Cái này cũng trách không được nàng a, mặc dù Lâm Lạc đồng dạng cũng là người bị hại.
- Rất nhanh, ta liền hối hận, quay lại đi tìm ngươi, nhưng ngươi đã không còn ở đó nữa! Đó là một vùng núi rừng hoang vu, ta nghĩ đến ngươi bị dã thú mang đi, như thế nào cũng tìm không ra, chỉ có thể tiếp nhận sự
thật ngươi đã chết! Ta cũng không có quay về lại tổ địa, mà là ở nơi này dựng lên u cốc, chứa chấp một ít nữ nhân bị nam nhân vứt bỏ, nhục nhã,
cho các nàng một địa phương không bị khi dễ!
Từ điểm đó mà nói,
Nghiêm Thanh thật đúng là làm một việc tốt. Nhưng nàng hiển nhiên quá
mức thiên vị, công bằng đối xử đem nam nhân trên đời này về hàng ngũ
sinh vật thấp hèn!
Chuyện xưa không dài, cái này thì xong rồi,
Nghiêm Thanh lo được lo mất mà nhìn xem Lâm Lạc, cái này đối với một
Tinh vực cường giả tiếp cận Thần linh mà nói thật sự là quá hiếm thấy,
nhưng từ đó cũng có thể thấy được tình mẹ của nàng chói lọi.
Lâm Lạc không khỏi trầm mặc.
Hắn có được huyết mạch Thiểm Điện tộc, nhưng Lâm Nguyệt Lộ không có, Lâm
Hành Nam cũng không có, cả Lâm gia đều không có! Nhưng nếu nói là mẹ của hắn chỉ truyền cho một mình hắn, ngược lại giống như là Lâm Chi Thanh
giải thích!
Hơn nữa bọn người Bao Thức Lễ, Bạch Uyển Hoa vì cái
gì lâu nay không nhận thức lại đưa cho hắn trợ giúp lớn lao! Bao Thức Lễ nói qua, hắn được đại ân từ một vị quan hệ huyết thống với mình!
Trước kia Lâm Lạc cho rằng đó là bà ngoại, ông ngoại mà hắn cho tới bây giờ
chưa từng gặp mặt, nhưng hiện tại xem ra, cái này rõ ràng chính là "phụ
thân ma quỷ"của hắn ! Tám chín phần mười bốn người Bao Thức Lễ chính là
đồ đệ hoặc là thủ hạ của tên ma quỷ kia, à không… phụ thân của hắn, mới
có thể không xa vạn dặm chạy đến Nam Châu bảo vệ hắn!
Nói như vậy, cũng có thể là lúc trước phụ thân của hắn đem hắn ẵm đi, đưa đến Nam Châu cách ức vạn dặm.
Còn như nguyên nhân, vậy cũng chỉ có tên quỷ phụ thân này tự mình biết !
- Sao ngươi biết thân phận của ta?
Lâm Lạc đột nhiên nghĩ đến một điểm đáng ngờ, dùng Nghiêm Thanh chán ghét
đối với nam nhân, há lại sẽ vô duyên vô cớ kéo ống quần hắn, cởi giày vớ của hắn đi cố ý kiểm tra ấn ký của hắn!
Đối với Lâm Lạc không có lập tức nhận mẹ, Nghiêm Thanh có vẻ vô cùng thất vọng, nhưng nàng cũng
biết mình không có quyền đi chỉ trích Lâm Lạc, chìa tay phải ra, trên
mặt là một mảnh giấy.
Ánh mắt của Lâm Lạc quét qua, chỉ thấy trên mặt viết:
- Hắn chính là đứa con thất lạc nhiều năm của ngươi!
Hắn không khỏi nhíu mày, nói cách khác có người luôn giám thị lấy nhất cử
nhất động của hắn, mới có thể ở lúc hắn nguy hiểm nhất đột nhiên xuất
thủ tương trợ, cũng đem bí mật thân thế của hắn vạch trần ra!
Có
thể làm được điều "nhàm chán" như vậy, chỉ sợ sẽ là lão cha tiện nghi
của hắn a! Nếu không, lại há có thể ngăn cản Nghiêm Thanh ra tay?
Khó trách lúc hắn bị Vi Đan Hàn đuổi giết, có một loại ảo giác đang bị chỉ
huy chạy tới hướng này! Đây không phải là ảo giác, mà là cha của hắn
dùng thần thức cường hãn của mình dẫn dắt hắn, dụng ý chính là giúp hắn
cùng Nghiêm Thanh quen biết nhau.
Từ Nam Châu gởi nuôi, rồi đến
Đông Châu, chỉ sợ mọi cử động của Lâm Lạc đang bị đối phương nắm giữ.
Một mặt, có thể nói là vì an toàn của Lâm Lạc, nhưng về phương diện khác Lâm Lạc lại cảm thấy trong đó còn có dụng ý mà hắn nghĩ mãi không ra!
Tất cả tất cả, đều đợi đến lúc cha hắn tự mình ra mặt để giải thích!
- Là tên ma quỷ kia!
