Mà Thanh Mộc lĩnh vực cũng trong nháy mắt mở rộng hơn ba mươi trượng, từng gốc đại thụ vô cùng mạnh khỏe, xanh tươi mát mắt!
Thiểm điện bổ xuống, lại bị gốc đại thụ dây dưa, đem thiểm điện gắt gao cuốn
lấy, thậm chí phân cách đoạn gãy, sau đó do thiểm điện giống như tằm ăn
lên nuốt xuống. Mà sau khi tiến vào Linh Cảnh, uy lực lĩnh vực liền
chính thức, hoàn toàn phát huy đi ra.
Lâm Lạc có thể đem công kích chuyển dời lên mỗi thân cây trong Thanh Mộc lĩnh vực.
Bên trong lĩnh vực mỗi thân cây đều theo ý niệm của hắn sinh ra, có thể vô
hạn, bởi vậy chỉ cần lĩnh vực bất diệt, võ giả tuyệt đối không thể bị
giết chết.
Trừ phi bị người bạo lực đem lĩnh vực hoàn toàn phá hủy.
Lĩnh vực xâm nhập lĩnh vực, lĩnh vực cường đại hơn có thể đem lĩnh vực yếu
ớt cắn nuốt, mất đi dựa vào. Hoặc là lực lượng cường đại đến mức đã hoàn toàn siêu việt cực hạn!
Tỷ như lúc này nếu trên bầu trời nện
xuống một viên vẫn thạch như ngọn núi cao, lực đánh đáng sợ trong nháy
mắt đem Lâm Lạc cùng lĩnh vực của hắn sẽ hoàn toàn hủy diệt!
Cái gọi là nhất lực phá vạn pháp chính là đạo lý này.
Nhưng hiện tại lôi kiếp không phải lĩnh vực cường đại hơn, lực lượng cũng
không đạt tới mức Lâm Lạc không thể chống cự, bởi vậy căn bản không uy
hiếp được an toàn của hắn, chỉ nửa canh giờ lôi kiếp đã đi qua.
Lâm Lạc có thể không xem ra gì, nhưng nhóm người Mã Băng Thành vô cùng
hoảng sợ, lôi kiếp như vậy còn cường đại hơn trước giờ bọn hắn được nhìn thấy, nhưng vẻ mặt Lâm Lạc lại hiển lộ ngày càng thoải mái, đây còn có
lẽ trời sao?
Lúc lôi vân đầy trời biến mất lần thứ hai, lôi điện
đan hạch của Lâm Lạc cũng ầm ầm vỡ vụn, hóa thành ba trăm sáu mươi mảnh
nhỏ nhập vào trong khiếu huyệt toàn thân.
Nếu tiếp tục tính cả Lam Hỏa lĩnh vực, Lâm Lạc đã có được ba lĩnh vực.
Tâm niệm vừa động, thân hình hắn liền phiêu phù trong không khí.
Đây là uy lực lĩnh vực!
Trong phạm vi lĩnh vực võ giả là thần, tự nhiên có thể nhẹ nhàng phi hành, mà thân hình vừa động, lĩnh vực sẽ tùy theo mà động, có thể giống như chim chóc phi hành trên bầu trời, không giống như trong U Ám sâm lâm, võ giả bị trận pháp áp chế chỉ có thể đi lại trên mặt đất, nơi này không hề
tồn tại cấm chế.
Mà Lâm Lạc phát hiện đan điên của hắn đã biến thành một mảnh không gian hư vô, giống như không gian bên trong Tử Đỉnh.
Sau khi đạt tới Linh Cảnh, bản thân võ giả cũng tương đương như một món đồ không gian pháp bảo.
Hắn mới vào Linh Cảnh, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa thể hoàn toàn
hiểu biết sự khác biệt giữa Linh Cảnh cùng Tiên Thiên thập cảnh, lúc này còn cần hắn bỏ ra thêm thời gian lĩnh ngộ.
Nhưng đúng lúc này Lăng Kinh Hồng đột nhiên tỉnh lại, lôi vân trên bầu trời lại thêm lần thứ ba tụ tập.
Nàng đã hình thành hư vực, cần độ lôi kiếp.
Đem lực chú ý đặt lên trên người Lăng Kinh Hồng, tuy rằng hắn độ lôi kiếp
có vẻ thật nhẹ nhàng, nhưng bởi vì có được huyết mạch Thiểm Điện tộc,
trời sinh am hiểu thao túng thiểm điện, nhưng Lăng Kinh Hồng thì khác,
nàng là Hỏa Diệp tộc tự nhiên là điều khiển hỏa năng, trong lôi kiếp
tuyệt đối không được thoải mái như hắn.
Oanh! Oanh! Oanh!
Thiểm điện mãnh liệt phách xuống!
May mắn chính là lôi vân trước đó đã biến mất, nếu không ba lượt lôi kiếp
chồng lên xem như Lăng Kinh Hồng gặp xui lớn. Hơn nữa vừa rồi Lâm Lạc
gây sức ép quá lợi hại, lôi điện lực chung quanh đã bị rút hết sạch sẽ,
đạo lôi kiếp thứ ba đương nhiên bị yếu hơn rất nhiều.
Cho dù là như vậy Lăng Kinh Hồng cũng vết thương chồng chất, suýt chút muốn vẫn lạc.
