- Cho nên sau đó mới an bài
ngươi tiếp cận Âm Dương Tán Nhân, trở thành thê thiếp của hắn! Mà ngươi
cũng không làm lão tổ thất vọng, thành công xui khiến làm Âm Dương Tán
Nhân bị chúng bạn xa lánh, nhưng đáng tiếc chính là Âm Dương Tán Nhân
lại xây dựng một bảo khố, đem ba thanh kiếm bỏ vào, mà muốn mở ra bảo
khố…
- Thì cần ba khối Hỗn Nguyên Lệnh!
Triệu Ngọc Phi tiếp lời, cuối cùng hiểu được khúc chiết bên trong.
- Nhưng nếu chỉ có ba thanh kiếm cũng không đủ mở ra Thiên Anh Điện! Hơn nữa cho dù mở ra Thiên Anh Điện cũng không nhất định thông qua được
khảo nghiệm, đạt được thần tàng phi thăng Thần giới!
Triệu Ngọc Phi lại quanh quẩn trở về.
- Dù sao cũng là một tuyến hi vọng! Ngân Nguyệt Tinh linh khí loãng, đại đạo không trọn vẹn, căn bản không thể dựa vào bản thân tu luyện cùng
lĩnh ngộ mà đột phá bài vị, Thiên Anh Điện tồn tại lưu chút hi vọng! Lão tổ chỉ là không còn biện pháp!
Phương Văn Kiệt thở dài.
- Bởi vì một đường hi vọng này, sẽ đem ta đi làm cho người ta lãng phí?
Triệu Ngọc Phi lạnh lùng nói, cảm xúc đột nhiên kích động lên:
- Vì bảo trì địa vị, ta phải không ngừng bố thí thân thể, cùng vô số nam nhân lên giường, bởi vì một đường hi vọng kia?
Chín thánh mẫu vì tranh quyền đoạt vị, đều xây dựng lên thế lực của
mình, dựa vào Song Tu quả kéo thật nhiều nhân mã cấp Tinh Vực, mà ở
trong quá trình này, tự nhiên phải không ngừng dâng ra thân thể mới
được.
Phương Văn Kiệt không nói tiếp, Triệu Ngọc Phi quét mắt nhìn hắn, đột nhiên lạnh lùng cười rộ lên, nói:
- Có phải trong lòng ngươi đang nghĩ, không phải là một dâm phụ thôi, có nhiều nam nhân đi điền tao động của ta không phải là thỏa mãn?
- Làm sao có thể!
Phương Văn Kiệt vội vàng lắc đầu:
- Hơn nữa Âm Dương thánh giáo muôn đời cất chứa, khẳng định có vô số bảo vật, được đến sẽ làm thực lực gia tộc tăng lên thật lớn!
Triệu Ngọc Phi xoay người cưỡi lên người Phương Văn Kiệt, tay phải
nhoáng lên đã xuất hiện một lệnh bài, nàng dùng vòng cổ xuyên qua đeo
lên, lệnh bài vừa vặn rũ xuống giữa đôi vú của nàng.
- Ta muốn ngươi bỏ con tiện nhân kia, sau đó lấy ta, nếu không ta sẽ đem thứ này hủy diệt!
Phương Văn Kiệt hoảng sợ, nếu Hỗn Nguyên Lệnh bị hủy, bảo tàng Âm Dương
thánh giáo vĩnh viễn không khả năng tái hiện, mà bốn thanh kiếm cũng
không khả năng được đến, Thiên Anh Điện vĩnh viễn không mở ra, tự nhiên
sẽ không còn người nào lấy được Thần Vương di bảo, cũng dùng vật đó đăng cơ làm vương!
- Tiểu Phi, đừng hồ nháo, hơn nữa ta đã nói bao nhiêu lần, các ngươi là
tỷ muội, sau này ngươi trở về gia tộc, đều là thê tử của Phương Văn Kiệt ta!
Hắn vội vàng ôn nhu an ủi.
Hai người không tiếp tục nhắc tới chính sự mà chỉ khắc khẩu suốt buổi tối về chuyện tình ái lăng nhăng.
Sang xế chiều hôm sau, Phương Văn Kiệt bọc lại áo choàng biến mất, giống như chưa từng xuất hiện qua bao giờ.
Lâm Lạc mặt ủ mày ê, khối Hỗn Nguyên Lệnh thứ ba hắn đã thấy được, ngay
trên cổ Triệu Ngọc Phi, buông xuông giữa bộ ngực đầy đặn mê người, nhưng vấn đề là, làm sao tiếp cận bộ vị tư mật của một Tinh Hoàng tam trọng
thiên chí tôn?
Tuy Tử Đỉnh có thể che lấp khí tức, nhưng dù sao chỉ là khí tức, cũng
không phải giúp Lâm Lạc ẩn hình, người ta còn không biết dùng lỗ tai mà
nghe, ánh mắt mà xem sao? Tinh Vương – Tinh Hoàng, hơn cách nhau một đại cảnh giới!
Dựa vào vũ lực cứng rắn cướp đoạt, cho dù Lâm Lạc có không gian bí pháp
cũng không có hi vọng thành công, mà một khi thất bại đối phương chắc
chắn sẽ không đem Hỗn Nguyệt Lệnh bắt tại ngực mà sẽ thu vào đan điền
không gian, như vậy trừ phi có được năng lực oanh giết nàng, nếu không
thật không khả năng lấy được Hỗn Nguyên Lệnh!
