Thiên Bẩm đứng phía sau tiểu Lạt Ma, vẻ mặt đầy cung khiêm, ánh mắt buông xuống, so với một thượng sư khác ngồi trên cao đài hoàn toàn không khác biệtMười cây khiên châm, đều rất ngắn, còn không bằng vòi ong, chia nhau đâm vào sau gáy tiểu Lạt Ma, yếu huyệt sau cổ, đuôi kim kéo dài như sợi tơ trong suốt, xuyên vào trong ống tay áo rộng thùng thình của Thiên Bẩm, thắt chặt trên mười đầu ngón tay của y, huyền tơ khiên châm, thủ đoạn cao thâm của môn nội, như vậy thì y không cần phải đi động chạm vào tiểu Lạt Ma, cũng có thể khống chế vẻ mặt và miệng của đứa trẻ đóng mở.Ngoại trừ các sư huynh đệ xung quanh, hàng ngàn hàng vạn người ở đây không ai có thể phát hiện ra Thiên Bẩm, Lạt Ma Vân Đỉnh ở dưới đài cũng chỉ là biết có yêu nhân quấy phá, nhưng cụ thể yêu nhân là kẻ nào, hắn cũng không chỉ ra được.Thiên Bẩm rất mệt rồi, vạt áo phía sau lưng sớm đã ướt đẫm mồ hôi vài lần, nhìn qua thì chỉ là việc động đậy đầu ngón tay, thực tế thì tiêu hao rất nhiều tinh lực, bản thân trong tim Thiên Bẩm hiểu rõ, sau buổi nghi thức thăng toà ngày hôm nay, trong vòng ba bốn tháng sau tinh thần của y sẽ sa sút, làm không tốt còn lâm trọng bệnh.Nhưng cho dù vất vả như thế nào, trong lòng y vẫn vui mừng, vô cùng sung sướng……Vốn dĩ chỉ là một tên tiểu tặc không được xếp hạng trong hắc đạo, bị quan sai truy nã, chịu sự ức hiếp của đồng đạo, còn phải ứng phó với những nhân vật không biết gọi là chính đạo đang truy sát, cả ngày lo lắng đề phòng thận trọng từ lời nói đến hành động, cuối cùng vẫn khó thoát khỏi lưới pháp luật, bị quan phủ bắt được tống vào đại lao chờ chết, không ngờ lại vì hoạ được phúc, không biết vị tổ tông nào ở đời trước làm được việc đại thiện, phúc báo cuối cùng lại rơi vào chính mình, không ngờ được Quốc sư coi trọng thu nhận sử dụng môn tường, bỗng chốc như cá vượt long môn, trở thành Đại Yến đệ tử Đại Lôi Âm Thái nội môn người người kính ngưỡng. Thiên Bẩm sùng kính Quốc sư từ tận đáy lòng, bỏ qua những ân tình và sự cảm kích kia không nhắc tới, chỉ dựa vào việc đối nhân xử thế của Quốc sư, bản lĩnh và cách dạy bảo đệ tử, đủ để thuyết phục bất cứ kẻ nào, có thể vì tôn sư chia sẻ phiền muộn, Thiên Bẩm có mệt cũng vui.Quốc sư đối với đệ tử thưởng phạt phân minh, trước kia Thiên Bẩm không làm sai việc gì, cho dù muốn phạm sai lầm cũng không có cơ hội, hôm nay cuối cùng có thể đại triển thân thủ, không cần suy nghĩ cũng biết được lần này y lập được công lớn. Tặng phẩm từ Quốc sư, dù chỉ là vài câu chỉ bảo hoặc một thang thuốc đều có thể khiến bản thân chịu ơn huệ vô cùng. Nghĩ đến điều này, Thiên Bẩm có mệt hơn nữa cũng vui lòng.Lại thêm nữa là….nhìn trước mắt xem. Ngàn vạn tín đồ, đưa mắt một cái không thấy được điểm mút của đám đông, vì sự thần kì của tiểu Lạt Ma, có người khóc có người cười, có người vẻ mặt hoảng hốt có người kích động run rẩy, mà tất cả những điều này chẳng qua là thủ thuật, thủ thuật của Thiên Bẩm. Quy mô vô cùng đồ sộ, vô số người đều bị thủ đoạn nho nhỏ mê hoặc, điều này khiến Thiên Bẩm thật sự có cảm giác như khống chế