- Nguyệt Đồng lão tổ?
Bạch Thu Minh cười ha ha, chỉ cho rằng nghe xong một chuyện buồn cười, lớn tiếng nói:
- Nguyệt Đồng biểu muội, biểu ca tới thăm ngươi!
Thanh âm cuồn cuộn, giống như nộ lôi oanh truyền cả Lữ gia, lại chấn
động những người Lữ gia đứng chung quanh, sắc mặt mọi người tái nhợt,
giống như nhận lấy đòn nghiêm trọng, đây là uy áp của cảnh giới cao.
- Có chuyện gì?
Dù sao cũng là thân nhân bên mẫu thân, Lữ Nguyệt Đồng nhảy ra, có vẻ
thật mất kiên nhẫn, bởi vì nàng đang cùng Lâm Lạc đang cao hứng, bị
người cắt đứt đương nhiên là cực kỳ khó chịu.
Bạch Thu Minh chứng kiến Lữ Nguyệt Đồng thì đương nhiên vui vẻ, hắn đối
với mỹ nữ ngực lớn này không biết đã suy nghĩ bao nhiêu năm, nhưng khi
nhìn thấy vẻ mặt nàng còn chưa tiêu tan xuân sắc, gáy ngọc còn dấu ửng
đỏ kinh người, nhất thời giận dữ.
Hắn là tay già đời trong bụi hoa, làm sao không biết điều đó ý vị như
thế nào! Lại nhìn bộ dáng Lữ Nguyệt Đồng tuy không có biến hóa gì lớn,
nhưng châu tròn ngọc sáng, mặt mày dễ thương, đã là một loại phong tình
đã trở thành thiếu phụ.
Nữ nhân mình vừa ý bị người đoạt đầu canh, tâm tình Bạch Thu Minh đương
nhiên không tốt, hắn gần như nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Lữ Nguyệt
Đồng nói:
- Dã nam nhân kia là ai, ta muốn làm thịt hắn!
- Bạch Thu Minh, ngươi nổi điên làm gì!
Lữ Nguyệt Đồng bất mãn nói, nếu không phải nể tình mẫu thân, nàng thật
muốn một cước đá bay đối phương, lúc trước còn dám bức hôn với nàng.
- Ngươi là tiện nhân không biết xấu hổ!
Bạch Thu Minh nổi cơn ghen, chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình bị đeo nón xanh, trong lòng hỏa lớn.
- Câm miệng, cút cho ta!
Lữ Nguyệt Đồng càng thêm khó chịu, nàng làm sai cái gì phải chịu nghe đối phương nhục mạ!
- Hừ, ngươi đã không tuân thủ nữ tắc, ta cũng không cần đem ngươi xem như tiên nữ mà cung phụng lên!
Bạch Thu Minh giận quát một tiếng, thân hình xẹt qua, hướng Lữ Nguyệt
Đồng chộp tới. Lúc này hắn đã là tân lão tổ của Bạch gia, căn bản không
cần có bất cứ băn khoăn gì.
Lữ Nguyệt Đồng vốn là nữ bạo long, nếu còn nhịn được thật không phải tính cách của nàng!
Oanh!
Nàng không chút do dự đá ra một cước.
- Ah…
Một tiếng hét thảm, Bạch Thu Minh ôm đũng quần lảo đảo bật lùi ra sau,
đám người hắn mang theo vội vàng vây quanh, lúc này còn không nịnh nọt
thì đợi tới bao giờ?
Người của Lữ gia vô cùng sảng khoái, vài chục năm nay bọn họ đã nhận được không biết bao nhiêu ức hiếp của Bạch gia.
- Ngươi…ngươi…
Trong mắt Bạch Thu Minh toát ra vẻ phẫn nộ lẫn kinh hãi, phẫn nộ đương
nhiên là hạ bộ của mình bị đá nổ, mà kinh hãi là thực lực của Lữ Nguyệt
Đồng, đó là một loại nghiền áp hoàn toàn!
- Cút!
Lữ Nguyệt Đồng lạnh lùng quát.
Tuy rằng Bạch Thu Minh không cam lòng, nhưng càng không dám có hành vi
cậy mạnh, bởi vì thực lực hai bên chênh lệch quá xa, hắn căn bản không
có tư cách đối kháng!
Lữ gia lão tổ lộ ra nét cười lạnh, hướng một người bên cạnh ra dấu bằng mắt, người nọ lập tức âm thầm gật đầu lui xuống.
Lữ Nguyệt Đồng cũng không đem chuyện này để trong lòng, nhưng chỉ qua năm ngày người của Bạch gia lại đến.
Lần này cũng không phải là lâu la nho nhỏ, mà là xuất động toàn bộ cao thủ, sắc mặt mỗi người âm trầm như nước.
- Lữ gia cẩu đảm thật lớn, còn dám đánh lén ám sát tộc nhân kiệt xuất
nhất Bạch gia ta, hôm nay chính là ngày Lữ gia các ngươi diệt vong!
Thanh âm lạnh lùng vang lên, Bạch Chỉ Kiếm xuất hiện trên không, uy áp Tịch Linh cảnh bao phủ cả Lữ gia.
