng lên nên cậu càng mạnh mẽ hơn.
Kỳ nghỉ hè này là kỳ nghỉ an toàn nhất mà Giang Hoài từng có, cũng là lần đầu tiên cậu tự lập thời gian biểu cho mình trong kỳ nghỉ.
Cậu đã qua xem lịch trình của Bạc Tiệm, cho dù ngày nào Bạc TIệm cũng nhởn nhơ trong lớp, đọc các sách ngoại khóa từ cổ đại đến hiện đại của Trung Quốc và nước ngoài, luyện thư pháp hay làm bài tập về nhà Bạc Tiệm đều có kế hoạch.
Đó là một bản kế hoạch từ lúc thức dậy, đến trưa, đến tối đi ngủ… chính xác đến từng phút, thậm chí là thời gian trên lớp hay hoạt động ngoại khóa đều ghi hết vào đó.
Chuyện duy nhất không được thêm vào bảng kế hoạch của cậu là thời gian làm phiền Giang Hoài học tập.
Kế hoạch của Giang Hoài không khoa trương như vậy, đó chỉ là một bức vẽ nguệch ngoạc vẽ hình một chiếc đồng hồ có hình trò chơi thỏ cáo của học sinh tiểu học vẽ vậy, nào là tập thể dục về vào sáng sớm rồi lần lượt điền “kế hoạch hôm nay của Tiểu Giang” vào trong các ô nhỏ.
Tổng điểm cậu đạt được trong kỳ thi cuối kỳ là 607, một số điểm khá cao, hơn nữa bài thi đó chỉ phát huy khả năng bình thường mà thôi.
Trong đó môn Vật lý 87 điểm, từ 49 điểm lên 87 điểm, theo lời của cô giáo vật lý lớp 2 thì Giang Hoài có “sự tiến bộ vượt bậc” rất đáng được tuyên dương.
Nhưng Giang Hoài cũng không có cảm xúc gì nhiều, "kế hoạch nghỉ hè của Tiểu Giang" là một tờ giấy nháp đã rách nát với những nét chữ nguệch ngoạc ở mặt sau được Giang Hoài dùng băng dán chồng hai mặt vào nhau, trên đó còn có một dãy chữ số.
Cao nhất: 688.
Tiếp theo là của mấy môn học: tiếng Trung và tiếng Anh: 138, vật lý: 101, hóa học: 92, sinh học: 82, đây là điểm trung bình của từng môn nếu muốn đạt số điểm 688.
Trong số những học sinh tốt nghiệp trúng tuyển trong năm nay, đây là số điểm thấp nhất nếu muốn đậu vào trường đại học T, nhưng điểm chuẩn năm sau sẽ còn cao hơn điểm của năm nay chứ không hề thấp đi, bởi vì đề thi đại học của năm nay được cho là bộ đề khó nhất trong suốt 10 năm qua.
Giang Hoài viết nó ở mặt sau của tờ giấy, nhưng mỗi lần nhìn thấy bảng kế hoạch với nhiều lớp giấy chồng lên nhau, lòng cậu lại cảm thấy nặng trĩu.
Muốn đi từ sáu trăm đến bảy trăm điểm khó hơn nhiều so với đi từ ba trăm đến sáu trăm điểm.
Bạc Tiệm thường tìm Giang Hoài vào ban đêm, bọn họ thường xuyên gọi video nhưng Bạc Tiệm không nói chuyện, Giang Hoài cũng không nói chuyện, hai người đều làm việc của mình, lúc đầu Bạc Tiệm ngủ muộn hơn Giang Hoài, nhưng dần dần Giang Hoài lại ngủ muộn hơn cậu.
Ngoài miệng thì Bạc Tiệm nói "chúc ngủ ngon" nhưng lúc nhấc chăn lên nằm xuống thì đôi mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm vào Giang Hoài đang giải đề.
Đây là tự do của Giang Hoài, Bạc Tiệm vẫn thường nghĩ cậu đang cố gắng để hướng tới một tương lai tốt hơn, cậu luôn nỗ lực đạt được những thứ không bao giờ đủ thỏa mãn bản thân và người khác, nhưng Giang Hoài vẫn kiên trì làm đến cùng.
Chỉ cần Giang Hoài nghĩ, cậu chắc chắn sẽ làm, nếu cậu không muốn cậu đã không làm rồi.
“Không nhất thiết phải là đại học T.” Bạc Tiệm nhẹ giọng nói.
Khuôn mặt Giang Hoài mờ ảo dưới ánh sáng, có vẻ không sắc nét như trước.
Cậu dừng bút liếc mắt nói: "Em nói em bắt buộc phải vào đại học T khi nào?”
Bạc Tiệm mỉm cười, cũng nói hùa theo cậu: "Được được, em không muốn đến đại học T vậy thì em muốn đến đâu?”
Giang Hoài không muốn thừa nhận chuyện mình muốn thi đại học T, bởi vì bản thân vẫn chưa đạt đến trình độ này, nhưng khi nghe Bạc Tiệm nói vậy bèn ngẩn người một lúc mới nói qua loa lấy lệ cho qua chuyện: “Đợi thi xong rồi nói sau đi, đi đâu cũng được."
