Thời điểm Lâm Lạc xuất quan, Đường Điềm đang ngồi ở bên trên một cây
lương trụ trong cung điện gặm quả đào, bắp chân nhoáng một cái nhếch
lên, bộ dáng cực kỳ đáng yêu, nhưng ai bị bề ngoài của nàng che kín, vậy thì thật bị lừa đến thất điên bát đảo rồi.
Tinh Hoàng?
Con ngươi của Lâm Lạc xiết chặt, tu vi của Tiểu ma nữ rõ ràng nhảy vào Tinh Hoàng, mặc dù chỉ là Tinh Hoàng nhất trọng thiên, hơn năm mươi năm
trước nàng vẫn chỉ là Tinh Vương nhất trọng thiên?
Huyết mạch của Ma nữ lại thức tỉnh!
Thật sự là khủng bố, tu vi đột tiến như vậy, tốc độ so với Lâm Lạc còn muốn khoa trương!
- Oa, ngươi tại sao là Tinh Đế rồi, vẫn là so với người ta lợi hại, thật sự là đáng giận!
Đường Điềm đem hột đào ăn thừa XÍU...UU ném tới Lâm Lạc.
Những năm này tất cả mọi người đang bế quan tiêu hóa chỗ tốt từ thần tủy cùng Thánh quả Linh Dược của Thần giới, cách vài năm mới xuất quan, cơ hội
có thể thấy mặt lẫn nhau cực nhỏ, bởi vậy tiểu ma nữ cũng là vừa vặn
phát hiện Lâm Lạc lên cấp.
- Không có thiên lý ah không có thiên
lý, người ta tu luyện khổ cực như vậy mới vừa vặn tiến vào Tinh Hoàng.
Đại phôi đản làm người táng tận thiên lương như vậy, không có bị thiên
lôi bổ đến chia năm xẻ bảy cũng không tệ rồi, như thế nào tu vi luôn so
với người ta cao hơn?
Đường Điềm nện ngực, một bộ hận Thiên tức Địa.
Cái này kêu là ác nhân cáo trạng trước, để cho Lâm Lạc không cách nào truy
nguyên sự kiện hột đào nện người.
Lâm Lạc lắc đầu mà cười:
- Ngươi như vậy cũng kêu khổ tu, thật sự là muốn cười mất răng hàm người
rồi! Ít được tiện nghi còn khoe mẽ đi, chỉ một mình ngươi xuất quan sao?
- Phong tỷ tỷ, Thanh a di các nàng đều xuất quan, Nam tỷ tỷ bị Mai Hoa bà bà chán ghét mang đi!
Đường Điềm nắm chặt lấy ngón tay đếm qua.
Nam Nhược Hoa bị Mai Hoa tiên tử mang đi?
Lão yêu bà kia thật đúng là không chịu để cho người bớt lo, như thế nào
luôn muốn cùng hắn đối đầu? Hơn nữa, chán ghét là chán ghét, có cốt khí
đừng cầm theo Thánh quả Linh Dược của hắn từ trong bảo khố phân ra!
Cầm nữ nhân của người ta, ăn hết chỗ tốt của người ta, cái bà nương kia sao không biết xấu hổ như thế? Chẳng lẽ mấy vạn năm một mực không có nam
nhân làm thoải mái, trong nội tâm biến thái, không thể nhìn người khác
có đôi có cặp?
Lâm Lạc trước buông xuống chuyện này, dù sao hắn
đột phá Tinh Đế tâm tình thật tốt, không đáng vì loại nữ nhân chưa thỏa
mãn dục vọng này mà bực bội, qua vài ngày trực tiếp cướp Nam Nhược Hoa
về là được. Hắn ở tầng thứ 10 dạo một chuyến, Phong Sở Liên, Nghiêm
Thanh phát hiện liền chạy ra đón chào, đối với Lâm Lạc tiến vào Tinh Đế, các nàng tự nhiên vô cùng mừng rỡ, tràn đầy kiêu ngạo.
Bất quá
Tô Mị các nàng đều đang bế quan, những nữ nhân này ý thức được cùng Lâm
Lạc chênh lệch càng lúc càng lớn, khó được chịu dụng công khổ tu, nếu
không vạn năm thọ nguyên vội vàng đi qua, kia sẽ cùng Lâm Lạc âm dương
cách trở.
- Đi về trước đi!
Lâm Lạc ly khai Thiên Anh
điện, đem Bán Thần khí này thu nhỏ lại thu vào đan điền không gian, sau
đó một cái cất bước tầm đó đã về tới Lữ thành.
Trước khi vượt qua vũ trụ, hắn trước hết xử lý tốt một sự tình.
Ví dụ như đem thân bằng hảo hữu của mình dàn xếp tiến vào Thiên Anh điện,
cũng chuẩn bị tốt đại lượng tài nguyên tu luyện, ít nhất phải đầy đủ tu
luyện vạn năm. Còn phải đi thánh địa một lần, Lâm gia lọt vào diệt môn,
cái đại thù này hắn không có đạo lý không báo. Bất quá Triệu Ngọc Phi
cũng phải áp đi, tổng không có thể cho nhi tử còn không có xuất thế của
mình cả ngày đều gặp phải uy hiếp tử vong.
