Một tháng thời gian qua rất nhanh, chúng nữ cũng đem Lưu Minh Thiên Sương tâm kinh sơ bộ nắm giữ, nhưng muốn đạt tới trình độ tinh thông còn cần thời gian dài dòng buồn chán đi tinh tế nhận thức rồi.
Bất quá đây đối với Tô Mị các nàng mà nói cũng không phải nan đề gì, bởi vì có quái thai lực lĩnh ngộ khủng bố Lâm Lạc ở đây! Chỉ cần Lâm Lạc có thể lĩnh ngộ, các nàng còn sợ ở song tu không có thể lĩnh ngộ đến sao?
Lâm Lạc khôi phục sinh long hoạt hổ, lập tức bị tứ nữ hàng đêm nghiền ép, làm cho Lữ Nguyệt Đồng chê cười một trận.
Bọn hắn tiếp tục chạy đi, tiến về Bách Nguyệt tông.
Đi ra núi hoang, bọn hắn tiến nhập một cái trấn nhỏ, dù sao trên thời gian còn rất đầy đủ, cũng không vội chạy đi, dưới chúng nữ yêu cầu bọn hắn quyết định ở chỗ này tạm một đêm.
Tìm gian khách sạn ở lại, chuyện đầu tiên của chúng nữ là gọi tới một bàn thức ăn ngon. Ở bên trong hoang dã một tháng, các nàng chỉ có thể ăn chút ít lương khô thịt nướng, đối với chúng nữ đã thành thói quen hưởng thụ mà nói, đều là thực sự muốn ăn một bữa tiệc lớn xa hoa.
Bọn hắn mỗi người đều là cấp bậc Linh Cảnh, chỉ là hơi chút toát ra một chút khí tức liền làm cho người ta sợ hãi, căn bản không có người đui mù đến gần mỹ nữ tự mất mặt.
Nhưng tình huống như vậy cũng không có tiếp tục bao lâu, gần nửa canh giờ sau, chỉ nghe một tiếng cười sang sảng, từ bên ngoài đi tới một thanh niên phong thần tuấn lãng, cười nói:
- Lâm huynh, các vị cô nương, nhân sinh nơi nào không gặp lại, không thể tưởng được ở chỗ này lại gặp mặt!
Rõ ràng là Vi Cẩm Hoa, gia hỏa tự xưng mỹ nữ giám định và thưởng thức gia kia.
Lâm Lạc đứng lên, ôm quyền đáp lễ lại cười nói:
- Nguyên lai là Vi huynh!
Song phương cũng không oán thù gì, Vi Cẩm Hoa một mực dùng lễ đối đãi, Lâm Lạc cũng không nên cùng hung cực ác đuổi người đi, tuy hắn cảm giác người này có chút đại gian phản thiện (* quá gian ác mà nhìn như thiện nhân).
- Không ngại cho ta thêm một đôi đũa chứ?
Vi Cẩm Hoa cười nói, sau khi đạt được mọi người đồng ý, lúc này hắn mới cùng Lâm Lạc lần lượt ngồi xuống, còn cùng Tô Mị bên cạnh cố ý dịch chuyển một chút khoảng cách, rất có phong phạm quân tử.
Hắn khẩu tài liền ra, lại uyên thâm bát học, dù cho là đồ ăn trên bàn cũng bị hắn nói ra lai lịch điển cố, chọc cho chúng nữ đều cười một trận, ngay cả quạnh quẽ như Lăng Kinh Hồng cũng ngậm lấy vẻ tươi cười.
Vi Cẩm Hoa rất thức thời, cũng không có làm nhiều dừng lại, rất nhanh liền cáo từ rời đi. Nhưng buổi tối hắn lại đến mời, mời bọn người Lâm Lạc đi Quần Phương Lâu nổi danh nhất trong trấn thưởng thức biểu diễn ca kỹ.
Quần Phương Lâu này cũng không phải là kỹ viện, mà là quán rượu đứng đắn, cấp bậc phi thường cao, vũ nữ biểu diễn trong lầu cũng đều là ngàn chọn vạn tuyển, chẳng những hoạt sắc sinh hương, càng là có được khí chất bản thân, cũng không phải bình hoa chỉ có khuôn mặt dáng người.
Đối với cái này chúng nữ cũng không có phản cảm gì, vui vẻ lôi kéo Lâm Lạc tiến về trước, nói muốn biết một chút về thanh lâu làm cho nam nhân không tiếc vung tiền như rác.
Bọn hắn đi vào Quần Phương Lâu, lục nữ vô luận cái nào đều là mỹ nữ trong mỹ nữ, tự nhiên đưa tới rất nhiều người nhìn xem, nhưng cảm ứng được khí tức cường đại mà bọn hắn có chút toát ra, đều không có ai dám đi đến gần.
Vi Cẩm Hoa đã sớm chờ ở trong rạp, ân cần mời chúng nhân ngồi xuống. Sau đó mở tiệc đưa lên mỹ tửu mỹ thực, tất cả mọi người là trời nam biển bắc tiếp tục hàn huyên.