cả thiên hạ giữa lòng bàn tay. Cảm giác tuyệt vời này – không lời nào có thể diễn tả được, chỉ vì như thế, Thiên Bẩm có mệt hơn nữa cũng vui lòng.Một vở kịch lớn vô cùng náo nhiệt, diễn đến lúc này cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi, chỉ còn sót lại một việc cuối cùng: chú xướng ban tặng cát tườngChú xướng rất ngắn, không quá trên dưới hai câu, mỗi câu thất ngôn phạm chú, gộp lại mới có mười bốn chữ…Bất cứ việc gì cũng đều có giới hạn. Cho dù là kì tích cũng không ngoại lệ, dù sao thì tiểu Lạt Ma vẫn là một đứa trẻ trong chiếc tã lót, phải thật sự mở miệng xướng lên ngàn lời chú. Không khỏi chín quá hoá nẫu, mười bốn chữ tuy rằng rất ngắn, nhưng tạm coi là vừa phải.Người cử động miệng là tiểu Lạt Ma, người phát ra tiếng là Thiên Bẩm, tiếng bụng mà hắn tu tập từ nhỏ hoàn toàn không giống với tiếng bụng của Quốc sư. Quốc sư chỉ là thay đổi phương thức cộng hưởng thanh âm, đơn giản chỉ là một môn kĩ xảo, với nội kình tu vi cũng không có nhiều liên quan lắm. Mà phát âm của Thiên Bẩm tới từ phía cuối yết hầu, kinh mạch và nội tức đều phải trải qua huấn luyện đặc biệt, nếu không bất luận thế nào cũng phát không ra loại âm như trẻ con này. Nghiêm khắc tính ra thì, tiếng bụng của y là một loại công phu nội gia, thủ đoạn của tà môn.Vốn dĩ dựa vào bản lĩnh vốn có của Thiên Bẩm, thanh âm của tiếng bụng so sánh với đứa trẻ bình thường, không thể truyền đi quá xa. Nhưng làm lễ dưới cổng Yến Đỉnh, nhận được sự chỉ bảo của sư phụ lại thêm sau khi khổ luyện. Dựa vào nội kình tà môn đẩy giả thanh truyền ra phạm vi vài dặm, chẳng qua là việc rất nhỏ…Mười bốn chữ cát tường chú, nửa câu trước, đọc xong bảy chữ trước, vô số tín đồ trong Thánh thành cùng nhau cao giọng xướng theo tiểu Lạt Ma, âm thanh vang dội, ngàn vạn người mở miệng cùng lúc, từng chữ đều hội tụ cùng nhau, biến thành giọng đọc cực lớn, quay lại hướng thẳng về phía trời cao, khí thế khiến cả con người lẫn thần thánh kinh ngạc.Ánh mắt hưng phấn của các tín đồ, tràn ngập niềm vui sướng.Tất cả mọi người đều vui vẻ, duy độc Thiên Bẩm…sau khi xướng nửa câu trước, cảm thấy lồng ngực có chút tức nghẽn, hơi thở không thông thuận. Đây là hiện tượng bình thường, Thiên Bẩm cũng không quá để ý, chỉ còn bảy chữ cuối cùng là thật sự đại công cáo thành. Không một chút do dự, y hít một hơi dài, áp lực trong lồng ngực theo đó là giảm bớt đáng kể, lập tức nội tức chấn động, y xướng lên nửa câu sau.Nhưng không ngờ, lần này mới vừa mở miệng, y bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh vang dội… Trên đài dưới đài, vô số tăng lữ tín đồ, âm thanh của tất cả cùng hội tụ lại, duy độc âm thanh của tiểu Lạt Ma vang dội nhất, nhưng phần phạn xướng tiếng trẻ con kia xuất ra từ trong miệng của chính mình, Thiên Bẩm không chưa kịp mở lời lại có thể nghe thấy một âm thanh khác, trừ phi có cao thủ cố ý phô trương.Phát động nội kình thét lên trong trường hợp này, cố ý đè lên âm thanh của tiểu Lạt Ma? Trừ phi người này là kẻ điên! Thiên Bẩm trong lòng hỗn loạn, việc này với y chẳng liên