Mà vấn đề mấu chốt là, hắn giết được Lâm Lạc hay không?
Trong
lòng Hàn Triết Thao không khỏi cười lạnh, mặc dù tử sĩ gia tộc kia là
Huyễn Linh cảnh chí cường giả, nhưng chỉ là đơn tu một hệ, không giống
hắn là chân chính song linh căn, hôm sau đã ăn hai khỏa Sinh Linh đan,
bốn hệ công pháp toàn bộ đạt đến Huyễn Linh cảnh, cũng không phải Huyễn
Linh cảnh cao thủ bình thường có thể chống đỡ!
Hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc, mở ra lĩnh vực, không ngừng hiện lên nguyên một đám khôi
giáp hạng nặng, tay cầm lợi khí, hai mắt hiện ra hàn quang, đem Lâm Lạc
tầng tầng bao vây lại.
- Hàn Triết Thao…
Lâm Lạc hừ lạnh một tiếng.
- Ha ha, hỗn đãn tiểu tử ngươi đến thời điểm này còn muốn cầu xin tha thứ đã vô dụng, bổn thiếu gia sẽ ở bên cạnh thi thể của ngươi cường bạo nữ
nhân của ngươi!
Lữ Hân Bảo lại ở một bên bắt đầu kêu gào.
- Ân?
Hàn Triết Thao nhìn xem Lâm Lạc, cũng không vội xuất thủ, hắn muốn hảo hảo hưởng thụ quá trình mỹ diệu tra tấn Lâm Lạc.
- Quân kỷ của Hắc Sát quân điều thứ ba cùng điều thứ bảy là cái gì?
- Ngươi muốn đùa nghịch chiêu gì?
Hàn Triết Thao cười lạnh nói.
- Điều thứ ba quân kỷ, mạo phạm trưởng quan, nhẹ thì vả miệng, nặng thì
phế bỏ tu vi! Điều thứ bảy, phải phục tùng trưởng quan vô điều kiện, nếu không nhẹ thì khai trừ quân tịch, nặng thì trước mặt mọi người loạn
trượng đánh chết!
Lâm Lạc liếc nhìn Hàn Triết Thao:
- Ta không có nói sai chứ?
Tâm tình rất tốt của Hàn Triết Thao đột nhiên có một loại cảm giác không xong.
- Nói nhảm cái gì?
Lữ Hân Bảo như tiểu sửu nhảy lên nhảy xuống.
- Ta là đội trưởng, ngươi bất quá chỉ là một binh sĩ bình thường, dám
hướng trưởng quan ra tay, ngươi vi phạm điều quân kỷ thứ ba!
Lâm Lạc lãnh đạm nói.
- Bổn tọa lệnh ngươi vả miệng tên đệ tử nhà giàu này, tự ngươi nhìn xem có muốn tái phạm quân kỷ thứ bảy hay không?
Hàn Triết Thao không khỏi một hồi co rút mặt!
Dùng tu vi của hắn cùng bối cảnh sau lưng, làm Thống lĩnh khả năng có chút
khó khăn, nhưng Phó thống lĩnh tuyệt đối không thành vấn đề! Nhưng vì
truy cầu Lữ Nguyệt Đồng, hắn cam chịu ủy khuất, ở bên người Lữ Nguyệt
Đồng làm một thân binh nho nhỏ.
Nhưng trên danh nghĩa mặc dù là
binh sĩ bình thường, nhưng trong Hắc Sát quân ngoại trừ Đại thống lĩnh
ra ai dám thực coi hắn là binh sĩ bình thường?
Nhưng hết lần này
tới lần khác bị Lâm Lạc bắt được điểm này, hắn thực là muốn phát tác
cũng phát tác không được! Lâm Lạc là đội trưởng Hắc Sát quân, trên danh
nghĩa lại đè ép hắn một đầu, hắn dám ra tay đối với Lâm Lạc mà nói, cái
kia chính là phạm thượng làm loạn!
Hắc Sát quân là một chi thiết
huyết đại quân, vì duy trì sức chiến đấu cũng tránh cho công khí tư
dùng, Hắc Sát quân bảo trì tương đối độc lập cùng quân kỷ hết sức nghiêm túc, thực bị người nắm chặt cái bím tóc này mà mà nói, hắn thật đúng là không dễ dàng thoát thân!
Nhưng muốn hắn nghe theo Lâm Lạc chỉ huy, đây không phải cho mình ngột ngạt sao?
- Hàn đại ca, đừng để ý tới tên này nói hưu nói vượn, Hắc Sát quân đều là nô tài của Lữ gia chúng ta, ngươi đánh chết hắn cho ta, ta đỡ đòn cho
ngươi!
Lữ Hân Bảo hét lớn.
- Ngươi nói ai là nô tài Lữ gia?
Một tiếng hừ lạnh vang lên, một đại hán mặc chiến giáp long hành hổ bộ đi
tới. Phía sau hắn còn đi theo hai người, một cái Lâm Lạc không biết,
nhưng hai người khác lại là dã nhân Hổ Cường, tay trái khiêng cốt bổng
gác ở trên vai, tay phải thì là nắm một cái chân thú nướng chín, cắn đến ngon lành.
