Lâm Cẩn ngồi nghiêng trên quầy, hai bắp chân đung đưa qua lại.
Trong tay cô đang cầm một chiếc bánh hạt dẻ màu vàng nâu, hoa văn dầu mỡ hiện lên hình xoắn ốc bị cô móc ra trông rất méo mó.
"Chuyển thùng thuốc Boehringer Ingelheim (một công ty dược phẩm lớn của Đức) trên giá bên phải vào kho." Cô nũng nịu sai bảo Lục Dữ đang bận rộn đến mức xoay vòng vòng.
Sáng nay là ngày hiệu thuốc chuyển cửa hiệu nhưng chỉ có một mình cô, cũng may gã đàn ông ngang tàng này chủ động đến cửa làm cu li.
Má lúm đồng tiền của Lâm Cẩn trũng sâu, múc một thìa bánh ngọt bỏ vào miệng nhấm nháp.
Có hơi ngấy, cô quay đầu nói với anh, lần sau đừng mua bánh hạt dẻ của Kiesling nữa.
Bánh mì bơ hình con bướm của Lão Đại Xương gần đây cũng rất hợp khẩu vị cô.
Điện thoại trong hiệu thuốc vẫn liên tục vang lên, reng reng reng, reng reng reng như muốn đòi mạng.
Lâm Cẩn chu miệng, nhảy xuống khỏi quầy, chậm rãi đi nghe.
Cô không tình nguyện đặt ống nghe lên tai, tầm mắt lại nhìn về chiếc bánh ngọt hạt dẻ trên quầy.
Lục Dữ chuyển thuốc xong từ trong kho đi ra, áo sơ mi trắng trên người đã bị mồ hôi tuôn ra thấm ướt đẫm.
Anh thấy miếng bánh ngọt kia vẫn còn sót lại trên quầy, còn cô nhóc béo kia thì đang lục lọi tìm thứ gì đó.
"Làm sao vậy?" Lục Dữ cầm bánh ngọt đi đến bên cạnh cô, xắn lấy một miếng nhỏ đút vào miệng cô.
Lâm Cẩn nuốt miếng bánh ngọt trong miệng xuống, đáp: "Bộ phận y tế của Ban giám đốc công nói loại thuốc mới được bán trong cửa hàng có vấn đề, bảo em mang tài liệu qua đó ngay bây giờ."
"Ngay bây giờ? Vào lúc trời sắp tối thế này sao?" Mày kiếm của Lục Dữ dựng thẳng lên, giọng nói có chút lo lắng và trầm hơn vài phần.
"Ừm, tự em đi được rồi.
Không phải tối nay anh còn có việc sao?" Cuối cùng Lâm Cẩn cũng tìm thấy tài liệu về thuốc tân dược trong ngăn tủ thấp nhất, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đêm nay Lục Dữ thật sự có việc.
Có một lều bạc mới khai trương trên địa bàn của anh, theo quy tắc, anh phải đến lều bạc kia để ‘bác heo’*.
*Bác heo: từ ngữ địa phương ở Thượng Hải, khi có các con bạc vào lều bạc mới, người đó sẽ xông lên, bắt người và cướp của người đó để con bạc không dám vào lều bạc mới nữa.
Lâm Cẩn cầm tài liệu trong tay, thấy Lục Dữ không nói gì, mắt hạnh cong lên nhìn anh chằm chằm, lại giơ ngón trỏ ra chọc chọc môi mình.
Lục Dữ nhịn không được bật cười, vội vàng xắn một miếng bánh ngọt to bỏ vào miệng cô, sau đó véo má cô.
Trong lòng thầm cảm thán, mặt cô đã tròn hơn không ít so với hai tháng trước rồi.
Lúc Lâm Cẩn chạy đến Ban giám đốc công thì đèn hoa rực rỡ đã lên.
Trong tòa nhà gạch đỏ kiểu tân cổ điển này chỉ có cửa sổ phòng y tế là còn sáng đèn.
Cô hít sâu một hơi, mới đưa tay phải lên ván cửa, gõ ‘cốc cốc cốc’ ba cái.
Trong lòng âm thầm phàn nàn, sắp phải gặp lão già háo sắc trưởng khoa Chu rồi.
"Vào đi..." Một giọng nói khàn khàn từ tẩu hút thuốc phiện sâu xa truyền đến.
Lâm Cẩn ôm tài liệu đi vào thấy trưởng khoa Chu đang cầm bình nhỏ tưới cây hoa ngọc trâm trên bàn làm việc.
Những bông hoa ngọc trâm trắng được cắm đầy trong bình sứ men xanh, mùi hương nồng nàn xông thẳng vào mũi Lâm Cẩn.
"Trưởng khoa Chu, đây là tất cả tài liệu về thuốc mới." Lâm Cẩn đưa tài liệu đến.
Trưởng khoa Chu vẫn tiếp tục tưới hoa, không thèm nâng mí mắt lên nói: "Tôi không xem số liệu, những nhà máy sản xuất thuốc này đều tự kê định mức thuốc, ba hoa chích chòe, tài liệu đều là số liệu giả mà thôi."