quan, nếu có người cố ý gây rối, cũng còn có Ô Đạt, Đạo Thảo và chư vị sư huynh đệ khác đi lo liệu, y chỉ cần kiên định chắc chắn xướng lên vài chữ cuối cùng là được rồi.Nhưng điều mà Thiên Bẩm không biết là, bất luận là tín đồ dưới đài hay là cao thủ giám sát, thậm chí là Ô Đạt, Đạo Thảo những người bản lĩnh cao cường này, không có một ai nghe thấy âm thanh gì đặc biệt, phần chú xướng theo y, nhưng âm thanh vang dội bên ngoài..thì chỉ lọt vào tai một mình Thiên Bẩm.Âm thanh già nua, uy nghiêm, càng ngày càng vang dội, đến khi Thiên Bẩm xướng đến chữ thứ năm, y tưởng chừng như âm thanh đó biến thành tiếng sấm ầm ầm, đập mãnh liệt vào trong tai của mình. Tận đáy tim, bị chèn ép đến nỗi Thiên Bẩm tinh thần đại loạn, tim đập nặng nề không chịu nổi, máu dường như sôi trào, kinh mạch rung lên càng nhanh làm nội tức muốn vỡ vụn!Thiên Bẩm hoảng sợ thất sắc, y cũng là người luyện công, sao có thể không hiểu rõ đây là dấu hiệu tẩu hoả nhập ma, mà cái thứ âm thanh quấy rối kia, lúc này không chỉ nghe thấy tràn đầy uy lực, còn chứa đầy chính khí nghiêm nghị. Trước kia y chưa bao giờ gặp phải tình hình như thế này, nhưng tốt xấu gì y cũng đi theo Quốc sư mười mấy năm, những thứ học được, những thứ nhìn thấy không tầm thường, sơ sơ vẫn có thể hiểu được, là có người đem loại nội kình cao thâm Sư tử gầm ra phá hoại tà thuật nói bụng của y.Biết rõ thì cũng có tác dụng gì, ta biết lão Hổ trước mặt muốn ăn thịt người, nhưng không có biện pháp chống cự, kết cục còn không phải cứ vậy trở thành bữa ăn của con cọp rồi sao.Công phu tà âm của Thiên Bẩm đã mở miệng là không thể dừng lại, trừ khi nói hết trong một câu, nếu không nội tức lập tức quay ngược lại, cắn lại mãnh liệt. Giờ phút này cứ cho là hắn muốn dừng lại cũng không dừng được. Biện pháp duy nhất chính là chỉ có kiên trì chống đỡ, chỉ còn hai chữ cuối cùng, chỉ cần có thể thuận lợi nói xong, là y thắng rồi.Chữ thứ sáu thốt ra. Các tăng lữ vẫn thành kính như trước, các tín đồ tiếp tục cười vui mừng, thân thể Thiên Bẩm run cầm cập, liều xuất ra sức lực lớn nhất để chống đỡ tà âm, Quả nhiên cùng mở miệng theo y, âm thanh già nua kia cũng chợt mạnh liệt, giống như chuông lớn, một chữ như mũi khoan ra sức đâm vào tai, Thiên Bẩm thực sự cảm thấy ánh sáng trước mắt rối loạn, trong đầu vang lên những âm thanh thình thịch khó chịu, trong đan điền dường như có trăm ngàn lưỡi dao răng cưa đâm loạn lên, nội kình vất vả tu luyện được đang ầm ầm vỡ vụn, nghịch cảnh huỷ mạch đảo xung tam quan.Trong chữ thứ sáu, tà âm của Thiên Bẩm bị phá vỡ, tẩu hoả nhập ma nghịch huyết công tâm, đau đớn không cách nào chịu đựng nổi, khiến cho một chữ chú ngôn cuối cùng của tiểu Lạt Ma biến thành tiếng kêu tê tâm liệt phế thảm thiết. Thiên Bẩm đột ngột phun ra một ngụm máu tươi, cơ thịt trên mặt co giật tứ chi múa may hỗn loạn. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vnThần trí không còn. Phong ma nhập thể, sống không được lâu lắm.Nhưng còn chưa để người ngoài hiểu được vì sao lại có chuyện như thế.Liền theo việc tẩu hoả nhập ma của Thiên Bẩm, một chuyện khác khiến cho tất cả mọi người hồn bay phách lạc xảy ra cùng lúc đó, tiểu Lạt Ma vốn đang cười ha hả, bỗng nhiên phát ra nửa tiếng khóc, chợt máu tươi trong thất khiếu phun ra tung toé, cái đầu nhỏ lập tức vỡ ra một miếng to, trực tiếp từ trên kim toà ngã xuống đất, thiệt mạng ngay tại chỗ!Không có một chút dấu hiệu gì, thảm hoạ đột nhiên xảy ra.Trên đài, tất cả mọi người phía trước đài đều kinh sợ ngây người, mà tín đồ ở xa còn không biết thảm hoạ đột nhiên rơi xuống, vẫn vui mừng nhiệt liệt xướng lên chữ cuối cùng. Lập tức bắt đầu lớn tiếng hoan hô….Ô Đạt chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng, từ da đến lục phủ ngũ tạng trên cơ thể đều lạnh như băng, trong lòng chỉ nghĩ có hai từ: Xong rồi.Kiểu chết thảm thế này, tiểu Lạt Ma chết ngay trước mắt tất cả mọi người, cát tường vô tận trong chớp mắt biến thành tin dữ động trời!Tiểu Lạt Ma, không ngờ - đã chết.Tất cả công phu Quốc sư bày ra lúc trước, tất cả những hiện tượng kì lạ đã tạo ra hoàn toàn hoá thành hư ảo, buổi lễ mừng linh đồng thăng toà long trọng này, cũng từ hồi trống phấn khởi biến thành tiếng chuông tang.Hết rồi, tất cả đều kết thúc rồi.Muốn giấu diếm tin tức, trừ phi giết chết tất cả mọi người trong Thánh thành này, như vậy làm sao có thể chứ!Ô Đạt ngày thường cơ mưu thâm sâu ứng biến cực nhanh nay hoàn toàn bị thảm cảnh trước mắt kích mộng, sững sờ tại lễ đường, một từ cũng nói không nên lời, một bước cũng bước không nổi.Trái lại phản ứng của Đạo Thảo càng nhanh hơn, đầu của tiểu Lạt Ma nứt ra rồi, không thể nào cứu được nữa, hắn nhanh nghiêng mình đến trước người Thiên Bẩm, trầm giọng truy vấn:- Sao lại thế này?Thiên Bẩm điên rồi, cứ cho là đích thân Quốc sư tới cũng không có cách nào làm cho y tỉnh táo lại được một lát, cho dù y có thể tỉnh lại, cũng không có chút tác dụng như vậy, y cũng không biết hung thủ là ai…Thiên Bẩm cười, cười ha ha ha, trong miệng nói xằng nói bậy i i a a, hoàn toàn không để ý tới Đạo Thảo.Hung thủ trà trộn lẫn trong tín đồ, Lạt Ma Vân Đỉnh lúc này sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, miệng mấp máy tí ti muốn nói cái gì đó, nhưng cho dù hắn dùng hết sức lực toàn thân, cũng không có cách nào nói ra được một từ, khí huyết bên trong ngực cuồn cuộn dồn nén không chịu nổi.. Lão Lạt Ma cứ như vậy một hồi ngất đi.Vân Đỉnh thật chưa từng nghĩ tới, chính mình không ngờ hại chết tiểu Lạt Ma.Yêu nhân lấy tà pháp điều khiển tiểu Lạt Ma, lường gạt tín đồ thành kính, Vân Đỉnh không thể nhịn được nữa ra tay diệt trừ.Nếu không có tà âm cuối cùng, nhưng chỉ là khống chế được đứa trẻ cười không ngừng, Vân Đỉnh không có cách nào khác; nếu tà âm của Thiên Bẩm chỉ là bắt chước đứa trẻ cười vài tiếng, Vân Đỉnh cũng đành chịu bó tay…biện pháp lấy âm phá âm không phải là không thể được, nhưng độ khó cực lớn, cần phải yêu cầu tu vi của người phá thanh cao xa hơn yêu nhân mới được, bản lĩnh của Vân Đỉnh đích thực cao hơn Thiên Bẩm rất nhiều, nhưng vẫn chưa đạt đến trình độ phá âm.Nếu như Thiên Bẩm đọc