Không bao lâu, gian phòng gõ vang, đi tới một nữ tử đoan trang mặc lục y.
Nàng này bất quá khoảng hai mươi tuổi, bộ dáng kiều diễm tuyệt mỹ, một đôi mắt to tựa hồ có thể nói, lộ ra một loại khí chất lung linh tao nhã, làm cho người ta tim đập thình thịch. Nàng hướng mọi người có chút khẽ chào nói:
- Ta gọi Linh Tuyền, bái kiến chư vị! Cho ta bêu xấu, vì mọi người biểu diễn một đoạn ca múa!
Nàng đứng lên, trong miệng khẻ ngâm hát, thân thể uyển chuyển cũng múa sinh tư, cực kỳ mê người.
Tô Mị tiến đến bên tai Lâm Lạc, thấp giọng nói:
- Bổn cô nương nhảy so nàng đẹp mắt hơn!
Lâm Lạc chỉ là cười cười.
Dù Tô Mị nhảy có đẹp thì hắn cũng sẽ không biết đem nàng đẩy đi ra tỷ thí một phen, cái may mắn này chỉ cần mình có thể thưởng thức là được rồi, tuyệt đối không có ý cùng người khác chia xẻ.
Bất quá vũ kỹ của Linh Tuyền xác thực là qua khổ công, nhất cử nhất động đều bị vũ mị sinh tư, tràn ngập phong tình nhưng lại không lạc ở mĩ tục, khó trách Quần Phương Lâu này sẽ có tên tuổi lớn như vậy, xác thực là có vốn liếng.
Nhưng mà Linh Tuyền cũng là tướng mạo đẹp nhất trong tửu lâu, ca kỹ có vũ kỹ tốt nhất, cũng không phải mỗi vũ nữ đều có tiêu chuẩn như nàng, là chiêu bài bên trong Quần Phương Lâu. Bình thường muốn xem vũ thuật của nàng phải sớm hẹn trước vài ngày, nhưng mặt mũi của Vi Cẩm Hoa rất lớn, này mới có thể phá lệ.
Nói đến đây, mọi người không khỏi đối với thân phận của hắn tò mò, mà Vi Cẩm Hoa cũng không có giấu diếm, cười nói:
- Tại hạ bất tài, gia phụ đúng là Vân Lôi tông tông chủ, ta so sánh không tranh khí, chỉ biết truy đuổi sắc đẹp, đến nỗi hoang phế võ đạo, một mực bị gia phụ khiển trách!
Nguyên lai còn là một nhị thế tổ!
Vân Lôi tông có được mười một đình, thế lực so với Kỳ Vân tông còn cường đại hơn rất nhiều rất nhiều! Dù sao Kỳ Vân tông chỉ có ba đình, mà một thế lực chiếm cứ địa bàn lớn nhỏ là cùng thực lực của bản thân ngang bằng, từ quang điểm đó có thể nhìn ra Vân Lôi tông cường đại đến cỡ nào rồi!
- Vi huynh, vị Linh Tuyền cô nương này có tư cách tiến vào liệt kê cất chứa của ngươi hay không?
Lâm Lạc cười nói.
- Tuy không phải hết sức hoàn mỹ, nhưng mà miễn cưỡng đủ rồi!
Vi Cẩm Hoa lộ ra một vòng dáng tươi cười có phần thâm ý, ở trên người Linh Tuyền đảo một chuyến. Rất nhanh liền thu trở về, tựa hồ đối với nam nữ chi dục xác thực không có hứng thú gì.
Vượt qua Lâm Lạc dự kiến, Vi Cẩm Hoa giống như chính là loại người trời sinh nhiệt tình hiếu khách, sau khi tiệc rượu chấm dứt hắn liền cáo từ rời đi, cũng không có đối với chúng nữ có cách nghĩ đặc biệt gì.
Bảy người Lâm Lạc ở một đêm lại một lần nữa lên đường, cuối cùng nửa tháng sau, bọn hắn từ Vân Lôi đệ cửu đình đi tới tứ đình, đi tới một tòa được xưng là Dương Thiên thành.
Bọn hắn vừa mới vào thành, liền gặp một gã sai vặt đeo mũ mềm chạy ra đón chào nói:
- Xin hỏi mấy vị có phải Lâm Lạc thiếu gia hay không?
- Ta là Lâm Lạc, ngươi là ai?
Lâm Lạc quét thoáng qua một cái, gã sai vặt kia bất quá là cấp độ Hậu Thiên, căn bản không cần để ở trong lòng.
- Tiểu nhân Tiền Tứ, vâng lệnh thiếu gia nhà ta, cố ý mời mấy vị đi qua xem!
Gã sai vặt kia hồi đáp.
- Thiếu gia nhà của ngươi là ai?
Tô Mị nhịn không được chen lời nói.
- Tự nhiên là Vi đại thiếu rồi!
Gã sai vặt kia dùng ngữ khí phi thường tự ngạo nói ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...