Nhưng lôi kiếp vừa qua, nàng cũng chân chính tiến vào Linh Cảnh, chỉ thấy
trên thân thể nàng bộc phát hỏa diễm tận trời, sau đó hóa thành hỏa
diễm, nhanh chóng thực thể hóa, một lần nữa biến thành trong suốt như
ngọc, giống như đang sáng lên, sặc sỡ lóa mắt, tràn đầy kinh diễm.
Nàng chậm rãi hướng Lâm Lạc đi tới, nhìn như uyển chuyển sinh tư, kỳ thật
tốc độ cực nhanh, hỏa diễm đầy trời cũng thu liễm vào trong cơ thể của
nàng.
Lâm Lạc nhìn nàng cùng mỉm cười, đều có cảm giác vui mừng lớn lao.
Lần này hành trình U Ám sâm lâm hai người bọn họ tuyệt đối đạt được lợi ích lớn nhất!
Trước đó bọn họ chỉ tới Thiên Hợp cảnh, nhưng nửa năm trôi qua lại nhảy lên
tới Linh Cảnh! Rất nhiều Thích Biến cảnh lão tổ cho dù đạt tới đỉnh,
nhưng bất hạnh không có cơ duyên hình thành hư vực, mặc dù có được ngàn
năm thọ nguyên, nhưng cuối cùng vẫn phải buồn bực mà chết.
Mà Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, thọ nguyên tăng lên
tới hai ngàn – bọn họ còn chưa ăn quả bàn đào – tiền cảnh sẽ tốt đẹp thế nào, tiền đồ quang minh ra sao?
Nhóm người Mã Băng Thành liền
tiến lên chúc mừng, biểu đạt tình cảm, bởi vì bị tốc độ tiến cảnh của
hai người làm hoảng sợ không nhỏ.
Mấy tháng trước hai người này
chẳng qua chỉ có tu vi Thích Biến cảnh, trong thế tục tuy là cao thủ
đứng đầu, nhưng trong mắt cường giả Linh Cảnh thì chỉ bình thường, thuộc loại tùy tay một chưởng có thể chụp chết.
Nhưng chỉ qua vài
tháng hai người đã trưởng thành tới độ cao ngang hàng với họ, cho dù mới bước vào Linh Cảnh nhưng trình tự lại không hề khác biệt.
Ở thế
giới lấy lực lượng vi tôn, người với người kết giao rất thực tế. Trước
đó nhóm người Mã Băng Thành tuy xưng Lăng Kinh Hồng là chủ thượng, nhưng chỉ do di ngôn của tổ tông hơn nữa còn mong chờ hai người Lâm Lạc dẫn
họ rời khỏi tuyệt địa, mà hiện tại Lăng Kinh Hồng đã có đủ tư cách cho
họ nhìn thẳng vào.
Đương nhiên, muốn được họ chân chính thần phục vẫn còn khó khăn, ít nhất Lăng Kinh Hồng phải bước ra thêm bước thứ hai.
Sau khi tiến vào Linh Cảnh, Lâm Lạc đã nhìn ra sâu cạn của bốn người, tuy
vô cùng cường đại nhưng lại ở chung một tầng thứ với Lăng Kinh Hồng. Nói cách khác bọn họ cũng chỉ là nhất bộ linh giả.
Nguyên bản sớm
nên rời khỏi nơi này, nhưng bởi vì Lăng Kinh Hồng đột nhiên hôn mê nên
mới kéo dài xuống. Hiện tại chẳng những Lăng Kinh Hồng tỉnh lại, tu vi
tăng lên Linh Cảnh, tự nhiên không cần tiếp tục ở lại.
Ngày hôm sau mọi người xuất phát rời đi.
Đi tới ven rừng rậm Lâm Lạc tế ra Tử Đỉnh, bao vây quanh nhóm người, xông
vào nơi này chính là địa phương cực kỳ nguy hiểm với cả Linh Cảnh cường
giả. Bởi vì khu rừng rậm nơi đây có tác dụng áp chế cường đại đối với cả Linh Cảnh cường giả, căn bản không cách nào phi hành, hơn nữa cho dù có bay lên cao cũng vô ích, bởi vì cả khu rừng đều bao phủ một tầng độc
chướng hình cung tròn, căn bản không thể đi vòng qua.
Chỉ qua một ngày thời gian bọn họ đã rời khỏi rừng rậm, nhóm người Mã Băng Thành
nhìn lại địa phương quỷ quái đã vây khốn họ không biết bao nhiêu thế hệ, vẻ mặt kích động, ngay cả bốn cường giả Linh Cảnh cũng lão lệ tung
hoành.
Nhưng lòng dạ thực tế lợi ích của võ giả luôn thật đáng
sợ, vừa rời khỏi rừng rậm, nhóm người Mã Băng Thành liền tỏ vẻ muốn thay Lăng Kinh Hồng tạo ra cơ nghiệp Hỏa Diệp Cung lần nữa nên phải rời đi,
ngụ ý chính là thực lực hiện tại của Lăng Kinh Hồng quá yếu, trừ phi đủ
thể hiện ra sự cường thế ngày xưa của Hỏa Diệp tộc, nếu không cũng đừng
tiếp tục làm chủ tử của bọn hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...