vài câu thơ, xướng vài đoạn ca, tu vi của Vân Đỉnh cứ coi như mạnh gấp đôi cũng không làm gì được y, nhưng mỗi câu Thiên Bẩm xướng lên lại là Mật tông chúc phúc chú. Không nói đến Mật tông cao nguyên có bị người lợi dụng hay không, không nghĩ đến Mật tông đại giáo Thổ Phiên bị người nào nắm giữ, cũng không luận bên trong giáo lí có hay không chỗ quá khích? Đơn thuần theo giáo phái Mật tông này mà nói, nó là thuần nhất, lương thiện, chú xướng kinh điển này đều đại diện cho chính khí giữa trời và đất. Thiên Bẩm lấy tà thuật xướng chính ngôn, trong bản thân đã là một cuộc xung đột, cho nên đọc nửa câu trên ra, y sẽ hơi cảm thấy không khoẻ.Trong đông y có phân chia chính tà, âm dương, trường phái võ công cùng với tu hành, trong phương thức đạt được sức mạnh, cũng chứa nhiều xung đột như vậy, công phu tà môn của Thiên Bẩm không thích hợp xướng Mật tông chú ngôn, không có gì là ngạc nhiên.Cũng chỉ là không thích hợp mà thôi, sẽ khiến y cảm thấy hơi mệt mỏi, tiêu hao lực càng lớn, tuyệt sẽ không tới mức phát điên thiệt mạng nghiêm trọng như vậy.Nhưng một phương diện khác, người lên tiếng đối phó với Thiên Bẩm lần này là Vân Đỉnh, cho dù không có thân phận Lạt Ma kia, hắn cũng là người tu hành thuần tuý nhất trên Cao Nguyên, hoặc có lẽ còn có vị thượng sư khác về tín ngưỡng càng kiên định hơn so với hắn, nhưng có thể khẳng định rằng: người có tín ngưỡng kiên định hơn hắn cũng không giỏi võ công như hắn, người có võ công giỏi hơn hắn…trên Cao Nguyên, trong khắp Mật tông, không có ai giỏi võ công hơn hắn.Mười mấy năm như một ngày, Vân Đỉnh đều kiên trì tu hành, trân ngôn của Mật tông với hắn mà nói chỉ như không khí. Thể xác và tinh thần của một người, tinh thần, tín ngưỡng thậm chí võ công tu vi đều sớm dung nhập làm một.Gió mạnh gào rít Phật môn của Vân Đỉnh và yêu âm tà môn của Thiên Bẩm, cuộc đọ sức của hai người là dựa theo châm ngôn Mật tông mà triển khai, Vân Đỉnh chiếm ưu thế lớn, lúc này mới một cử động phá hỏng tà pháp của Thiên Bẩm trong lúc hai người tương tranh. Vân Đỉnh cũng không phải là mù quáng hét lớn, sự khuyên răn chất chứa suốt đời tu cầm – hét cũng chỉ với một mình Thiên Bẩm, mặc dù Vô Ngư có khoảng cách gần hắn nhất, cũng không thể nhận thấy âm thanh của Lạt Ma có cái gì dị thường, càng không bàn tới tín đồ xung quanh và các cao thủ hộ pháp trên đài.Vân Đỉnh hiểu rõ môn tà thuật này, hắn chỉ muốn đả kích yêu nhân, lấy chính Phật môn nghe nhìn – dựa theo cách thức mà hắn sử dụng không nên làm tổn thương đứa trẻ một chút nào, nhưng điều hắn không ngờ tới là, môn tà thuật này tuy rằng bắt nguồn từ Tây Vực, nhưng sau khi truyền vào Đông thổ bị nhân vật tà môn của Hán gia thay đổi rồi, "khiên châm", không chỉ là công cụ để Thiên Bẩm khống chế đứa trẻ, còn là một sợi dây liên kết hai bên, sự liên kết này là " tương hỗ".