Lâm Lạc động thân xông tới,
căn bản không hề có chút ôn nhu, vừa chen vào địa phương hẹp hòi liền
lập tức dùng tốc độ như lôi đình vũ bão tiến lên, hắn muốn dùng biện
pháp bạo lực nhất, nguyên thủy nhất, trực tiếp nhất chinh phục con ngựa
hoang này.
Vừa tiến vào, Lâm Lạc lập tức biết được vì sao dù là tráng nam trong
cung hoặc Phương Văn Kiệt đều chỉ ở trong thời gian ngắn bị tiết dương – vưu vật này chẳng những có bề ngoài như yêu tinh, nóng bỏng ngỗ ngược,
mà địa phương thần bí cũng là đặc thù, thiên phú dị bẩm.
Dùng từ núi non trùng điệp, chín khúc mười tám ngã rẽ cũng không đủ hình dung, trong mật đạo kia phảng phất như có một ngàn vạn xúc tua đang
đồng thời đè xuống, đi vào liền tạo cho nam nhân khoái cảm vô thượng,
chỉ vài lần va chạm liền đạt tới đỉnh.
Lâm Lạc thiếu chút nữa cũng rập khuôn theo, nhưng dù sao hắn tu luyện
công pháp âm dương song tu, từng ăn qua Song Tu quả, mấu chốt là tiểu
huynh đệ hùng tráng cường hãn, ngay lập tức liền thích ứng, động tác
không chút ngừng lại tận tình rong ruổi trên người con ngựa hoang kia.
Ánh mắt Triệu Ngọc Phi lạnh lùng, nàng hiểu thật rõ ràng tình huống của
chính mình, nam nhân cường thịnh bao nhiêu cho dù là nín thở ngưng thần, đi vào thân thể nàng cho dù không hề động đậy nhưng vẫn sẽ trong thời
gian ngắn thất bại thảm hại!
Lâm Lạc mãnh liệt tiến vào chỉ làm cho hắn tiết nhanh hơn, nàng cũng
không phải kỹ nữ thanh lâu giang rộng chân để cho người làm là vì kiếm
tiền mưu sinh kế! Trái lại nàng mới là ân chủ, Lâm Lạc thổi phồng dám
nói có thể làm cho nàng sảng khoái, vậy chờ đợi hắn chính là tử vong vô
tình!
Tần Vận Di thì thế nào, Triệu Ngọc Phi muốn giết người tuyệt không cần xem sắc mặt người khác!
Nhưng làm cho nàng hơi có chút chờ mong chính là Lâm Lạc hoàn toàn không hề hét lớn một tiếng sau đó ghé lên người nàng rũ rượi như chó chết, mà vẫn luôn khỏe mạnh dồi dào tinh lực không ngừng tấn công.
Chậm rãi nàng cũng có cảm giác, máu huyết toàn thân gia tăng tốt độ, đôi mắt đẹp càng ngày càng mê ly, miệng hé ra, gò má dần dần đỏ ửng kinh
người.
Trong cuộc đời nàng có rất nhiều nam nhân, có thể bởi vì nàng trời sinh
đặc thù, tuy rằng làm cho vô số nam nhân phải khom lưng, chỉ cần là nam
nhân sau khi phát sinh qua quan hệ với nàng đều sẽ vô cùng mê luyến,
nhưng chính bản thân nàng chưa từng hưởng thụ qua nam nữ cực lạc bao
giờ.
Nàng mở “hậu cung”, một mặt là vì lợi dụng Song Tu quả bồi dưỡng thế lực của mình, về phương diện khác là muốn thử nghiệm vui thú, đáng tiếc cho dù hơn chục nam nhân thay nhau ra trận đều khó có khả năng làm nàng đạt tới vân đỉnh, chỉ còn lại vô tận hư không.
Nhưng hiện tại tựa hồ cực lạc đã tới rồi!
Đôi chân thon dài của Triệu Ngọc Phi không biết từ khi nào đã triền tới
eo của Lâm Lạc, tựa hồ lo lắng hắn sẽ đột nhiên bứt ra rời đi, miệng hé
mở, nhưng chỉ phun ra được những từ “ân”, “a”, “y” không có chút ý
nghĩa.
Tuy rằng nàng đứng đầu ổ dâm oa Ngân Nguyệt Tinh, ngay cách rên rỉ đơn
giản nhất cũng không biết, làm Lâm Lạc đột nhiên có một loại cảm giác
phi thường quái dị.
Vừa nảy sinh một tia đồng tình với Triệu Ngọc Phi, thì lòng hư vinh nam
tử hán của Lâm Lạc cũng nhận được thỏa mãn thật lớn, một nữ nhân nằm
dưới người mình có thể bay lên vân đỉnh, đó là khẳng định cùng cổ vũ lớn nhất đối với nam nhân.
Xuất phát từ một tia trả thù, Lâm Lạc đột nhiên dừng động tác.
Triệu Ngọc Phi muốn đạt tới mức tận cùng, trong lúc mấu chốt bị ngừng
lại, thần tình của nàng không khỏi ai oán, dùng ánh mắt tràn ngập chờ
mong nhìn Lâm Lạc, giống như giờ khắc này nàng cũng không phải thánh mẫu hiệu lệnh một đại tà giáo mà chỉ là một thiếu phụ u oán trường kỳ không chiếm được thỏa mãn.