Ngay cả Tinh Đế lão tổ cũng không dám nói có thể giết chết Tinh Hoàng, huống chi là Lâm Lạc?
Bởi vậy con đường này hiển nhiên là đi không thông.
Vậy chỉ còn con đường cuối cùng!
Lâm Lạc cười khổ một tiếng, đã đi vào Âm Dương thánh giáo, không bán thân thật đúng là không được!
Trong đầu hắn bắt đầu vẽ ra một kế hoạch, đi tới trung tâm giao dịch trong thành.
Trong này cung cấp địa phương cho tín đồ đến trao đổi vật phẩm, phi
thường náo nhiệt, có đôi khi giao dịch không chỉ là hàng hóa, lẫn nhau
thấy thuận mắt cũng có thể thành tựu một đoạn nhân duyên sương sớm.
Lâm Lạc thật rêu rao đi tới, diện mạo anh tuấn, thân thể cường tráng,
nhất là cỗ ý chí chiến thiên chiến ý dâng trào, nhìn vào thật giống như
hạc trong bầy gà, làm cho vô số nữ tín đồ vứt mị nhãn với hắn, phóng
đãng tới mức trực tiếp tiến tới xoa bóp vuốt ve yếu hại của hắn muốn mời hắn đi tìm địa phương bí mật làm trận đại chiến.
Nhưng Lâm Lạc lại lộ vẻ rất khốc, đối với ai cũng thật xa cách, tuy rằng làm một bộ phận nữ nhân khó chịu bỏ đi nhưng lại hấp dẫn càng nhiều nữ
nhân chú ý, chỉ cảm thấy nam nhân này thật có cá tính, hơn nữa khí chất
uy vũ thật làm người sa vào, quấy tới mức xuân thủy của các nàng muốn
tràn ra.
Các nữ nhân nhộn nhạo động tình, nhưng nam giáo đồ thì cơn tức thịnh
vượng, đây là gì chứ, ngươi nhìn trúng thì cứ mang đi, còn ở nơi này rêu rao làm gì, làm cho bọn họ không người hỏi thăm!
Ánh mắt Lâm Lạc đảo qua, chứng kiến một nam nhân dung mạo có chút âm nhu thì lộ ra thần sắc khinh miệt, nhất thời đem người nọ kích thích lửa
giận tiêu thăng, xăn tay áo liền vọt tới.
- Hỗn đản, ngươi trừng cái gì trừng?
Nam nhân âm nhu vốn đã khó chịu với Lâm Lạc, còn bị hắn khiêu khích trừng mắt nhìn vài lần tự nhiên càng thêm giận dữ.
- Trừng ngươi thì thế nào, ngươi là ai, trừng không được?
Lâm Lạc không chút yếu thế nói.
- Gia gia ngươi là người Kiền Trữ Cung!
Nam nhân âm nhu nhếch ngón cái chỉ ngược vào mình, tư thế vô cùng ngạo mạn.
Tuy rằng trong Âm Dương thánh giáo thế lực vô số, thánh nữ cùng thánh tử một đại đội, nhưng thế lực cường đại nhất vẫn là chín thánh mẫu, mà
không thể nghi ngờ đại thánh mẫu Triệu Ngọc Phi chiếm cứ thượng phong
tuyệt đối, bởi vậy người trong Kiền Trữ Cung đi ra cũng cảm thấy mình
cao hơn một đầu.
- Tính tới cũng là một con chó!
Lâm Lạc khinh miệt nói.
- Cái gì, ngươi dám lặp lại lần nữa?
Sắc mặt nam nhân âm nhu càng thêm khó xem.
Lâm Lạc vui vẻ, cười nói:
- Chưa thấy qua người thích bị coi thường như vậy, bị chửi một lần còn
chưa đủ, còn muốn tiếp tục đòi mắng! Vậy được rồi, thỏa mãn ngươi, cẩu
nô tài!
- Lớn mật!
Nam nhân âm nhu biến sắc, hắn ỷ là người của Kiền Trữ Cung, ngang ngược
càn rỡ đã thói quen, làm sao chịu nổi trêu chọc của Lâm Lạc, lập tức
vung lên tay phải trực tiếp bổ tới.
Chỉ có tu vi Chủ Linh cảnh làm sao đặt trong mắt Lâm Lạc, nhưng vì kế
hoạch trong lòng mình, Lâm Lạc vẫn cùng hắn dây dưa một trận chiến, sau
đó một cước đem nửa thân dưới của hắn đá phát nổ.
Bởi vì kèm theo Tinh Vực lực, thương thế kia thật khó thể trị lành, cho dù chính Triệu Ngọc Phi ra tay cũng phải trả giá lớn!
Nam nhân âm nhu ôm đũng quần khóc thét, mà cả thị trường giao dịch đều
dần dần an tĩnh lại. Thân phận của nam nhân âm như tự nhiên ai cũng
biết, mà Lâm Lạc còn có chút xa lạ, nhưng rất nhanh ai cũng biết lai
lịch của hắn – tân sủng của thất thánh mẫu Tần Vận Di.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...