Lâm Lạc tranh thủ thu hồi, dùng thần thức khai thông với đối phương, cần cây bàn đào dùng nhánh cây trao đổi.
Cây bàn đào xao động một trận, rốt cục đồng ý! Một đoạn thân cây rụng
xuống, mà Lâm Lạc cũng đem Không Linh Thạch Nhũ rót vào địa phương bị
gãy, mặt vỡ lập tức hấp thu Không Linh Thạch Nhũ, rất nhanh đã kết xuất
thành vết sẹo.
Khi Lâm Lạc đổ ra mười bảy giọt Không Linh Thạch Nhũ, thần thụ lại rơi
xuống một đoạn nhánh cây, hiển nhiên đây là giá cả mà nó trao đổi.
Cứ như vậy một bên không ngừng rót thạch nhũ, một bên thỉnh thoảng rụng
nhánh cây. Nhưng thạch nhũ của Lâm Lạc có tới vô số giọt, nếu cứ trao
đổi thế này thì đủ cho vị thần thụ biến thành thân cây trụi lủi.
Rụng xuống mười một nhánh cây, thần thụ không tiếp tục cho thêm, nhưng cũng không cự tuyệt thạch nhũ của Lâm Lạc rót xuống.
Kỳ thật Lâm Lạc cũng không để ý cấp thêm thạch nhũ cho nó, dù sao đối
với linh thạch mà nói cấp ngàn giọt cũng bé nhỏ không đáng kể, nhưng giá trị của cây bàn đào thật quá lớn.
Giao dịch xong, thần thụ đã vội vàng bỏ chạy.
Chứng kiến cây bàn đào chạy mất dạng, ba người nhìn nhau bật cười.
Không nghĩ tới vận khí tốt như vậy, chỉ vài ngày ngắn ngủi đã tìm được
cây bàn đào, chẳng những lấy được mười bốn quả cây còn có được mười một
nhánh cây tràn ngập mộc tinh hoa!
Gốc thần thụ kia không biết đã sống được bao nhiêu năm, nhánh cây ẩn chứa mộc tinh hoa vô cùng khủng bố.
Tuy rằng đó cũng không phải bộ phận thân cây, nhưng đối với Lâm Lạc mà nói nhánh cây cũng đủ giúp hắn tiến vào Linh Cảnh!
Lần này hành trình U Ám sâm lâm đối với Lâm Lạc mà nói thật sự thu hoạch thật lớn, hắn đã có chút không thể chờ đợi muốn tìm địa phương an toàn
bắt đầu luyện hóa nhánh bàn đào, có thể giúp đỡ tu vi tăng mạnh.
Ba người quay về sơn cốc, dù sao cũng phải đưa tiểu cô nương quay về trước miễn cho người nhà nàng lo lắng.
Mã Thanh Huệ đương nhiên thừa nhận một trận khiển trách, nhưng có câu
chỉ gà mắng chó, lão nhân Mã gia tuy rằng mắng Mã Thanh Huệ nhưng không
phải không có ý thầm trách hai người Lâm Lạc không cáo từ lại rời đi như vậy. Ở trong mắt bọn họ hai người này là hi vọng duy nhất dẫn dắt bọn
hắn thoát ly biển khổ!
Quả nhiên đúng như Lâm Lạc lo lắng, tuy rằng những người này ngay từ đầu xem Lăng Kinh Hồng là chủ tử, nhưng chỉ do tổ huấn truyền xuống, có thể nói là nhiệt huyết nhất thời, rốt cục xem như để bọn họ chờ đợi được
người đến đúng như lời tiên đoán!
Nhưng có lẽ mấy ngày qua bọn hắn nghe được Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng
thoáng nhắc qua ở thế giới bên ngoài võ đạo điêu linh, võ giả Linh Cảnh
có thể xưng hùng, điều này không khỏi làm cho bọn hắn nảy sinh tâm tư
khác.
Tuy rằng bọn hắn còn chưa đến mức trở mặt, nhưng đã không còn vẻ cung
kính lễ độ với Lăng Kinh Hồng như lúc ban đầu, đã nảy sinh tiểu tâm tư
khác.
Tổ tiên của bọn hắn là người hầu của Hỏa Diệp tộc, mà tín niệm lưu
truyền nhiều đời tới hiện tại cũng là Hỏa Diệp tộc nhất định sẽ trở về
cứu bọn hắn ra khỏi khốn cảnh, dẫn dắt bọn hắn tái hiện thịnh cảnh ngày
xưa.
Thật không nghĩ tới người đến tu vi lại kém hơn bọn hắn, lòng trung thành dần dần bị dã tâm lật đổ địa vị.
Sau khi hai người Lâm Lạc thương lượng một phen, vẫn quyết định ngày mai mang theo mọi người cùng đi ra. Bất kể thế nào họ cũng được người ta
chỉ điểm qua nên lấy được bảo vật, lại thêm Tô Nghiễm Khai từng nói mỗi
cách trăm năm bùng nổ một lần thú triều, nếu nhân loại có thêm bốn Linh
Cảnh cường giả có thể làm kinh sợ mãnh thú không ít.
Vào buổi tối, Lăng Kinh Hồng đột nhiên đi vào phòng Lâm Lạc nói:
- Ngày ấy trong cung điện ngươi cầm theo bức họa, lấy ra cho ta xem!