- Đừng…ngừng…
Nàng rên rỉ nói, bởi vì khoái cảm mãnh liệt thanh âm của nàng run rẩy.
Lâm Lạc cúi đầu xuống, hướng đôi môi đỏ mọng của nàng hôn tới.
Triệu Ngọc Phi theo thói quen quay đầu đi, không cho Lâm Lạc hôn lên môi nàng, nhưng gò má vẫn bị chạm tới, làm cả người nàng đều run lên, làn
da ngọc nổi lên một mảnh đỏ hồng, cực kỳ mê người.
- Làm nữ nhân của ta!
Lâm Lạc khí phách nói.
- Lá gan…thật lớn, ngươi dám…áp chế bổn thánh mẫu?
Triệu Ngọc Phi cũng không dễ dàng chịu thua.
Lâm Lạc nhe răng cười, trên mặt tràn ngập tự tin:
- Đó là chuyện sớm hay muộn, ngươi nhất định sẽ đầu hàng với ta, tiểu Phi Phi của ta!
Bị hắn gọi như vậy, Triệu Ngọc Phi đột nhiên có cảm giác xấu hổ lẫn giận dữ, nàng hoảng sợ cả kinh, đây là cảm giác đã biến mất không biết bao
nhiêu năm, trong lúc nàng tiến vào Âm Dương thánh giáo đã cho rằng cảm
giác như thế sẽ không còn trở lại.
Nhưng không đợi nàng nghĩ tới, Lâm Lạc lại bắt đầu mãnh liệt đập vào,
khiến nàng tiếp tục bay lên vân đỉnh, không ngừng phiêu du trên đỉnh cực lạc.
Lần này Lâm Lạc cũng không tiếp tục treo khẩu vị của nàng, trực tiếp đem nàng đưa lên đỉnh, khiến nàng không ngừng run rẩy, toàn thân bắt đầu
uốn éo, nhất là bên trong, tần suất đè ép tăng vọt gấp trăm lần, thiếu
chút nữa làm Lâm Lạc cũng “đến” cùng một lúc.
Triệu Ngọc Phi tuy rằng đạt tới cực lạc phi thường khó khăn, nhưng khoái cảm cực lạc lại vượt xa những nữ nhân khác, chẳng những mãnh liệt còn
kéo dài, ước chừng suốt cả nén hương thời gian mới chậm rãi bình ổn trở
lại, hô hấp dồn dập, đồi ngực mẩy không ngừng phập phồng, ướt át vô hạn.
- Ngươi…ngươi còn có thể…
Nàng bỗng nhiên lộ vẻ vui mừng, bởi vì nàng cảm giác được cự vật của Lâm Lạc còn hiên ngang bất khuất trong cơ thể nàng.
- Không nghe ngươi đầu hàng, ta làm sao sẽ lui quân đây?
Lâm Lạc cười.
Tinh lực Lâm Lạc cường hãn kinh người.
Tô Mỵ các nàng sở dĩ đồng ý cùng giường ân ái, vừa lúc mọi người cùng
nhau hoang dâm vô độ, có thể cả tối đều cùng Lâm Lạc quấn quýt một chỗ,
miễn cho hôm nay qua chỗ Tô Mỵ, ngày mai qua Lăng Kinh Hồng, một nhóm nữ nhân quay vòng khiến trong lòng sẽ hư không.
Nhưng về phương diện khác cũng do Lâm Lạc thật quá mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức nhóm nữ nhân phải liên thủ đối kháng.
Kỳ thật Lâm Lạc rất ít có thời gian tận hứng chân chính, bởi vì cho dù
nhóm nữ nhân liên thủ cũng không đủ hắn “đánh”, ai cũng chỉ là hổ giấy,
ngay từ đầu thật hung nhưng không đánh được vài lần đã lộ nguyên hình.
Nhưng ân ái với Tô Mỵ cùng Lăng Kinh Hồng không chỉ là khoái hoạt trong
thân thể, còn là phóng thích trên tinh thần, Lâm Lạc nhờ vậy mới chiếm
được khoái hoạt. Nhưng việc nào quy việc nấy, hắn chân chính hoàn toàn
phát tiết chỉ khi làm với Nam Nhược Hoa trong Cổ Nguyên Động.
Đối phương cấp bậc Tinh Vương, không ngại bị hắn gây sức ép phá hủy, hơn nữa Lâm Lạc nghẹn một bụng khí, muốn mài rụng khí tức tiên tử của Nam
Nhược Hoa, khiến nàng sa đọa thành nữ tử nhân gian, hơn nữa còn bị hướng dẫn nghiêng theo mặt hắc ám, căn bản không cần thương tiếc, tận tình
rong ruổi.
Tính theo góc độ thỏa mãn dục vọng mà nói, thời gian kia Lâm Lạc thoải mái nhất.
Mà bây giờ đối với Triệu Ngọc Phi, Lâm Lạc cũng hoàn toàn không cần
thương tiếc, chỉ cần tận tình chinh phục! Mà nữ nhân đã đói khát không
biết bao nhiêu năm cũng hoàn toàn không cần thương tiếc, chỉ cần đơn
giản cùng thô bạo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...