- Bạch Chỉ Kiếm, ngươi đang ở đây nói bậy bạ gì đó!
Lữ gia lão tổ bay lên không trung, ngoại trừ Lâm Lạc cùng Lữ Nguyệt
Đồng, cũng chỉ có hắn có thể xem thường uy áp của đối phương.
- Lão thất phu, chẳng lẽ Thu Minh không phải do ngươi hạ độc thủ?
Hai mắt Bạch Chỉ Kiếm như phun ra lửa, mấy ngày trước một thần bí nhân
ném một hộp đen trước đại môn Bạch gia, mở ra vừa nhìn chính là đầu lâu
của Bạch Thu Minh, nhất thời làm trên dưới Bạch gia lật trời!
Mấy năm trước Bạch Thu Minh gặp cơ duyên lớn, tu vi tiến thẳng Tịch Linh cảnh, trở thành lão tổ thứ tư của Bạch gia! Hơn nũa hắn còn phi thường
trẻ tuổi, thật có cơ hội tiến xa hơn, tới lúc đó Bạch gia sẽ thịnh
vượng, muốn thay thế Kỳ Vân Tông cũng có thể!
Nhưng thiên tài được ký thác hi vọng lại bị người chém đầu, khiến kế
hoạch chấn hưng gia tộc bị chết trong trứng nước, cả Bạch gia cao tầng
tự nhiên lôi đình giận dữ, thề báo thù này!
Bọn hắn nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Lữ gia có khả năng cùng động cơ kia
nhất, dù sao Bạch Thu Minh bởi vì đến Lữ gia mới bị cắt đầu! Tuy rằng Lữ gia lão tổ cũng chỉ mới đạt tới đệ tứ bộ, nhưng nếu đánh lén thậm chí
kèm thêm độc dược, muốn chặn giết Bạch Thu Minh không phải việc khó!
Bạch Thu Minh đến vì một nữ nhân, mà nam nhân gặp phải nữ sắc đều mơ hồ đầu óc, dễ dàng bị mắc mưu!
Lữ gia lão tổ nhướng mày:
- Thu Minh đã chết?
- Hừ, ngươi còn tính giả vờ tới khi nào!
Bạch Chỉ Kiếm lạnh lùng nói:
- Đem tộc nhân mới về của các ngươi giao ra đây, lão phu chỉ cần hỏi nàng một câu liền có thể biết là chuyện gì xảy ra!
- Việc này có chút không ổn!
Lữ gia lão tổ lộ ra vẻ làm khó, nhưng tận sâu trong ánh mắt hiện lên vẻ ngoan lệ.
Lữ Nguyệt Đồng không chịu chủ động phóng ra quét ngang bốn phương xây
dựng thống trị, như vậy Lữ gia lão tổ chỉ có thể dùng cách lui làm tiến, để phiền toái chủ động tìm tới cửa.
Thừa dịp Bạch Thu Minh bị thương nặng, hắn tự mình dẫn người ra tay, nửa đường phục kích nhóm người Bạch Thu Minh, thật dễ dàng đã đem đám người kia bắt hết, trong đêm tối gấp gáp mang đầu Bạch Thu Minh tới Bạch gia, dẫn dụ Bạch gia đến báo thù.
Dưới tình huống như thế Lữ Nguyệt Đồng không muốn ra tay đều không có khả năng!
Người như Lữ gia lão tổ muốn chơi mưu kế, Lữ Nguyệt Đồng có thúc ngựa
cũng không theo kịp, vừa ra tay lập tức khiến cho mình cuốn vào bên
trong phiền toái. Đương nhiên, phiền toái như vậy kỳ thật đối với nàng
không tính là gì, chỉ có thể xem là mình bị lợi dụng mà thôi.
- Giao ra tiện nhân kia!
Bạch Chỉ Kiếm giận quát một tiếng, thanh âm cuồn cuộn, oanh truyền cả Lữ gia.
- Cần gì phải phiền toái như thế, đem toàn bộ người của Lữ gia giết không phải được!
Lại một thanh âm lạnh lẽo vang lên, Bạch Hoán Toàn phiêu phù trên không
trung, hắn là lão tổ chân chính của Bạch gia, chẳng những lớn tuổi nhất, tu vi cũng sâu nhất, đạt tới đệ tứ bộ đỉnh phong, khoảng cách đệ ngũ bộ chỉ còn một đường nhỏ.
Đáng tiếc chính là có người cả đời cũng không bước qua được.
- Giết! Giết! Giết!
Nhiều cao thủ của Bạch gia lớn tiếng hò hét, có tộc nhân Bạch gia, cũng
có tư binh, cùng loại với Hắc Sát quân. Mà trái lại bên Lữ gia, bởi vì
phụ thuộc Bạch gia nên Hắc Sát quân đương nhiên không còn tồn tại, chỉ
có vài trăm tộc nhân mà thôi, có vẻ người đơn thế mỏng.
Nhưng bởi vì trong lòng bọn hắn có chỗ dựa, tuyệt không e ngại, ngược
lại còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn đối phương – nhà ai có một chí cao cường giả Chủ Linh cảnh trấn thủ đều sẽ có lòng tự tin như vậy ah!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...