"Ưm...!Đừng mà… Đừng mạnh như vậy...!Ưm...Ưm a..."
Lục Dữ đè lên cơ thể trắng nõn mềm mại của người phụ nữ, sắc mặt lạnh lùng xa cách giống như thần linh cao cao tại thượng.
Bộ phận thô cứng căng trướng của anh nhiều lần ra vào hoa huyệt, lạch bạch lạch bạch...!Anh nghe thấy không nhịn được khẽ cười thành tiếng, phải chảy bao nhiêu nước mới có thể phát ra thành tiếng như vậy?
Cơ quan sinh dục của anh càng đâm càng sâu và có lực hơn, quy đầu to lớn hồng hào đang nghiền ép hoa tâm mẫn cảm của người phụ nữ.
Vừa mềm vừa trơn, thật sự không cảm thấy đủ! Anh cố ý mài tới mài lui bên trong, nghe tiếng rên rỉ mềm mại yếu ớt và nhỏ nhẹ của cô.
Dễ nghe, cô nhóc béo của anh kêu thế nào cũng đều rất dễ nghe!
Môi anh đào của Lâm Cẩn hé mở, hai gò má ửng hồng như quả đào mật ngọt ngào và mọng nước, hai quả bóng trắng tròn vểnh cao lắc lư theo tiết tấu rút ra cắm vào của người đàn ông, đong đưa theo từng đợt sóng dập dờn.
Cô bị cắm vào đến mức run rẩy, chỉ cảm thấy mình như được đặt trên đỉnh núi, nhưng một giây sau hoặc chưa đầy một giây sau đã từ đỉnh núi bất ngờ rơi xuống, thịt nát xương tan.
Loại cảm giác không thể nào kiểm soát được này khiến Lâm Cẩn muốn liều mạng chạy trốn.
Nhưng cô muốn trốn cũng không được, phần dưới rút ra đâm vào có lực, hùng hổ tấn công, cô chỉ có thể thở dốc, cắn răng yên lặng thừa nhận.
"Lục Dữ...!Em khó chịu...!Anh dừng lại đi...!Em không muốn..." Lâm Cẩn đưa tay đẩy anh, giọng nói vừa như trách móc lại vừa như tố cáo, vô cùng uất ức.
Lục Dữ không để ý đến, hoa huyệt của cô ra sức quấn chặt lấy anh, nào giống như đang khó chịu?
"Hu hu...!Ưm...!A..." Lâm Cẩn khóc, nhưng người đàn ông ngang tàng vẫn không nghe lời cô, tần suất kích thích càng lúc càng nhanh hơn, liên tiếp muốn khai phá cô thành một hang động mới thôi.
Dần dần, từng đợt khoái cảm dâng lên trong đầu Lâm Cẩn.
Cô nghĩ chắc chắn là mình sắp rơi xuống vách núi sâu thẳm rồi, cô lập tức sợ hãi nắm lấy cánh tay Lục Dữ, đầu ngón tay bấu ra vài vết đỏ tươi đầm đìa trên đó.
"Ưm...!Ừm...!Ưm...!Hu hu..." Lâm Cẩn đáng thương kêu gào: "Lục Dữ...!Em buồn tiểu..."
Lục Dữ "Ừm" một tiếng, giọng khàn khàn đáp: "Cứ tiểu đi." Sau đó, bộ phận sinh dục căng cứng nóng hổi tiếp tục đấu tranh anh dũng trong cơ thể cô, ‘bạch bạch bạch’ tiết tấu càng lúc càng nhanh.
Anh chỉ cảm thấy bên trong hoa huyệt của Lâm Cẩn kịch liệt co rút lại, quấn chặt đến mức anh sắp sửa tước vũ khí đầu hàng, chưa đầy một lát, bên trong đã phun trào ồ ạt mật hoa, thấm ướt hình trụ nóng bỏng tráng kiện của anh.
Lâm Cẩn ưỡn bộ ngực xinh đẹp, miễn cưỡng nằm trên giường, thở hổn hển từng hơi một.
Dịch mật của cô không biết xấu hổ chảy ra ngoài, nhưng bị bộ phận sinh dục của Lục Dữ ngăn lại hết trong hoa huyệt, khiến cô căng trướng khó chịu.
"Cái kia...!Anh...!Anh lấy ra đi..." Cô đỏ mặt phản bác: "Bên trong có cái kia...!Phải...!Phải chảy ra..."
Cả người cô mềm nhũn ướt chèm nhẹp đầy dịch nhờn ngọt ngào, dư vị cao trào vẫn còn đang hiện khắp khuôn mặt cô.
Lục Dữ thấy cô như vậy, vật to lớn trong hoa huyệt lại càng sung sức, lát sau mới lưu luyến lấy ra ngoài.
"Lâm Cẩn, dễ chịu không?" Lục Dữ rũ mắt, liếm cánh môi mềm ngọt đỏ hồng của cô, thoả mãn hỏi.
Vừa rồi cơ thể cô run rẩy đến mức như vậy, còn có thể khó chịu? Lục Dữ vừa hôn vừa chờ đợi câu trả khuất phục của cô.
