Lâm Lạc đối với Bạch Uyển Hoa là tràn ngập cảm kích, nếu không phải
nàng phấn đấu quên mình thay hắn đỡ một kích, hắn từ lúc ba năm trước đã thành một thi thể rồi!
Hắn đã sớm nghĩ bốn người Bao Thức Lễ đối với hắn rất ốt, tựa hồ coi hắn trở thành thân nhân chân chính, thậm chí không tiếc liều mình cứu hắn! Cái ân tình này, Lâm Lạc không biết nên
hoàn lại như thế nào mới tốt!
- Ngốc tử, bản cô nương thay ngươi cưới Bạch tỷ tỷ về, như vậy chúng ta có thời gian cả đời đi cảm kích nàng rồi!
Chúng nữ Tô Mị tự nhiên cũng vạn phần cảm kích Bạch Uyển Hoa.
Yêu nữ này lại muốn nói bậy rồi! Lâm Lạc ở đỉnh kiều phong của nàng không ngừng hạ thủ, co dãn mười phần.
Này không khỏi khơi dậy nhiệt huyết của hắn, nhấc lên đợt vật lộn thứ hai.
Một ngày một đêm trôi qua, tứ nữ đều bị Lâm Lạc chăm sóc đến châu quang
ngọc nhuận, ngoại trừ Lăng Kinh Hồng ra, tam nữ khác đều là tu vi tiến
nhanh, làn da toàn thân càng oánh oánh sinh quang, minh tươi đẹp khí.
Người quan tâm Lâm Lạc có rất nhiều, tứ nữ đương nhiên không thể luôn kéo lấy Lâm Lạc, ngày thứ ba không thể làm gì khác hơn là thả người, để hắn
cùng với mọi người gặp mặt.
Này tự nhiên là một trận hàn huyên
rất lâu, nói tới thời điểm cùng Lôi Đình Thú liều mạng, tất cả mọi người là thay Lâm Lạc đổ mồ hôi, đối với Bạch Uyển Hoa chưa từng gặp mặt kia
đều là tràn ngập cảm kích.
Ngô Tử Phi an ủi nói:
- Lâm huynh, sư phụ của Bạch cô nương thần thông quảng đại như vậy, tuyệt đối có thể chữa tốt cho nàng!
Thái Kế Vũ thì hắc hắc hắc cười nói:
- Thoạt nhìn cậu em vợ lại này của ta sẽ nhiều hơn một hồng nhan tri kỷ rồi!
Tất cả nam nhân đều phát sinh cười trộm hiểu ý.
Lâm Lạc cũng lắc đầu, Bạch Uyển Hoa đối với hắn xác thực rất có cảm tình,
nhưng bọn họ cũng không phải nam nữ yêu thương, mà là một loại thân nhân quan ái! Chỉ là hắn thực sự không nghĩ ra, bởi vì Bao Thức Lễ nhận thức hắn làm anh em kết nghĩa, Bạch Uyển Hoa liền coi hắn là đệ đệ sao?
Mọi người nói chuyện cho tới đêm khuya, Hạ Mộng Như phải đi giục nhiều lần, lúc này mọi người mới thả Lâm Lạc đi bồi kiều thê mỹ quyến của hắn.
Nơi ở của đoàn người cũng không cùng một chỗ, Lâm Lạc cùng Hạ Mộng Như đi
qua một hàng lang thật dài, im ắng chỉ có tiếng bước chân của bọn họ.
Lâm Lạc còn đang suy nghĩ chuyện tình của Bạch Uyển Hoa, nên lạc mất nửa
nhịp, chỉ thấy thân hình Hạ Mộng Như chập chờn như rắn nước, cái mông
tròn vo không ngừng lắc lư, mê hoặc nói không nên lời. Hắn không khỏi
liên tưởng đến tình cảnh lần đầu tiên gặp Hạ Mộng Như, vưu vật này mặc
quần dài xẻ tà, cước bộ vừa nhấc, liền lộ ra chân ngọc trắng mịn, thậm
chí còn có thể mơ hồ thấy một mảnh đen kịt ở giữa hai chân.
Nhìn vưu vật trước mắt kia, cái mông đầy ắp như mật đào, Lâm Lạc không khỏi kỉ niệm lan tràn, đưa tay xoa bóp qua.
- Ân…
Hạ Mộng Như cúi đầu hừ nhẹ, nàng quay đầu lại, đôi mắt quyến rũ như nước, cũng cố ý lộ ra vẻ kinh hoảng nói:
- Đại nhân, thanh thiên bạch nhật, ngươi muốn làm cái gì?
Không thể không nói, Hạ Mộng Như đối với tâm lý của nam nhân hiểu rất rõ, rất am hiểu khiêu khích dục vọng của nam nhân, một ánh mắt, một biểu tình
như thế, đã làm cho Lâm Lạc đốt thiên chi hỏa.
Hắn không phải
chính nhân quân tử, huống hồ đây là nữ nhân của mình, lúc này cũng không vội vã xâm lược, mà là dùng thân thể đè ép Hạ Mộng Như tới một cây đình trụ.
Hô hấp của hai người đều bắt đầu gấp lên.