Đạo lý võ công nói nhiều cũng vô ích, mấu chốt là ở chỗ khi thi triển tà thuật, cơ thể của tiểu Lạt Ma cũng phải gánh chịu một phần nội kình của Thiên Bẩm chuyển sang, như vậy càng có thể gia tăng sự khống chế của Thiên Bẩm đối với đứa trẻ, nhưng khi tà thuật bị phá giải, hai người nếu một người tổn hại thì cả hai cùng tổn hại, cơ thể đứa trẻ vô cùng yếu ớt như vậy, sự cắn trả nhận lại càng mãnh liệt hơn.Vân Đỉnh phá giải thành công tà thuật, cũng không ngờ đánh chết tiểu Lạt Ma.Gặp phải những rắc rối, kinh ngạc, sợ hãi, hổ thẹn lớn như vậy…rất nhiều cảm xúc giằng co đến cùng lúc, tuy là Vân Đỉnh định lực rất cao cũng khó giữ vững, hai mắt đảo ngược một cái ngất dưới đất, hắn không cách nào không choáng.Tuy nhiên Vân Đỉnh ngã xuống vẫn không hề khiến mọi người hoài nghi, trong tín đồ có khối người nhìn thấy thảm hoạ liền trực tiếp té xỉu như Vân Đỉnh, khiến phản ứng của hắn lại trở nên hết sức bình thường.Rất nhiều người té xỉu rồi, nhưng càng nhiều người vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt trống rỗng vẻ mặt bất lực, ngẩn người nhìn về phía cao đài, hoàn toàn thộn ra. Mà trên lễ đài lại thêm loạn mới……Đạo Thảo đang ra sức cứu chữa cho Thiên Bẩm, lúc cứu chữa cho Thiên Bẩm hòng mong y khôi phục thần trí chỉ ra hung thủ, trên đài một vài tăng lữ Mật tông uy vọng cực cao đi lên phía trước, trong đó có một lão tăng giọng nói âm u lạnh lẽo:- Người Hán?Sau khi Thiên Bẩm phát điên trong miệng nói xằng nói bậy, tuy rằng những từ thốt ra mơ hồ không rõ ràng, nhưng người khác ít nhất có thể nghe thấy rõ Thiên Bẩm nói tiếng Hán…..trong nghi thức thăng toà cũng như trong nghi lễ trọng đại, đứng bên cạnh tiểu Lạt Ma lại là một tên người Hán?Quốc sư và Ô Đạt đối với việc không chế của Sài Thố Đáp Tháp, là dựa trên lời lẽ dối trá và nhiều thủ đoạn không thể thấy rõ được, sự khống chế này chỉ trong âm thầm, không để lộ ra bên ngoài, giờ đây xảy ra chuyện lớn như thế, tăng lữ Mật tông phải truy xét chân tướng, đó là việc không ai ngăn cản được.Thiên Bẩm vung tay không thèm để ý, tự cười một mình, nhưng sợi tơ trong suốt trên tay y vẫn nối liền sau cổ của đứa trẻ, ở sau gáy, tay vừa cử động liền kéo theo thi thể đứa trẻ cùng cử động, sắc mặt của tăng lữ Mật tông đột nhiên thay đổi, người đứng đầu lớn tiếng quát lớn:- Bắt lấy!Các võ sĩ nghe lệnh, lập tức truy bắt Thiên Bẩm, Đạo Thảo ở bên cạnh y cũng bị đè lại.Giọng nói của tăng lữ đứng đầu trầm thấp, tạm thời không để ý tới Đạo Thảo, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Thiên Bẩm, lại hỏi lại:- Người Hán?Cùng một vấn đề, chỉ có điều lần này thanh âm của hắn đột nhiên vang dội lên, dùng tới chính kình Mật tông chính tông. Tuy rằng tu vi của người này còn xa không bằng Vân Đỉnh, nhưng trong câu quát hỏi vì tu cầm Mật tông mà chất chứa chính khí, so với sư tử gầm vừa mới phá giải tà thuật của Vân Đỉnh cũng không khác biệt nhiều lắm, Thiên Bẩm chịu đủ loại âm thanh nhức đầu này, nghe vậy thân thể sợ run cả người, thốt lên đáp lại:- Người Hán.*Sắc mặt của vị tăng lữ đứng đầu càng khó coi hơn, truy vẫn:*- Nam Lý?Thiên Bẩm lại quay trở lại bộ dạng cười hì hì, lắc đầu, kéo dài giọng:- Đại Yến, Đại Yến ạ.Người điên sẽ không nói dối, mấy tăng lữ nhìn nhau một cái, mỗi người đều có vẻ mặt giống nhau, sắc mặt xanh mét, ánh mắt thù hằn.