Ông ta đặt bình nhỏ xuống, nhìn Lâm Cẩn một cái, rồi sau đó chỉ vào lọ thuốc trên bàn thủy tinh, nghiêm túc nói bằng chữ quốc ngữ:
"Đây là một loại thuốc mới trong hiệu thuốc của các cô, Xinyi Vitas Life-Saving.
Được xưng tụng là đàn ông uống vào cơ thể sẽ tráng kiện, phụ nữ uống vào sẽ có được sắc đẹp.
Kết quả rất nhiều khách hàng phản ánh thuốc này lừa đảo, mua về dùng chẳng có tác dụng gì."
Trong lòng Lâm Cẩn biết ông già háo sắc này rảnh rỗi không có gì làm nên kiếm chuyện nhưng đành phải cố gắng chịu đựng, đáp:
"Nếu trưởng khoa Chu có nghi ngờ với tác dụng của thuốc thì xin mời ông hãy đi chất vấn nhà máy dược phẩm Ngôn Dịch.
Hiệu thuốc của chúng tôi chỉ là nhà phân phối, Xinyi Vitas Life-Saving có đầy đủ giấy tờ nên tất nhiên chúng tôi có thể bán."
Trưởng khoa Chu thấy cô gái trước mắt nói xong định đi, vội vàng bật dậy khỏi ghế, đưa tay ngăn cô lại, bỗng chốc thay đổi sắc mặt cười tít mắt.
"Cô Lâm, tôi cũng biết là không liên quan đến hiệu thuốc nhà các cô, nhưng cô cũng cần phải suy xét cho người khác với chứ, dù gì chuyện này cũng phải có cách giải quyết.
Phiền cô tạm thời hi sinh thời gian cơm tối, ngồi ở đây một lát.
Đợi tôi xem xong những tài liệu này sẽ trả lại sự trong sạch cho hiệu thuốc của các cô."
Lâm Cẩn cắn môi, không biết lão già háo sắc này đang có ý định gì, đành phải đưa tài liệu của Xinyi Vitas Life-Saving đến.
Trưởng khoa Chu bắt đầu từ từ lật từng tờ một xem, vô cùng nghiêm túc.
Tiếng chuông báo của đồng hồ lớn trên lầu hai Ban giám đốc công đã "Keng keng keng" nhiều lần.
Lâm Cẩn cảm thấy toàn thân khô nóng lên, như có vô số con kiến đang bò đến gặm nhấm.
Thật kỳ lạ, sao tự nhiên lại nóng như vậy chứ? Rõ ràng là mùa thu, lá cây ngô đồng trên đường cái đều đã rụng thành một đống dày.
"Cô Lâm." Trưởng khoa Chu bỏ tài liệu trong tay ra, nhìn Lâm Cẩn mỉm cười, nói: "Tôi nghi ngờ tài liệu này do nhà máy sản xuất dược phẩm làm giả, có lẽ hiệu thuốc nhà các cô cũng là người bị hại.
Phiền cô gọi điện cho nhà máy dược phẩm Ngôn Dịch mời họ đến Ban giám đốc công ngay lập tức."
Giờ phút này, đầu óc Lâm Cẩn đã choáng váng không phản ứng được gì, chỉ mờ mịt đứng lên, nhưng tay còn chưa chạm được vào máy điện thoại trên bàn thì cả người đã mềm nhũn, ngã ngửa cổ ra sau.
Trưởng khoa Chu vội vàng tiến lên một bước, ôm cô vào lòng: "Cục cưng nhỏ bé, mùi vị thuốc kích dục này không tệ chứ? Tôi biết cô em học khoa dược cho nên đặc biệt tăng thêm liều lượng cho cô em đấy."
Lâm Cẩn liều mạng lắc đầu, muốn bản thân duy trì sự tỉnh táo nhưng không thể khống chế được, cả người bị thiêu đốt run rẩy lên.
"Không được trốn nha! Allah* đang cảm thấy rất vui vẻ, Allah thích nhất chính là đôi chân của cô em...!Uốn éo tuyệt lắm..."
*Tên người cai trị cao nhất và duy nhất có thật trong kinh điển Hồi giáo, ở đây ông Chu đang tự xưng và cho mình là cao quý.
Trưởng khoa Chu nói xong lấy tay dạo chơi trên cặp đùi trắng nõn bóng loáng của Lâm Cẩn, lại sờ vào cánh môi anh đào căng mọng ướt át của cô, liên tục vuốt ve, hưng phấn gật đầu:
“Cục cưng bé nhỏ của Allah, hương vị môi cưng thực sự còn thơm và ngon hơn cả bánh ngọt nữa! Ngon, quá ngon! Tôi thích!"
Ý thức của Lâm Cẩn càng lúc càng mơ hồ, khóe mắt đỏ hồng liên tục chảy nước mắt, lòng bàn tay nắm chặt chậm rãi buông ra, trong miệng không ngừng nỉ non gọi:
"Lục Dữ..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...