Lâm Lạc một tay tiến áo của nàng, hướng tới bộ ngực đầy ắp của nàng vuốt
ve. Tuy bộ ngực của vưu vật này không bằng Tô Mị, nhưng mà một chưởng
không thể nắm hết, mềm mại lại không mất co dãn, hai hạt anh đào khỏe
mạnh đứng thẳng.
Hạ Mộng Như tự mình biết xuất thân đê tiện, hơn
nữa trước đây vì để thoát thân, cường đại, cũng theo qua không ít nam
nhân, bởi vậy tuy rằng dung mạo vóc người đều là tốt nhất, nhưng cũng
không hy vọng xa vời tranh thủ danh phận gì, chỉ cầu có thể ở bên người
Lâm Lạc là đủ lắm rồi.
Nàng là một nữ nhân hiện thực, trước đây
nhìn trúng tiềm lực của Lâm Lạc, không tiếc sắc dụ. Mà hiện tại càng
biết Lâm Lạc có dùng Song Tu quả, cũng từ đó chiếm được chỗ tốt, tự
nhiên càng đuổi cũng đuổi không đi rồi.
Lâm Lạc tuổi còn trẻ như
vậy đã đạt được Linh cảnh, bên ngoài mỹ nữ nguyện ý làm thị thiếp của
hắn tuyệt đối có thể vòng quanh Linh Sương Thành mấy vòng, ai không
thích lang quân anh tuấn đầy hứa hẹn như vậy?
Hạ Mộng Như không
giống Lăng Kinh Hồng, Tô Mị cùng Lâm Lạc có trải qua sinh tử, tự nhiên
cũng sẽ không giống hai nàng yêu sâu như vậy, nhưng nàng cũng biết bất
luận nữ nhân gì đều phải hiểu được cho nam nhân niềm vui, chỉ cần Lâm
Lạc nguyện ý, đừng nói đây là hành lang đêm khuya nhân tĩnh, không có
một bóng người, dù là trong phố xá sầm uất nàng cũng không sợ thoát thân trần truồng cùng Lâm Lạc "vật lộn".
Này nếu thay đổi Trữ Kiều
Nguyệt có lẽ còn có thể khuất phục trước "dâm uy" của Lâm Lạc, nhưng
Lăng Kinh Hồng cùng Tô Mị là đừng nghĩ rồi.
Hạ Mộng Như biết Lâm
Lạc sẽ không yêu mình, nàng cũng không có yêu cầu nhiều như vậy, chỉ cần Lâm Lạc có thể chia xẻ một chút ân sủng nàng cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.
Mà khó có được cùng Lâm Lạc một mình ở chung, nàng tự nhiên muốn sử dụng thế võ cả người, để Lâm Lạc tận hứng.
Vưu vật đúng là vưu vật,
cho dù được Lâm Lạc đặt ở trên thạch trụ, nhưng vẫn như cũ có thể ở
trong lòng hắn linh hoạt giãy dụa, hơn nữa tuyệt không làm Lâm Lạc khó
chịu, mà là như liệt hỏa, mỗi một động tác đều có thể khiến Lâm Lạc dục
hỏa thiêu thân.
Lâm Lạc nhịn không được rồi, hai tay một xả, áo
của Hạ Mộng Như trực tiếp rơi xuống bên hông, lộ ra bộ ngực đầy ắp rất
tròn của nàng. Hai ngọn núi bạch ngọc run rẩy, đĩnh kiều nhô cao.
Hạ Mộng Như cũng không có đưa tay cởi bớt quần áo và đồ dùng hàng ngày,
nàng đoán được Lâm Lạc khẳng định thích tự tay xóa bỏ “phòng ngự” của
nàng, cái này như một nam hài mở thùng lễ vật, toàn bộ quá trình đều là
một loại chờ đợi cùng kinh hỉ, nếu người khác hủy đi, cái vui sướng này
sẽ đại giảm.
Quả nhiên, Lâm Lạc không ngừng tước bỏ quần áo của
nàng, vóc người gần như hoàn mỹ của nàng hoàn toàn hiện ra ở trước mặt
Lâm Lạc.
Bạch như tượng ngọc, mềm như nhuyễn hương, hai chân thon dài thẳng tắp, khép lại đứng lên nhìn không thấy một chút dư thừa, dưới tiểu phúc là một vùng thần bí đầy lông tơ mềm mại, đen màu sắc tản ra
thần bí mê hoặc, thậm chí còn có thể thấy vài giọt bọt nước.
Tham chỉ đi vào, một mảnh ướt át, trong lòng Lâm Lạc rung động, ý niệm động
chỗ, đã mang theo Hạ Mộng Như bay cao lên nguyệt không.
Trên cao
nghìn trượng, Lâm Lạc cường thế tiến nhập ngọc thể ấm áp của Hạ Mộng
Như, mà Hạ Mộng Như cũng không kiêng nể gì cả kêu lên vui mừng, mây đen
phủ kín, tựa hồ trăng sáng cũng xấu hổ rồi.
...
- Hảo oa, bảo ngươi đi gọi ngốc tử, không ngờ ngươi lại một mình ăn vụng!
Sáng sớm ngày thứ hai, khi Lâm Lạc mang theo Hạ Mộng Như thừa nhận một đêm mưa móc trở lại nơi ở, Tô Mị nhất thời bão nổi lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...