"Không có." Lâm Cẩn cắn môi, vừa rồi cô bảo người đàn ông này dừng lại nhưng anh không chịu dừng nên cô không thèm chiều theo ý anh nữa.
Lục Dữ như nghe được một câu truyện cười, khóe môi nhếch lên nụ cười tàn nhẫn.
Cô nhóc khốn nạn này nghĩ một đằng nói một nẻo, là muốn nhận trừng phạt rồi đây!
Anh không nói nhiều lời, ôm ngang lấy cô, đi thẳng đến như cửa sổ rồi đặt cô xuống.
Toàn thân Lâm Cẩn mềm nhũn, vừa đặt xuống đất, đã bất giác ngã sang một bên.
Lục Dữ vội vàng đỡ cô dậy, hung hăng ra lệnh: "Lâm Cẩn, tự em đứng vững đi!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Cẩn mờ mịt không hiểu gì: "Em không muốn đứng, em muốn nằm lên giường..."
Tay trái Lục Dữ đưa ra trước, thô bạo ôm lấy vai cô, tay phải cầm bộ phận cực nóng đáng sợ cùng với chất lỏng trắng đặc cọ xát lên cửa huyệt rồi đâm thẳng vào.
"A..." Lâm Cẩn kêu lên thảm thiết, người đàn ông này sao lại muốn nữa rồi?
Cô theo bản năng kẹp chặt hai chân lại, không cho Lục Dữ thực hiện được, ai ngờ làm vậy lại càng khiến người đàn ông phát ra tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn.
Lục Dữ buông tay trái ra, bộ phận sinh dục tới tới lui lui ở bên trong, đâm vào càng sâu...!Lâm Cẩn không có ngoại lực chống đỡ, suýt chút nằm liệt trên mặt đất, đành phải ngoan ngoãn đưa tay vịn chặt cửa sổ.
"Hu..." Cô bị đâm vào đến mức khóc lên: "Lục Dữ...!Đừng mà...!Đừng làm tư thế này..."
Tư thế này thực sự quá xấu hổ! Cô đưa lưng về phía anh rồi bị anh đâm vào, thực sự...!Thực sự rất giống một con chó cái!
"Không phải em không thoải mái sao? Tư thế này đâm sâu nhất." Lục Dữ không nhìn thấy sắc mặt Lâm Cẩn, có chút lo lắng, nhưng miệng vẫn hung dữ nói: "Lâm Cẩn, em cố gắng chịu cho anh!"
Anh giơ tay sờ mặt cô, ngón tay thon dài lướt qua ngũ quan của cô, chậm rãi và nhẹ nhàng.
Anh đang cảm nhận mọi thứ của cô...
Lâm Cẩn bị làm đến mức kêu kêu ư a loạn lên, một bàn tay nắm cửa sổ, cánh tay khác nắm lấy côn thịt nóng bỏng của Lục Dữ.
"Đừng nhúc nhích, em mà nhúc nhích anh sẽ làm chết em!" Anh dọa cô.
Lục Dữ vừa làm vừa xoa nắn bầu ngực mềm mại lúc ẩn lúc hiện của cô.
To thật, vậy mà bàn tay anh cầm không hết được...
Lâm Cẩn ngước mắt nhìn thấy bóng dáng mình và người đàn ông quấn lấy nhau dâm đãng mà mãnh liệt in lên trên cửa kính lạnh lẽo.
Người đàn ông phía sau như không biết mệt, vẫn đang liều mạng hành động!
Cho đến hàng mấy ngàn cú đâm vào, khoái cảm mãnh liệt tập kích về phía Lục Dữ, anh mới gầm nhẹ phóng tinh dịch nóng hổi đậm đặc tràn vào trong hoa huyệt đang co rút của người phụ nữ.
Anh xoay người Lâm Cẩn lại, ôm cô vào lòng, côn thịt vừa xuất tinh xong mềm nhũn dính chặt vào trong mật huyệt, chần chừ không chịu rời đi.
"Lâm Cẩn, anh yêu em." Lục Dữ hôn mồ hôi, nước mắt trên mặt người phụ nữ, triền miên và dịu dàng.
Bộ phận sinh dục bên dưới theo động tác của anh lại không nhịn được nhẹ nhàng rút ra cắm vào trong hoa huyệt mẫn cảm của cô.
"Ưm ưm..." Lâm Cẩn sợ đến mức vội vàng đẩy anh ra, tiếp lần nữa chắc chắn ngày mai cô không thể đi nổi.
"Ừm." Anh hôn cô, sau đó nghe lời rút côn thịt kia ra, rũ mắt tiếp tục hôn.
Lâm Cẩn bị hôn đến thở không nổi, ê ê a a vùng vẫy.
Rất lâu sau, anh mới ôm cô vào phòng tắm.
Anh giúp cô tắm rửa sạch sẽ, sau đó ôm cô về giường cẩn thận như ôm một món đồ thủy tinh.
Cảm giác mất mà có lại được này khiến anh quý trọng gấp đôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...