Hắn lại nói tiếp.
- Bất quá, ở trong điển tịch Thượng cổ, đã
từng có ghi chép Thần linh vẫn lạc, như vậy Thần linh cũng có thể chết,
vậy như thế nào có thể nói là Thần linh?
Lâm Lạc không khỏi một
hồi hỗn loạn, Thần linh cũng có thể diệt, cái này hắn cũng ý thức được,
Tử Đỉnh hẳn là pháp khí của Thần linh, cũng ở trong đại chiến lọt vào
hủy hoại! Mà Tử Đỉnh không có bị thu hồi, nói rõ chủ nhân của nó cũng
vẫn lạc !
Như vậy, cái gọi là Thần linh kia là gì?
- Võ giả tu luyện, truy cầu chính là cái gì?
Tô Quảng Khai đột nhiên hét lớn.
Lâm Lạc bỗng nhiên cả kinh, lập tức trấn định lại nói:
- Đứng ở võ đạo đỉnh phong, thủ hộ thân nhân của mình!
- Cái này nếu là truy cầu của ngươi, cần gì phải quan tâm Thần linh như thế nào, bảo vệ chặt bản tâm, truy cầu võ đạo của ngươi!
Tô Quảng Khai đột nhiên vỗ bàn, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Không sai, vô luận phía trước là cái gì, Lâm Lạc truy cầu một mực rất đơn giản, là thủ hộ thân nhân!
Hắn đột nhiên hai mắt tỏa sáng, một đạo ma chướng trong nội tâm lặng yên
sụp đổ, không tự chủ được bó gối mà ngồi, tinh khí thần thăng hoa, trong nháy mắt tiến nhập trạng thái giác ngộ.
Cái này. . . Thiên tài a!
Cho dù Tô Quảng Khai cũng có chút khiếp sợ, người trẻ tuổi kia chỉ là nói
với hắn mấy câu liền tiến vào trạng thái giác ngộ, thiên phú quả thực
nghịch thiên, làm cho người ta ghen ghét đến phát cuồng!
- Gia gia, như thế nào, cái ngốc tử này có thể đào tạo không!
Tô Mị dương dương đắc ý, giống như người giác ngộ là chính nàng vậy.
Tô Quảng Khai không khỏi bật cười, vỗ vỗ đầu Tô Mị nói:
- Thật là có tiềm chất, thời điểm gia gia ở cái tuổi này, ngay cả Giác Vi Cảnh cũng không có đột phá đâu! Hơn nữa, tiểu tử này Ngũ hành cùng tu,
từng cái đều là tương đương!
Đột nhiên mục quang Lão nhân ngưng tụ, trên mặt lại hiển lộ kinh ngạc, bật thốt lên nói:
- Tiểu tử khá lắm, lại tu lôi điện chi lực! A. . . Không phải đại phúc chính là đại tai, tiền đồ không thể hạn lượng a!
- Gia gia, vì cái gì nói như vậy?
- Lôi điện chính là lực lượng đại biểu thiên địa, há là người bình thường có thể khống chế, con đường hắn phát triển nhất định nhấp nhô, tràn đầy chông gai cùng giết chóc, nếu như có thể một mực bảo trụ mạng nhỏ,
thiên hạ chí cường giả chắc chắn nằm trong tay hắn!
Tô Quảng Khai cho Lâm Lạc đánh giá tương đối cao.
Tô Mị lập tức lòng tràn đầy vui mừng, trên mặt tất cả đều là tiếu dung như hoa.
- Bất quá, gia gia vốn không phản đối các ngươi cùng một chỗ, nhưng hiện tại gia gia lại có chút do dự!
Tô Quảng Khai hít một tiếng.
- Hừ hừ hừ, gia gia nghĩ gì vậy, ta mới nhìn không tốt ngốc tử này, chỉ cần nhìn hắn là tức chết ta!
Tô Mị hừ một tiếng, nhưng nháy mắt một cái lại nói:
- Bất quá, tại sao gia gia phải phản đối?
- Người này nhất định là một tai tinh, đến chỗ nào đều sẽ không quá bình tĩnh, ngươi đi theo hắn, gia gia lo lắng!
Tô Quảng Khai nói.
Tô Mị tưởng tượng, Lâm Lạc người này thật đúng là đi đến chỗ nào, chỗ đó
liền có tai họa liên tục, cho dù hắn không gây chuyện cũng sẽ bị chọc
tới trên đầu! Nàng không khỏi cười nói:
- Như vậy mới có thú vị nha, luôn tu luyện, mọi người sẽ trở nên choáng váng!
Tô Quảng Khai cười ha ha:
- Hắn lần này giác ngộ, nhất định sẽ được đến chỗ tốt rất lớn, ngươi cũng không thể rơi xuống, nhanh đi tu luyện đi, ít nhất phải đạt tới cảnh
giới như tiểu di ngươi, gia gia mới yên tâm cho ngươi xuất môn!
