Không bao lâu hai người đi tới mười dặm bên dưới đảo, một hang động
tối đen sâu thẳm xuất hiện ngay trước mặt bọn họ, còn có thật nhiều loài cá bơi lội ra vào, nếu không phải biết rõ mục tiêu, người bình thường
chỉ nghĩ nơi này là một hang động thiên nhiên hình thành mà thôi.
Hai người bơi vào trong, cẩn thận tìm tòi một phen phát hiện một cơ quan,
Lâm Lạc nhìn hình dạng liền lấy ra Hỗn Nguyên Lệnh, hướng cơ quan khảm
vào, Hỗn Nguyên Lệnh lập tức chìm vào bên trong.
Ca sát!
Động tĩnh cực nhỏ, một bức tường đá vô thanh vô tức tách ra, hiện ra một con đường rộng rãi. Nhưng cửa động phảng phất có cỗ lực lượng vô hình ngăn
cản, làm nước không thể tràn vào, bên trong hoàn toàn khô ráo.
Kỳ thật chỉ cần biết địa phương ở đâu ít nhất dùng thực lực của Triệu Ngọc Phi là có thể oanh mở phòng ngự bên ngoài, dù sao Âm Dương Tán Nhân
cũng chỉ có tu vi Tinh Hoàng tam trọng thiên, khác biệt là cần dùng bao
nhiêu thời gian.
Nhưng nơi này chính là Thánh Địa, người của Âm
Dương thánh giáo làm sao dám gây chiến tại chỗ này, như vậy “chìa khóa”
biến thành thật trọng yếu.
Ba ba ba!
Tiếng vỗ tay vang
lên, chỉ thấy ba thân ảnh đột nhiên xuất hiện, chính là thất thánh mẫu
Tần Vận Di cùng hai thánh tử Thường Hiên, Mao Tử Nguyên!
- Các ngươi vẫn theo dõi phía sau?
Triệu Ngọc Phi đột nhiên biết được mình luôn có cảm giác bất an là chuyện gì
xảy ra, sắc mặt biến đổi, lộ ra vẻ đề phòng, chẳng những đối với ba
người Tần Vận Di, thậm chí cũng nhắm vào Lâm Lạc, nàng không biết Lâm
Lạc có phải là đồng bọn của bọn hắn hay không.
- Không sai!
Tần Vận Di tựa hồ cũng không ngại làm một phen giải thích:
- Bổn thánh mẫu đã sớm biết tiểu tử này tu luyện công pháp bổn môn, mà
biết công pháp này không có nhiều người, nếu là người trong giáo vì sao
phải mượn tay bổn thánh mẫu tiến vào tổng đàn đây?
- Vì thế bổn
thánh mẫu đã suy đoán hắn rất có thể là truyền nhân của lão quỷ hoặc là
Trương Hạo, cố ý dẫn hắn nhập giáo, quả nhiên mục tiêu của hắn trực chỉ
tỷ tỷ, bổn thánh mẫu liền ẩn thân quan sát, thuận tiện cùng hai vị ái đồ thân cận một phen, miễn cho người đan lực mỏng, bị tỷ tỷ khi dễ!
- Bổn thánh mẫu nguyên lai cũng không có kỳ vọng quá lớn, không nghĩ tới
trong tay tiểu tử này có hai khối Hỗn Nguyên Lệnh, thật đúng là chuyện
tốt! Mọi người ai thấy có phần, tỷ tỷ sẽ không đuổi chúng ta đi thôi?
Phải biết rằng nơi này nằm bên dưới Thánh Địa, gây ra động tĩnh…không ai được lợi ích!
Tần Vận Di mở miệng khép miệng đều gọi tỷ tỷ, bộ
dáng vô cùng thân thiết, nhưng trong giọng nói cương nhu đều có, quyết
tâm muốn phân một chén canh!
Nữ nhân này thật sự có tâm cơ phi
thường thâm trầm, hơn nữa cũng hiểu được đạo lý buông dây dài câu cá
lớn, biết rõ Lâm Lạc cực kỳ có vấn đề nhưng vẫn dẫn hắn vào tổng đàn Âm
Dương thánh giáo.
Dù sao nếu Lâm Lạc làm ra sự tình gì nàng cũng
có thể đẩy ra ngoài, dù gì nàng cũng là một trong chín thánh mẫu, hơn
nữa mọi người công kích lẫn nhau nhiều năm như vậy, bị người oán hận quá nhiều, chỉ khi nào Lâm Lạc thực sự làm ra chuyện gì đại sự, tới lúc đó
thu hoạch cũng không cách nào tưởng tượng.
Lấy nhỏ đánh lớn, nếu thất bại Lâm Lạc cũng không phải là người của nàng, có thể thành công thì thu nhập phú tới chảy mỡ!
Mà hiển nhiên nàng thành công, trên người Lâm Lạc lại có hai khối Hỗn
Nguyên Lệnh, cộng thêm khối trong tay Triệu Ngọc Phi, đã đủ điều kiện mở ra bảo tàng của Âm Dương thánh giáo!