Thanh âm của Nghiêm Thanh rét lạnh, nàng đã chấp nhận đứa con trai Lâm Lạc
này, nhưng tuyệt đối sẽ không tha thứ tên đàn ông kia đối với nàng phạm
phải việc ác!
Lâm Lạc không phải kẻ ngốc, theo lẽ thường mà nói,
lão tử kia thật đúng là tùy ý làm không uổng công, đã giam cầm một Tinh
vực cường giả để sinh con cho hắn, đây tuyệt đối là khí phách tuyệt
luân!
Nhưng người khác có thể phản bội cha của hắn, bản thân hắn
thân là một người con, muốn hắn giúp mẹ đánh cha, cái này tự nhiên là
không còn cách nào làm được!
Cũng may Nghiêm Thanh không có mảy
may muốn hắn lựa chọn lập trường, Lâm Lạc tạm thời cũng không cần đi cân nhắc cái này! Nhưng nhìn hành vi của lão tử tiện nghi kia, rõ ràng có
một ngày ba người sẽ "đoàn tụ", khi đó liền khó mà nói Nghiêm Thanh sẽ
bắn ra lửa giận ngập trời đến cỡ nào!
Hắn tạm thời không đi cân nhắc cái này, mà là hỏi một vấn đề mà hắn một mực khó hiểu:
- Tại sao Thiểm Điện tộc phải trốn vào tổ địa?
Nghiêm Thanh có chút do dự thoáng cái nói:
- Hiện tại thực lực của ngươi quá yếu, bất quá, ngươi đã không có sống ở
tổ địa, là rất không an toàn, nếu không biết một ít tình huống, rất dễ
dàng đưa tới họa sát thân!
- Cái này đầu tiên phải từ xuất thân của tứ đại tộc chúng ta nói lên!
- Tổ tiên của chúng ta, đã từng sinh hoạt tại Thần giới, nhưng nguyên
nhân xuất phát ta cũng không rõ ràng lắm, bọn họ tự nguyện vứt bỏ thân
phận Thần linh, đi tới Ngân Nguyệt tinh, cùng thống trị thế giới này!
- Bởi vì chúng ta là đến từ Thần giới, nên được xưng là Vẫn Thần!
- Nhưng mà, không sai biệt lắm hai mươi vạn năm trước, lại một tốp Vẫn
Thần đến thế gian, bọn họ liên hiệp dân bản xứ của Ngân Nguyệt tinh cùng tứ đại tộc chúng ta đại chiến. Lúc ấy, tứ đại tộc chúng ta đã từng thu
phục ba chủng tộc cường đại nhất của Ngân Nguyệt tinh làm phụ thuộc,
theo thứ tự là Bạch Vũ tộc, Địa Hành tộc cùng Thuần Thú tộc, bọn họ được xưng là Hạ tam tộc, mà chúng ta thì là Thượng tứ tộc. Nhưng ở thời điểm chiến tranh đi vào giai đoạn gay cấn nhất, Hạ tam tộc phản bội chúng
ta!
- Bởi vậy cán cân chiến tranh nghiêng về phía địch quân, tứ
đại tộc chúng ta rơi vào đường cùng, đành phải mở ra tổ địa, cả tộc di
chuyển, dùng bảo toàn tộc nhân! Nhưng vận mệnh của Hạ tam tộc cũng không có bởi vậy thay đổi, thậm chí càng hỏng bét, bị giết thì giết, nô dịch
thì nô dịch, so với trước kia càng luân lạc gấp trăm lần!
Lâm Lạc từ cái này có thể đem rất nhiều sự tình xâu thành một chuỗi.
Khó trách mấy lão nhân Hỏa Diệp tộc ở U Ám Sâm Lâm sau khi phát hiện hắn là huyết mạch Thiểm Điện tộc, liền đối với hắn động sát cơ, chắc hẳn tổ
tiên của bọn hắn chính là dân bản xứ sớm nhất của Ngân Nguyệt tinh, sau
khi tứ đại tộc đến thế gian, bọn họ bị tai hoạ ngập đầu.
Đối với
một vài "dân bản xứ" này mà nói, vô luận là tứ đại tộc hay là một tốp
người từ ngoài đến càng đằng sau, đều là từ Thần giới mà đến, toàn bộ là Vẫn Thần!
Cũng khó trách trong Lôi trì, tiền bối Thiểm Điện tộc
lọt vào phản bội tràn đầy phẫn nộ, đây không phải là tứ đại tộc đấu
tranh nội bộ, mà là bị Hạ tam tộc phụ thuộc chọc một đao! Mà nữ nhân mất trí nhớ phong ấn kia ở trong tinh thạch dài đến mười mấy vạn năm, trên
lưng mọc một đôi Bạch Vũ, chỉ sợ là Bạch Vũ tộc a!
Bởi vậy nàng
nhìn thấy hư ảnh Thiểm Điện tộc của Lâm Lạc, khuất phục trong huyết mạch thậm chí so với trí nhớ còn cường đại hơn, trực tiếp quỳ xuống miệng
nói chủ thượng! Chỉ là nàng rất nhanh liền mất tích, cũng không biết đi
đâu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...