Lâm Lạc không biết vì sao nàng lại nổi lên ý niệm này trong đầu, nhưng
không hỏi nhiều, lập tức đem bức họa kia lấy ra khỏi Tử Đỉnh.
- Xem!
Lăng Kinh Hồng lấy ra một vòng cổ, bên trên đeo bảo thạch màu đỏ, nàng chỉ vào cổ nữ tử trong bức tranh.
Lâm Lạc nhìn vào chỉ thấy nữ tử trong tranh cũng có một vòng cổ như thế.
- Rất đẹp!
Hắn khen ngợi.
Trong lòng Lăng Kinh Hồng nhất thời ngọt lịm, đeo lại vòng cổ, nhưng
đúng lúc này dị biến nổi lên, trong bức họa đột nhiên bắn ra một đạo
quang mang thẳng lên bảo thạch màu đỏ trên vòng cổ của Lăng Kinh Hồng.
Nhất thời hồng quang chiếu sáng, bao vây toàn bộ thân thể nàng.
Lăng Kinh Hồng chỉ nháy mắt đã mất đi ý thức, ngã xuống!
Lâm Lạc vội vàng giơ tay đỡ lấy nàng, chỉ cảm giác thân thể người ngọc
nóng lên, mà lực lượng trong cơ thể điên cuồng khởi động, đang dần dần
tăng lên!
Hắn vội vàng để nàng nằm xuống, nhìn qua giống như đang tu luyện, nếu như động tĩnh quá lớn sẽ làm cho nàng bị tẩu hỏa nhập ma.
Bức họa quả nhiên bất phàm, Lâm Lạc nhìn lướt qua tựa hồ cảm giác được
người trong bức họa còn nhìn hắn nở nụ cười quỷ dị, nhưng khi hắn nhìn
lại cẩn thận thì thấy tất cả đều thật bình thường.
Cũng may Lâm Lạc có thể xác định tuy Lăng Kinh Hồng hôn mê nhưng tu vi
đang nhanh chóng tăng trưởng, bởi vậy tuy rằng khó hiểu nhưng không hề
khẩn trương, chỉ cho rằng đây là Hỏa Diệp tộc đang truyền kỳ ngộ cho
nàng.
ikienthuc.org
Nhưng nguyên bản đã quyết định ngày mai phải rời khỏi nơi này cùng Tô
Nghiễm Khai hội tụ cũng chỉ đành hủy bỏ, trạng thái của Lăng Kinh Hồng
vốn không thể di chuyển, Lâm Lạc cũng không nguyện mạo hiểm như vậy.
Vài vị đại lão trong cốc tuy rằng thật vội vã muốn rời khỏi địa phương
quỷ quái nơi đây, nhưng nói thế nào Lăng Kinh Hồng cũng mang danh chủ tử của bọn hắn, nếu bọn hắn thúc giục Lâm Lạc ra đi có vẻ như quá bạc tình quả nghĩa.
Một ngày, hai ngày…một tháng, hai tháng…bốn tháng!
Lăng Kinh Hồng luôn bị vây trong trạng thái hôn mê, nhưng tu vi của nàng vẫn đang tự động tăng trưởng, hơn nữa tốc độ nhanh đến khủng bố, chỉ
tháng thứ nhất hỏa hệ công pháp đã lên thẳng tới Thích Biến cảnh đỉnh
phong!
Trên thân thể nàng không ngừng có từng ngọn lửa tạo thành hoa tươi lẫn
lá cây xuất hiện, tuy rằng thật xinh đẹp nhưng lại tràn ngập nguy hiểm!
Lĩnh vực!
Lăng Kinh Hồng đang hình thành lĩnh vực!
Lâm Lạc có được lam hỏa lĩnh vực, đối với việc này cũng không xa lạ gì.
Nói cách khác, Lăng Kinh Hồng đang bước chân lên Linh Cảnh!
Không thể tưởng tượng, chẳng lẽ đợi khi nàng thanh tỉnh lại sẽ là cường giả Linh Cảnh sao?
Kỳ thật Lâm Lạc cũng không làm được chuyện gì, chỉ biết nhìn Lăng Kinh
Hồng ngẩn người, hiện giờ nữ nhân này đang bước lên Linh Cảnh nhất thời
khiến cho hắn nảy sinh cảm giác gấp gáp! Trước đó hắn chưa từng bị người vượt qua trong cảnh giới võ đạo, tuy rằng trong miệng hắn không nói
nhưng trong lòng thật sự tự hào.
Hiện giờ mắt thấy Lăng Kinh Hồng sẽ bước vào Linh Cảnh trước hắn một
bước, Lâm Lạc khó tránh khỏi nam tử chủ nghĩa, hơn nữa hắn quả thật cũng không giúp được Lăng Kinh Hồng chuyện gì, liền lấy Linh Cảnh khôi lỗi
đem ra bảo hộ, hắn cũng bắt đầu luyện hóa nhánh cây bàn đào.
Mở ra Hỗn Độn Dong Lô, hắn cầm một nhánh cây đào bắt đầu hành trình tu luyện của mình.
Thiên hợp tứ trọng thiên, ngũ trọng thiên, lục trọng thiên…Mộc hệ công pháp của hắn dần dần tăng lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...