Triệu Ngọc Phi hiển nhiên
không cam lòng bị người phân một chén canh, kể từ sau khi biết mình mang thai, trong lòng của nàng bất tri bất giác đã có thiên vị, trước kia
nàng chỉ nghĩ tới chính mình, nhưng hiện tại đã nghiêng về phía nhi đồng còn chưa xuất thế.
Chính bản thân nàng đã mất đi rất nhiều, cho
nên hết thảy đều muốn bù đắp lên người nhi đồng, làm cho con mình trở
thành thiên chi kiêu tử, tay nắm quyền cao, ngạo thị thiên hạ!
Có được bảo tàng này, nàng mới có thể củng cố vị trí đại thánh mẫu, thậm
chí đem tám thánh mẫu khác toàn bộ đánh áp xuống, độc lãm quyền to, sau
đó đem Âm Dương thánh giáo kinh doanh thành tường đồng vách sắt, cuối
cùng giao lại cho con của mình!
Bởi vậy nàng đã đem bảo khố xem
là tài sản riêng, ba người Tần Vận Di muốn phân một chén canh, nhất thời liền gợi lên sát khí trong lòng nàng!
Nhưng đối phương nói rất
đúng, nếu như ở nơi này phát sinh dị động giao chiến, nhất định sẽ kinh
động người trên đảo. Đến lúc đó đừng nói là xuất hiện Tinh Đế lão tổ,
chỉ ra thêm vài Tinh Hoàng cũng đủ làm người đau đầu!
Tuy rằng
nàng còn một thân phận khác là tộc nhân Phương gia, nhưng trong Thánh
Địa không chỉ có một Phương gia, hơn nữa sau khi nàng có nhi đồng cũng
đã tính toán sẽ không tiếp tục đem bảo khố này hiến về cho gia tộc!
Gương mặt Triệu Ngọc Phi lạnh như sương, không nói lời nào, sát khí tràn đầy
quét mắt nhìn ba người Tần Vận Di, trong đầu vắt óc suy nghĩ đối sách.
Tâm tình Tần Vận Di cảm thấy thoải mái, tựa hồ biết Triệu Ngọc Phi tuyệt
đối không nghĩ ra được biện pháp gì tốt, ánh mắt đảo qua Lâm Lạc, cười
nói:
- Đại tỷ thật sự sủng ái tiểu tử này. Vốn tưởng rằng đại tỷ
sẽ giết người diệt khẩu đâu! Chậc chậc, thất muội cũng đã hưởng qua công phu trên giường của hắn, quả thật lợi hại, làm cho thất muội bây giờ
nghĩ lại cũng cảm thấy chân mềm đâu!
Thường Hiên cùng Mao Tử
Nguyên bởi vì bị Triệu Ngọc Phi “vứt bỏ” mà tức giận, lúc này nghe được
câu nói châm ngòi của Tần Vận Di, càng thêm khó chịu, ánh mắt tản ra
hung quang dày đặc, giống như muốn ăn thịt người.
Chỉ là nơi này
không thể động thủ, nhưng chỉ cần mở ra bảo tàng, người đầu tiên bọn hắn phải giết chính là Lâm Lạc, mặc kệ Triệu Ngọc Phi nghĩ như thế nào, Lâm Lạc đã làm bọn hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã, nếu không giết người này
cuộc sống hàng ngày của bọn hắn thật khó thể bình an!
- Tiểu bạch kiểm, quý trọng sinh mạng cuối cùng đi!
Thường Hiên âm trầm nói.
Muốn giết Lâm Lạc?
Trong lòng Triệu Ngọc Phi cười thầm, ngay cả nàng cũng không làm gì được Lâm
Lạc, Tinh Hoàng nhất trọng thiên lại có năng lực gì? Nàng không nhịn
được lộ ra vẻ mỉm cười, phong tình mê người biểu lộ như trăm hoa đua nở, vô cùng xinh đẹp.
Thường Hiên cùng Mao Tử Nguyên nhìn thấy ánh
mắt đều trừng thẳng, vưu vật trời sinh này thật sự làm người xem mãi
không chán, phong tình mê người tới cực điểm.
Trong lòng Tần Vận Di cực kỳ không thoải mái.
Kỳ thật nàng đi theo Âm Dương Tán Nhân còn sớm hơn Triệu Ngọc Phi, nhưng
bởi vì phong tình cùng mỹ sắc của Triệu Ngọc Phi, nàng đã lấy được sủng
ái của Âm Dương Tán Nhân, thành công thượng vị thành chính thê, ngồi lên vị trí đại tỷ.
Vì vậy hơn trăm thê thiếp của Âm Dương Tán Nhân
có ai không đố kỵ ghen ghét nàng? Nhưng thực lực của Triệu Ngọc Phi cực
mạnh, các nàng cũng không làm được gì, nhưng lần này Triệu Ngọc Phi tự
hủy tường thành, hoàn toàn tan vỡ với hai người Thường Hiên cùng Mao Tử
Nguyên, Tần Vận Di đương nhiên mừng rỡ, liền tranh thủ mời chào hai
người đi qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...