Tô Mị không khỏi mặt ủ mày chau, nàng sợ nhất đúng là tu luyện buồn tẻ, vội vàng nói:
- Gia gia, có linh đan diệu dược gì sau khi ăn có thể đột phá, tu vi phóng đại hay không?
Tô Mị vội vàng nhả đầu lưỡi.
- Còn không lấy chút ít Thiên tinh thạch đặt ở chung quanh của hắn, võ
giả cả đời cũng khó được một lần giác ngộ, cũng không thể lãng phí loại
cơ hội ngàn năm một thuở này một cách vô ích!
Lâm Lạc đắm chìm
trong trạng thái giác ngộ, tốc độ hấp thu thiên địa linh khí lập tức
tiêu thăng đến một trình độ khủng bố, mà Tô Mị lại đang ở bên cạnh của
hắn chất đầy cực phẩm Thiên tinh thạch, để cho tốc độ luyện hóa của Lâm
Lạc tăng vọt!
Đột đột đột…
Công pháp lôi điện đầu tiên phá tan Giác Vi nhất trọng thiên trói buộc, tiến nhập Giác Vi nhị trọng
thiên, tiếp theo Ngũ Hành công pháp cũng cơ hồ là đồng nhất trong nháy
mắt nhảy vào trình tự này!
Mà Lâm Lạc cũng đã xong lần giác ngộ
này, thời khắc hai mắt mở ra, Thần Quang chớp động, giống như sấm sét
giữa trời quang ng, nhưng lóe lên liền biến mất, hắn đã có thể khống chế cảnh giới trước mắt.
Thực lực, bây giờ là hắn cần có nhất!
Tề Thiên một ngày không chết, cuối cùng là một đại họa hoạn! Người này
được Thượng cổ Âm Thi Tông truyền thừa, có thể dựa vào thôn phệ Thi hạch mà tu vi tiến mạnh, càng có Thi hạch tinh hoa của cường giả Thượng cổ
Âm Thi Tông còn sót lại, chỉ cần có lực lượng đủ mức, bất luận bình cảnh cảnh giới gì đối với hắn mà nói đều là không tồn tại!
Giữa hai người đã là sinh tử đại thù, Lâm Lạc phải gắng sức đuổi theo, nếu không tùy thời cũng có thể bị đối phương làm thịt!
Mặt khác, thù cha mẹ chưa trả, tuy không biết Chu gia có được thực lực như
thế nào, nhưng có thể trở thành phụ thuộc của Điền gia đỉnh, tất nhiên
không thể khinh thường, không đủ thực lực mà nói, hắn chỉ là đi chịu
chết!
- Đồ ngốc, ngươi rốt cục tỉnh lại rồi! Hừm hừ, làm hại bản
cô nương thay ngươi trông một ngày một đêm, ngồi đến eo cũng đau, ngươi
muốn đền bù tổn thất ta như thế nào?
Tô Mị nguyên bản đang ghé
vào trên bàn đá nghỉ ngơi, lại bị Lâm Lạc ở thời khắc thu công tán ra
một tia lực lượng dao động đánh thức.
Cái yêu nữ này kỳ thật còn
có một mặt ôn nhu, thay hắn ở một bên thủ pháp! Đối với tính nhẫn nại
cực kém như không của nàng mà nói, ngồi một ngày một đêm là chuyện tình
rất kinh ngạc!
- Ha ha, thưởng ngươi thay bản thiếu gia bưng trà rót nước, làm thiếp thân nha hoàn!
Lâm Lạc vừa mới đột phá, tâm tình tự nhiên rất tốt.
- Hừ, ngươi cho rằng bản cô nương là thông phòng nha hoàn của ngươi sao?
Tô Mị đảo đôi mắt đẹp, mị thái liên tục xuất hiện.
Lâm Lạc nhe răng, cái yêu nữ này thoáng cái lại lộ ra nguyên hình!
Vì không thể gặp lại Tô Quảng Khai một lần nữa, nên Lâm Lạc cũng cảm thấy
tiếc nuối. Nhưng một cường giả đáng sợ như Tô Quảng Khai lại chịu ra mặt gặp Lâm Lạc một lần đã là rất khó khăn, có lẽ cũng là vì yêu thương
cháu gái, không muốn cho Tô Mị không vui, đâu có thể nào người bình
thường muốn gặp là có thể gặp được.
Hiện giờ tuy trong lòng Lâm
Lạc còn rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Tô Quảng Khai, nhưng hắn bây giờ còn cách Thích Biến Cảnh một quảng đường quá xa, nên cũng không nóng vội
phải có câu trả lời ngay. Hắn dự tính đợi sau khi đạt đến Thích Biến
Cảnh, có lẽ khi đó thực lực của mình được Tô Quảng Khai chấp nhận, hỏi
lại một lần nữa cũng không muộn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...