Sự tình loạn thất bát tao một đống lớn, tuy không phải mỗi chuyện đều phải do hắn xử lý, nhưng đều là rất tốn thời gian.
Trở lại Lữ thành, Lâm Lạc triển khai đại năng lực, đem Lữ gia, Lăng gia, Tô gia, Thái gia rõ ràng hợp lý toàn bộ câu đi qua, nói cho bọn hắn tin
tức có quan hệ Ngân Nguyệt thú, cũng để cho chính bọn hắn lựa chọn là
theo mình vượt qua vũ trụ, hay là ở lại trên tòa nguy địa này.
Người Lăng gia, Tô gia, Thái gia tự nhiên sớm đã biết rõ Lâm Lạc thần kỳ, đối với hắn mà nói là không có chút nào cân nhắc, nhưng Lữ gia lão tổ vẫn
cho là Lâm Lạc là dạng ăn cơm chùa, bị Lâm Lạc dùng đại năng lực trực
tiếp kéo vào nhà, đến bây giờ còn không có tỉnh hồn lại, chỉ cho là mình đang nằm mơ.
Khi xác định mình là thanh tỉnh, hắn đối với Lâm
Lạc nói bán tín bán nghi, dù sao muốn cho hắn tiếp nhận phía trên Linh
cảnh còn có một Tinh vực mà nói tương đối khó khăn, huống chi còn có một Thần thú khổng lồ y hệt như tinh cầu tùy thời có khả năng tỉnh lại?
Nhưng bằng vào chiêu thức mà Lâm Lạc câu hắn đến kia, Lữ gia lão tổ liền biết rõ mình thúc ngựa cũng không phải đối thủ của Lâm Lạc, tuy trong nội
tâm sinh nghi, nhưng cũng không dám nói nhiều cái gì, chỉ là hỏi thăm
Lâm Lạc tung tích của Lữ Nguyệt Đồng, dù sao Lữ Nguyệt Đồng mới thật sự
là người Lữ gia, đáng tin cậy!
Nếu không phải xem trên mặt mũi
của Lữ Nguyệt Đồng, Lâm Lạc mới mặc kệ hắn! Tuy hắn không đành lòng nhìn ức vạn sinh linh trên Ngân Nguyệt tinh lọt vào Ngân Nguyệt thú tàn sát
bừa bãi, nhưng cũng không có nghĩa là hắn ưa thích tất cả tánh mạng
trên Ngân Nguyệt tinh.
Vừa vặn Lữ Nguyệt Đồng ở trong Thiên Anh
điện bế quan chấm dứt, Lâm Lạc liền triệu hoán nàng đi ra, do nàng đi
nói, dù sao Lâm Lạc chỉ là tận nhân sự mà thôi.
- Cậu, ngươi có thể giúp ta một việc hay không?
Sau khi thương nghị chấm dứt, Thái Lạc rất là ngại ngùng đi tới, hướng Lâm Lạc nói ra.
Tiểu tử này bởi vì thân có Tử Huyết của Lâm Lạc, tốc độ tu hành nhanh đến
kinh người, mặc dù mới vài chục năm thời gian, tu vi của hắn đã nhảy vào Toái Linh cảnh, ở Kỳ Vân Tam Đình hoàn toàn có thể xưng vương xưng bá,
bởi vậy tự nhiên có tư cách dự thính hội nghị hôm nay.
Hắn khi
còn trẻ hiếu động, thường xuyên ở Băng Tuyết Quốc cùng Lữ thành chạy qua chạy lại, hai địa phương tầm đó đã sớm thành lập lên cổng truyền tống,
rất là thuận tiện.
Từ bên ngoài nhìn vào, Thái Lạc thậm chí so
với Lâm Lạc còn có chút ít lão thành, hai người cùng đi trên đường lớn
mà nói, người khác nhất định cho rằng Thái Lạc là ca ca của Lâm Lạc. Mà
Lâm Lạc sau khi tiến vào tinh vực thì tinh hoa nội liễm, phảng phất như
một thanh tuyệt thế bảo kiếm nằm trong vỏ, không đến một khắc ra khỏi vỏ này, người khác căn bản nhìn không ra hắn lạnh thấu xương.
- Làm sao vậy?
Lâm Lạc theo miệng hỏi.
Hắn đối với cháu ngoại trai này vẫn là rất quan tâm, dù sao cái này là
người thứ nhất trong cơ thể có lưu huyết mạch của hắn, nói là con rể
cũng không đủ. Đáng tiếc những năm này một mực không cùng Thái Lạc hảo
hảo nói chuyện, lại để cho hắn cảm thấy rất hổ thẹn.
- Ta… ta thích một người!
Thái Lạc đỏ mặt lên.
- Ah!
Lâm Lạc nổi lên hứng thú.
- Nói xem, là cô nương nhà ai?
Thái Lạc gãi gãi đầu, không có ý tứ nói:
- Nàng tên là Tào Tử Sương, là tiểu công chúa của Bách Nguyệt Tông!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...