Nếu đổi thành thân nhân của mình, Lâm Lạc đâu thèm cái gì lãng phí hay
không lãng phí, tự nhiên là trực tiếp dùng bảo vật trước chồng chất lên
Tiên Thiên Cảnh, nhiều hơn trăm năm thọ nguyên, sẽ đủ thời gian tìm đến
càng nhiều linh dược.
Nhưng Nhiễm Chi cùng Văn Hinh cùng hắn bất
quá là gặp mặt một lần, hắn có hào phóng cũng sẽ không tùy tiện đem bảo
vật trân quý như vậy đưa ra ngoài.
Nhiễm Chi cùng Văn Hinh ở loại địa phương phong hoa tuyết nguyệt này nhiều năm, ánh mắt chính là vô
cùng sắc bén, liếc mắt có thể biết rõ ai là thực sự thâm tàng bất lộ, ai là mạo xưng làm hảo hán.
Lâm Lạc khí định thần nhàn, khí thế
thong dong là tuyệt không phải giả vờ, mà là tu vi chính thức lên tới
cảnh giới tương ứng, còn phải có đủ tự tin, mới có thể có phong thái mê
người như vậy.
Hai nữ tử này hai mặt nhìn nhau, đều quỳ gối xuống nói:
- Kính xin Lâm thiếu chiếu cố nhiều hơn!
Các nàng ăn mặc đều là quần áo rộng thùng thình, cái một cúi đầu này, có
thể theo cổ trắng chứng kiến hai luồng da thịt, tuy không sờ tận tay,
nhưng loáng thoáng kỳ thật có đôi khi càng có sức hấp dẫn, hai nữ cũng
am hiểu đạo lý này, đem loại hấp dẫn như ẩn như hiện này phát huy đến
cực hạn.
Nhưng Lâm Lạc lại như không thấy, hắn gặp qua mỹ nữ đều
là loại thiên kiều bá mỵ như Nam Nhược Hoa, Tô Mị, Lăng Kinh Hồng, chẳng những có tướng mạo, càng có khí chất hơn người, làm cho các nàng tách
ra mị lực kinh người, cũng không phải những nữ nhân phong hoa tuyết
nguyệt này có thể so sánh.
Hắn cũng không phải xem thường hai nữ
này, chỉ là hai nữ này nếu cho rằng có thể bằng vào tướng mạo cùng thân
thể dụ dỗ được hắn mà nói, không khỏi cũng quá ngây thơ rồi.
Lâm
Lạc nhẹ nhàng xoay chuyển chủ đề, trò chuyện lên tình hình gần đây của
Thái Kế Vũ, làm cho hai nữ đều là một hồi thần sắc ai oán.
- Thái huynh, như thế nào không thấy Viên muội của ngươi?
Nghĩ đến Cự Viên, Lâm Lạc không khỏi lộ ra một vòng mỉm cười.
Thái Kế Vũ lập tức lộ ra một vẻ giận dữ, nhưng rất nhanh thu vào nói:
- Đừng nói nữa, mất hứng, chúng ta tiếp tục uống!
- Thái huynh…
Lâm Lạc trầm giọng nói ra, có cổ khí chất không giận tự uy.
Thái Kế Vũ lắc đầu, vẫn là nói:
- Ta mang theo Viên muội trở lại trong tông, nhưng ta một Thanh Huyền
Cảnh tiểu đệ tử, lại có được một đầu thú sủng Niết Âm Đại Viên Mãn Cảnh, tự nhiên có người đỏ mắt! Ỷ có Trưởng lão là cha, làm cho trong tông
đem Viên muội thu đi, cải chính ban cho hắn! Cũng tốt, ta cũng nhìn đầu
hầu tử kia khó chịu, đưa cho tiểu tử kia đi chịu tội a!
Lâm Lạc nhướng mày nói:
- Vậy sư phụ ngươi ~~
Hắn lập tức dừng câu chuyện, sư phụ của Thái Kế Vũ cũng vào phủ đệ của Ám Huyết Ma Quân, tự nhiên đã sớm đem tánh mạng để lại.