Cái ghế lô này tuy không nhỏ, nhưng thoáng cái tiến đến nhiều người như vậy lập tức lộ ra chen chúc.
- Bạch Thống lĩnh!
Ánh mắt Hàn Triết Thao xiết chặt, vội vàng thu hồi lĩnh vực, hướng đại hán kia ôm quyền thi lễ một cái.
Dưới Hắc Sát quân Đại thống lĩnh có tất cả bảy thống lĩnh, hai cái là đệ tử
Lữ gia, một cái là người Hàn gia, còn có bốn là người họ khác, đại hán
mặc chiến giáp này là một trong số đó, tên là Bạch Hoán Phong, tu vi
Huyền Linh cảnh trung kỳ, riêng lấy chiến lực mà nói là cường đại nhất
trong bảy Đại thống lĩnh.
Lữ Hân Bảo lại không biết đại hán này quát:
- Hắc Sát quân ăn cơm của Lữ gia chúng ta, uống nước của Lữ gia chúng ta, như thế nào không phải nô tài của Lữ gia chúng ta? Ngươi biết ta là ai
không?
- Ăn chơi thiếu gia!
Bạch Hoán Phong căn bản không có hướng Lữ Hân Bảo nhìn một cái, chỉ là nhìn chằm chằm vào Hàn Triết Thao nói.
- Bổn thống lĩnh cũng muốn nghe xem, ngươi có biết quân kỷ của Hắc Sát quân hay không?
Hắn quát hỏi, Hàn Triết Thao cũng không thể coi như gió thoảng bên tai, chỉ có thể cắn răng nói:
- Biết rõ!
- Vậy ngươi biết rõ còn dám phạm phải?
Bạch Hoán Phong lạnh lùng nói ra, vậy mà không cho Hàn Triết Thao mặt mũi
chút nào. Phải biết rằng Hàn Triết Thao tuy chỉ có tu vi Huyễn Linh
cảnh, nhưng Hàn gia phía sau hắn lại thực lực cường đại đến đáng sợ.
Trên mặt Hàn Triết Thao lúc đỏ lúc trắng, bị ép buộc đến chật vật không chịu nổi, hắn cũng là người lòng dạ thâm trầm, lúc này một gối quỳ xuống
nói:
- Hàn mỗ biết sai, thỉnh Bạch Thống lĩnh xử phạt!
Hắn nói Hàn mỗ, mà không phải thuộc hạ, Triết Thao, không thiếu ý dùng xu thế Hàn gia đi áp bách Bạch Hoán Phong.
Nhưng Bạch Hoán Phong lại bất động thanh sắc nói:
- Ngươi phạm thượng với ai liền đi về phía người đó bồi tội, nhìn chằm chằm vào Bổn thống lĩnh làm gì!
Bồi tội cho Lâm Lạc?
Hàn Triết Thao thiếu chút nữa đem răng cắn đứt, nhưng Bạch Hoán Phong không để cho Hàn gia mặt mũi, không phải là bắt được tóc gáy không tha sao,
sự tình làm lớn mà nói, hắn vốn là bởi vì chuyện tử sĩ phong ba chưa
bình, lại muốn náo lên một lần này nữa mà nói, chắc là sẽ bị gia tộc đại lão dán lên nhãn hiệu vô năng!
Tuy tu vi Huyễn Linh cảnh ở trong mắt người bình thường là tồn tại chí cao vô thượng, nhưng ở trong mắt
cường giả bước thứ ba này căn bản là cặn bã, huống chi lão tổ bước thứ
tư của Hàn gia còn tại thế, hắn được coi trọng là không sai, nhưng tuyệt đối không có trọng yếu bằng sự thống trị toàn bộ của Hàn gia!
Trên mặt hắn một hồi rung động, cuối cùng vẫn là đối với Lâm Lạc một gối quỳ xuống đất, cắn răng nói:
- Thuộc hạ mạo phạm thượng cấp, xin đại nhân có đại lượng, tha cho thuộc hạ một lần!
Hắn ủy khuất đến muốn bạo phát, đường đường vương giả một đời tuổi trẻ bên
trong Hàn gia lại bị bức bách tới mức quỳ xuống cầu xin tha thứ một dân
bản xứ đến từ Nam Châu, để cho hắn có loại cảm giác muốn đập đầu mà
chết.
Lữ Hân Bảo là cái bao cỏ, căn bản sờ không rõ nặng nhẹ
trong đó, lập tức mắt choáng váng, thầm nghĩ như thế nào có thể như vậy? Trong mắt hắn, kỳ thật Hàn Triết Thao cũng chỉ là nô tài cao cấp một
chút, nhưng những nô tài này ở trước mặt hắn diễn xuất từng màn hoa mắt, lại để cho hắn giống như lọt vào trong sương mù!
Hắn là Lữ gia
Thất thiếu gia, nhưng trong tay căn bản không có quyền, lấn người bình
thường còn có thể, nhưng ở trong mắt cấp bậc Linh Cảnh cao thủ, cái này
chỉ là con kiến, căn bản không người sẽ đi phản ứng đến hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...