Cậu đổi chủ đề của cuộc nói chuyện sau đó đi đến bên chiếc đồng hồ báo thức vừa điểm mười một giờ, cậu định đặt báo thức vào lúc năm giờ ba mươi nhưng dường như nhớ đến gì đó đột nhiên hỏi: "Sắp đến sinh nhật anh rồi đúng không? Anh định tổ chức thế nào?”
Giang Hoài đã kiểm tra lịch từ sớm, hóa ra ngày hai mươi bốn tháng chín là vào thứ ba, cũng chính là ngày sinh nhật Bạc Tiệm.
Vừa mới nhập học lại vào ngày giữa tuần nên rất khó tìm người tổ chức tiệc ăn mừng, vả lại ngày nào cũng có tiết tự học buổi tối nên chỉ có thể tranh thủ ra ngoài ăn một bữa cơm sau giờ học vào buổi trưa, nhưng tổ chức sinh nhật như thế này có hơi buồn.
“Chẳng phải anh đã nói với em rồi à?” Khóe môi Bạc Tiệm hơi cong lên: “Anh và em đã ở bên nhau rồi, ngày hai mươi bốn tháng chín không tính là sinh nhật anh nữa, đợi khi nào đến sinh nhật em rồi chúng ta sẽ tổ chức luôn một thể.”
Giang Hoài ngẩng đầu, thật lâu sau mới nặn ra một câu: "Anh chắc chứ? Ai lại làm thế bao giờ.”
Chủ yếu là sinh nhật của cậu không phải ngày lành gì, hai người bọn họ một người thứ ba một người thứ năm đều không được nghỉ.
“Có gì mà không được?” Chủ tịch Bạc có rất nhiều lý do: “Bớt việc.”
Nhưng Giang Hoài không cho rằng hai chữ “bớt việc” của Bạc Tiệm có thể giải quyết được vấn đề: "Tận hai ba tháng nữa mới đến sinh nhật của em, hay là thứ năm chúng ta sẽ đặt đồ ăn mang về trong ký túc xá để tổ chức sinh nhật lần thứ mười tám cho anh được không?”
Đệt, chuyện này không chỉ đáng buồn mà còn trông vô cùng keo kiệt, Giang Hoài vừa nói vừa nghĩ thầm trong lòng.
Bạc Tiệm: "Có gì mà không được?”
Giang Hoài: "..."
Chính cậu cũng không biết chủ tịch Bạc luôn treo trên miệng mấy câu "sao cũng được" "đều được" và "anh không chọn" khi nói chuyện từ bao giờ nữa.
Cậu cong khóe môi: “Nếu anh không thích thế này thì em sẽ nghĩ cách khác, anh muốn thứ gì phải nói cho em biết trước đấy.”
“Những thứ như quà sinh nhật ấy à?” Bạc Tiệm mỉm cười: “Chẳng phải em nên tạo bất ngờ cho anh hả? Bây giờ em hỏi anh anh phải trả lời thế nào đây?”
Giang Hoài: "Vậy em sẽ tặng cho anh.”
“Đừng lo, còn lâu mà.” Bạc Tiệm nói: “Từ từ đã.”
Cậu đứng dậy chỉnh lại điện thoại: “Đã hơn mười một giờ rồi, đi ngủ thôi, đừng thức quá khuya.”
“Ừm.” Giang Hoài dừng bút, cậu vừa mới làm xong bài tập đọc hiểu của môn tiếng Anh bèn đứng dậy duỗi người: "Em tắm xong rồi ngủ.”
Cuối tháng bảy, cho dù có mở toang cửa sổ hứng gió cũng cảm thấy rất mát mẻ.
Bóng đêm vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng ô tô vang vọng ở phía xa xa giống như tiếng vù vù văng vẳng bên tai.
Giang Hoài để điện thoại lên bàn sau đó đi kéo rèm cửa.
Bầu trời đêm nay rất đẹp, ngoài vầng trăng sáng ra còn có thể nhìn thấy vài ngôi sao lấp lánh ở tít trên cao, khiến Giang Hoài nhớ đến những đoạn miêu tả vô cùng thảo mai mà gần đây cậu đã học thuộc trong sách ngữ văn.
Giang Hoài đứng yên một lúc sau đó mới trở vào lấy điện thoại di động.
Cậu thong thả nói: "À đúng rồi, em có chuyện muốn nói anh."
Bạc Tiệm nhướng mắt: "Chuyện gì thế?”
“Đến lúc khai giảng em sẽ dọn đến ở chung kí túc xá với anh.” Giang Hoài ngập ngừng nói với giọng điệu không quá tự nhiên: “ Nhưng anh ngủ giường của anh, đừng trèo lên giường em.”
Thật ra cậu muốn bảo Bạc Tiệm hãy tiết chế một chút, nhưng chính bản thân cậu lại không nhịn chế được, đây mới là vấn đề.
Dường như Bạc Tiệm đã hiểu ý của cậu nên nhếch đuôi lông mày: "Vậy em cảm thấy một tuần anh có thể ngủ trên giường em bao nhiêu đêm?”
Giang Hoài: "Anh thấy thế nào?"
Bạc Tiệm: "Anh nghĩ sẽ được năm đêm.”
Giang Hoài: "..."
Anh nói với vẻ mặt không hề biến sắc: "Bạc Tiệm, một tuần chúng ta chỉ ngủ ở trường có bốn đêm thôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...