Đối với việc này Lăng Kinh
Hồng, Trữ Kiều Nguyệt các nàng tự nhiên sẽ không có ý kiến, mọi người
làm tỷ muội nhiều năm như vậy, cảm tình đã vô cùng thâm hậu, Lăng Kinh
Hồng còn là tiểu di của Tô Mỵ, còn nhiều hơn một phần thân tình tồn tại.
Nam Nhược Hoa thật lâu không quay về, trong khoảng thời gian ngắn Lâm
Lạc cũng không định đi đâu, vì vậy lưu lại Băng Tuyết quốc chỉ đạo chúng nữ tu luyện. Tuy rằng Song Tu quả đã không còn tác dụng nhưng do hắn tự mình truyền thụ vẫn có thể tạo được một ít tác dụng.
Mà tới lúc buổi tối hơn phân nửa thời gian hắn chỉ dùng trên người Hoa
Vũ Hương các nàng, bốn kiều nữ từ Lâm gia di chuyển tới Tô gia, hiện tại cũng đi theo tới Băng Tuyết quốc, hơn nữa cũng không đến Lữ gia mà lưu
lại bên người Lâm Lạc làm thiếp thân nha hoàn cho hắn.
Tâm tình của các nàng thật bình thản, không cùng Tô Mỵ các nàng tranh
thủ tình cảm, bởi vậy chúng nữ ở chung thật sự hài hòa, nếu không nội
viện luôn đại loạn Lâm Lạc phải sứt đầu mẻ trán, dù sao tới lúc đó cho
dù hắn có khí lực lớn cũng không thể sử dụng được.
Được hắn cần cù đêm đêm, tu vi tứ nữ Hoa gia tăng lên rất nhanh, uy lực
của Song Tu quả càng thêm khủng bố từ khi Lâm Lạc bước lên Tinh Hoàng
cảnh, làm tứ mỹ mỗi ngày đều bước lên một bậc thang, rất nhanh đã tiến
vào Linh cảnh.
Muốn tứ nữ tiến vào Tinh Vực cấp, cho dù hiện tại Lâm Lạc đã tới cấp bậc Tinh Vực nhưng vẫn cần cả trăm năm thời gian, nếu tư chất tu luyện của
tứ nữ xuất chúng, như vậy thời gian vẫn có thể ngắn hơn, nhưng cho dù có ngu ngốc cũng không thể nào kém hơn Tô Mỵ, trăm năm thời gian đã đủ.
Nhưng Nam Nhược Hoa cho dù đi đường qua lại cũng không cần dùng thời
gian lâu như vậy, Lâm Lạc xem như đem tu vi tứ nữ tăng lên Chủ Linh
cảnh, như vậy tứ nữ đã có năng lực tự bảo vệ mình, dù sao Tinh Vực chí
tôn cũng không phải đầy đường.
Nhiều năm trôi qua, con trai của Lâm Nguyệt Lộ cùng Thái Kế Vũ là Thái
Lạc cũng đã trưởng thành, bởi vì từ nhỏ đã bị Lâm Lạc dùng thánh huyết
tẩy thể, tốc độ tu luyện của tiểu tử kia nhanh đến kinh người, chỉ trong trăm năm ngắn ngủi đã đem cha mẹ hắn, thậm chí Lâm Hành Nam, Tô Nghiễm
Khai ném ra phía sau.
Thiếu niên đắc ý, khi tu vi Thái Lạc viễn siêu người tại Nam Châu thì tự nhiên khó tránh khỏi kiêu ngạo ngang ngược, may mắn Lâm Lạc kịp thời
quay về đưa bọn họ dẫn tới Đông Châu, làm Thái Lạc biết được cao thủ
trên thế gian nhiều vô số, tuy rằng hắn ở tại Nam Châu có thể xưng hùng, nhưng ở Đông Châu còn chưa xứng được xưng là cao thủ. Tu vi Huyền Linh
cảnh miễn cưỡng có chút danh vị tại Lữ thành mà thôi.
Bị đả kích nặng như vậy tiểu tử kia rốt cục ổn định tâm tính, thành
thành thật thật khổ tu, còn thề sẽ không đánh mất mặt mũi của Lâm Lạc.
Lâm Lạc cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu Thái Lạc hung hăng càn quấy khó dạy
dỗ, hắn cũng khó tránh khỏi không lưu tình nghĩa xử phạt. Cho dù không
giết tiểu tử kia cũng phải phế bỏ tu vi của hắn, hiện tại kết quả như
vậy cũng làm mọi người vui vẻ.
Lôi Quang Báo sau khi được Lâm Lạc tăng lên huyết mạch, trước mắt đã đạt tới Thích Biến cảnh đỉnh phong, nhưng muốn bước vào Linh cảnh lại phi
thường khó khăn, Lâm Lạc chỉ có thể cung cấp cho nó một ít thiên tài địa bảo, có thể tăng nữa hay không chỉ phải xem tạo hóa bản thân của nó.