Đạo Thảo ở bên cạnh âm thầm thở dài một tiếng, sự việc càng ngày càng loạn, hoàn toàn không có cơ hội xoay chuyển, nhân lúc tăng lữ bên cạnh đặt sự chú ý vào Thiên Bẩm, Đạo Thảo giãy mạnh một cái, cũng không biết hắn dùng thủ đoạn gì, đè chặt hai tên võ sĩ của hắn đồng thời kêu lên một tiếng trầm đục, máu tươi trong ngực phun ra tung toé cùng lúc đó mất mạng, Đạo Thảo thân nhẹ như chim Yến bổ nhào xuống cao đài.Lão tăng Mật tông giận dữ trách mắng thuộc hạ truy bắt, Ô Đạt thì đã âm thầm thủ thế, truyền lệnh cho các tâm phúc xung quanh toàn lực yểm hộ, cứu trợ Đạo Thảo, mà lúc này, dưới đài không biết là ai, bỗng nhiên phát ra một tiếng gào thét tê tâm liệt phế, chợt cả đám đông người khóc lên thành tiếng cực lớn, phút chốc qua đi, trong ngoài Thánh thành bi thanh hội tụ, tiếng khóc động trời.Ngày mùng 10 tháng 9, tiểu Lạt Ma Thổ Phiên chết trong đại lễ thăng toà, hai tên hung thủ người Hán, một tên tẩu thoát, tên kia tẩu hoả nhập ma, sau khi phát điên không lâu liền khí tuyệt thân vong, tín đồ trong thành bị sơ tán sạch sẽ, Lạt Ma Vân Đỉnh được Vô Ngư cõng đi, cùng đi theo đám người rút khỏi nơi nguy hiểm.Yến Đỉnh, Ô Đạt cần duy trì sự cân bằng, tạm thời trấn áp nội loạn, một thủ đoạn cuối cùng là tăng cường sĩ khí Cao Nguyên, không những không thể tạo được tác dụng, ngược lại càng sản sinh hậu quả nghiêm trọng, có liên quan đến buổi lễ, tất cả mọi việc của hộ vệ đều một tay Ô Đạt sắp đặt, khi tiểu Lạt Ma chết thảm bên cạnh bất ngờ có Yến nhân xuất hiện, lại thêm điểm nghi vấn chưa được giải toả khi Lạt Ma tiền nhiệm chết bất đắc kì tử, Ô Đạt rơi vào trung tâm gió lốc khó có thể tự giải thoát. Trong nội bộ Sài Thố Đáp Tháp chứa nhiều thế lực cũng bắt đầu từ đấu tranh trong tối chuyển ra ngoài sáng, có người vì tự bảo vệ mình trong biến loạn, có người lại vì biến loạn mà tranh giành thắng lợi.*Chỉ sau chưa đầy một tháng, người Thổ Phiên lại gặp một tai hoạ rơi xuống đầu, đại thành Đa Lan phía Nam Cảnh (biên giới phía nam) bị hồng thuỷ nuốt gọn, mấy vạn binh mã trong thành trở thành hư không, Nam Hoả đại thắng*Thảm hoạ lũ lụt của thành Đa Lan Nam Cảnh, không khác gì so với cảnh ngộ của Thiên Quan Bắc tuyến.Hoạ vô đơn chí, không phải Đa Lan tổn thất cả một toà thành trì này, cũng không phải sự vong mạng của mấy vạn binh lính trong thành, trọng điểm ở chỗ, theo người Thổ Phiên mà nói, trận hồng thuỷ kì lạ đó, sợ là thật sự đến từ sự trừng phạt của thần! Lại là một trận chiến đánh vào tâm lý.Trong khoảng thời gian còn chưa tới một năm, hai vị Lạt Ma của Thổ Phiên theo nhau chết bất đắc kì tử, quân đội đông tiến vào Đại Yến một đi không trở về, hùng binh xâm nhập phía nam Nam Lý toàn quân bị giết; hai toà pháo đài phía bắc gặp phải thiên tai. Sài Thố Đáp Tháp hiện giờ nội chiến không ngớt, lung lay sắp đổ; Khắp nơi lòng người Thổ Phiên hoảng sợ, Phiên chủ lớn nhỏ giữ binh tự trọng, có người vẫn đang xem chừng, có người đã tuyển chọn phe cánh tốt…*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...