Ngân Mang đã sớm trưởng thành, nhưng vẫn không thay đổi dáng vóc, vẫn là bộ dạng khả ái như ngày trước, làm Lữ Nguyệt Đồng, Thủy Doanh Tâm đều
vô cùng ưa thích. Nhưng khi tiểu tử kia muốn vỗ mông ngựa Phong Sở Liên
liền bị nữ vương ngạo kiều một cước đạp bay, làm nó sợ tới mức từ đó về
sau cũng không còn dám tiếp tục đến gần.
Lần trước khi Lâm Lạc quay về Nam Châu, từng lưu lại đại lượng tài
nguyên tu luyện, mà Bảo Bảo đại tiên cũng xem như bất phàm. Chỉ trăm năm thời gian đã đột phá một đại cảnh giới tới Huyễn Linh cảnh, đương
nhiên, đặt tới Đông Châu thì không đáng giá nhắc tới.
Biết đối thủ một mất một còn Đường Điềm đã tiến nhập Tinh Vực, chênh
lệch giữa đôi bên đã quá lớn thì Bảo Bảo đại tiên gấp tới oa oa khóc
lớn, mà tiểu ma nữ lại chống nạnh cười ha ha. Tranh cãi giữa hai người
vẫn mãi là chuyện khiến mọi người giải sầu vui vẻ như ngày trước.
Nếu tới Đông Châu, bí mật thân thể của Lâm Lạc tự nhiên không khả năng
tiếp tục giấu diếm, nhưng Lâm Lạc đối đãi với Lâm Hành Nam cùng Lâm
Nguyệt Lộ chưa từng có chút biến hóa, làm Lâm Hành Nam cảm khái mình
không nuôi nhầm cháu trai, dù sao Lâm Lạc cũng họ Lâm, xem như là cháu
trai ruột thịt cũng tốt.
Mười năm sau rốt cục Nam Nhược Hoa mới mang theo một mỹ phụ trung niên quay về.
- Ân?
Ánh mắt Lâm Lạc ngưng tụ, khi đảo qua mỹ phụ kia thì không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ.
Hắn không phải chưa từng gặp qua cao thủ, giống như Tôn Bất Thông hẳn là có thể xem như tu vi thâm hậu nhất trong võ giả nhân loại, mà Hỏa Diễm
Cự Nhân thì càng cường đại tới đáng sợ, quang vựng lực lượng đủ so được
với bảy tám Tinh Đế tam trọng thiên cùng ra tay!
Mỹ phụ kia tuy thật sự cường đại, nhưng lại cho hắn rung động lớn nhất không phải nguyên nhân lực lượng.
Người này giống như không phải thực thể, mà chỉ là một ảo ảnh, tùy thời
đều như hạt cát trong đồng hồ cát trôi đi, tràn ngập cảm giác “không”
linh, làm cho hắn có cảm giác thật quái dị.
Mà Nam Nhược Hoa lại biến hóa cực lớn, trong trẻo nhưng lạnh lùng, lãnh
đạm, bộ dáng thong dong như không màng cảnh vật chung quanh, cũng mang
theo hương vị “không” linh, tựa hồ tiên tử Nam Nhược Hoa cả ngày đều đem lời nói không dính nhân quả đặt ngoài miệng đã quay trở lại!
Chẳng thể trách vừa đi lại tới mười năm, xem ra nhân cách giả thuyết của nàng đã bị sư phụ nàng trấn áp!
Nói thật, vô luận là Nam Nhược Hoa trong trẻo lạnh lùng hay là phóng
đãng phong tao, Lâm Lạc đều không hề thích, nhưng nếu hai nhân cách tổng hợp cùng nhau, đều làm hắn thật sự hứng thú.
Một nữ nhân cả ngày làm mặt lạnh lùng còn có hạnh phúc gì đáng nói, Lâm
Lạc mỉm cười, nhưng lúc này trong lòng đang cân nhắc muốn phá hủy vẻ
băng sương của Nam Nhược Hoa, làm cho nhân cách giả thuyết vừa nhìn thấy côn th*t lập tức dấy lên lửa dục kia phải quay trở về lần nữa.
Đến lúc đó nhân cách giả thuyết phóng đãng dâm dục, mà nhân cách chủ yếu lại kiều sáp xấu hổ, Nam Nhược Hoa trong hình dáng như vậy sẽ là loại
xuân dược mạnh nhất, dù là Lâm Lạc cũng dễ dàng bị châm lửa, làm cho hắn phải chìm đắm trong ôn nhu hương.
- Lâm huynh, đây là gia sư, danh xưng Mai Hoa bà bà!
Nam Nhược Hoa giới thiệu với mọi người, quả nhiên nàng đã ngăn chặn nhân cách giả thuyết, khi đối mặt Lâm Lạc không còn ngượng ngùng, như gió
mát trăng sáng, rõ ràng người ở trước mặt nhưng giống như xa tận chân
trời góc biển.
Bà bà?
Nhìn vẻ bề ngoài thật sự không có gì giống một bà bà, da thịt trơn mượt, gương mặt lãnh diễm tận xương, đủ làm cho nam nhân vừa nhìn thấy thì
tim đập rộn, cam nguyện khúm núm dưới váy của nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...