Thái Kế Vũ cười khổ một tiếng nói:
- Trước kia, sư phụ ta là Thái Thượng Trưởng lão trong tông, ta làm chân
truyền đệ tử có thể nói là uy phong bát diện, người người nịnh nọt! Hiện tại Lão đầu tử vừa chết, ta chính là Phượng Hoàng nhổ lông không bằng
gà, hôm nay bất đồng trước kia !
Hai nữ Văn Hinh, Nhiễm Chi nhìn
mặt mà nói chuyện, đều là thập phần nhu thuận thay Thái Kế Vũ châm rượu
ngon, đem thân thể mỹ nhân ôm đã qua.
- Ha ha, không nói những sự tình mất hứng này, Lâm huynh đệ, ngươi những ngày này trôi qua có khỏe không?
Thái Kế Vũ chuyển đề nói chuyện.
Bùm!
Lâm Lạc vẫn chưa trả lời, chỉ thấy cửa phòng đã bị người đá văng ra, cửa ra vào hiện ra ba người tuổi trẻ khí vũ hiên ngang, một người cầm đầu là
tu vi Thanh Huyền cửu trọng thiên, hai người khác đều ở Tiên Thiên Cảnh.
- Thang Siêu Kiệt, ngươi lại muốn làm gì?
Sắc mặt Thái Kế Vũ lập tức trở nên khó coi.
Thanh niên được xưng là Thang Siêu Kiệt, cũng là Thanh Huyền cửu trọng thiên, hai tay của hắn ôm ngực, ngạo nghễ nói:
- Tự nhiên là thưởng thức bộ dáng chán nản của ngươi! Thái Kế Vũ, hiện
tại sư phụ ngươi đã chết, mỗi tháng cũng chỉ có sáu khối hạ phẩm Thiên
tinh thạch, cư nhiên còn có thể tới nơi này tiêu dao, xem ra cũng không có thiếu hàng tồn a?
- Ngươi không nên quá mức?
Thái Kế Vũ gầm lên.
- Quá mức thì thế nào?
Thang Siêu Kiệt ngông nghênh đi đến, còn một tay bắt lấy Nhiễm Chi đi qua,
khinh bạc trên bộ ngực sữa của đối phương một bả, phóng tới trước mũi
khẽ ngửi:
- Có mùi sữa thơm!
Hai người đằng sau đều hắc
hắc hắc cười dâm đãng lên. Nếu không phải người mở Túy Xuân Lâu này có
bối cảnh, bọn họ đều có xung động ở chỗ này phát tiết thú tính.
- Thái Kế Vũ, trước kia ngươi ỷ vào sư phụ ngươi là Thái Thượng Trưởng
lão, khắp nơi áp ta một đầu, hiện tại phong thủy luân chuyển, sư phụ
ngươi chết rồi, mà cha ta vẫn là Trưởng lão trong tông, tu vi của ta so
với ngươi còn mạnh hơn một đoạn, ngươi còn dám theo ta mạnh miệng?
Thang Siêu Kiệt lành lạnh nói ra:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ hảo hảo tra tấn ngươi, chẳng những làm ngươi mất
đi hết thảy, còn làm cho mặt mũi của ngươi mất hết, cuối cùng tự mình
rời khỏi Thuần Thú Tông! Ngươi đã không phải đệ tử trong tông, ta liền
có thể bầm thây ngươi vạn đoạn!
Người này thật đúng là tâm địa ác độc!
Thái Kế Vũ tức giận đến hai mắt phẫn nộ, đem song quyền siết chặt, nhưng hắn vẫn không thể phát tác, nếu không lưu lại miệng lưỡi, phụ thân Thang
Siêu Kiệt sẽ lợi dụng quyền Trưởng lão đối với hắn xử phạt.
- Thang Siêu Kiệt, cút ra ngoài cho ta, hôm nay ta có khách quý, không muốn cùng ngươi chấp nhặt!
Thang Siêu Kiệt cười ha ha:
- Thái Kế Vũ, lỗ tai ngươi có vấn đề sao? Ta không phải nói, ngươi ở lại
trong tông một ngày, ta liền muốn nhục nhã ngươi một ngày, cho đến khi
làm cho ngươi chủ động rời tông môn! Ta chính là biết rõ ngươi có bằng
hữu đến, cho nên mới đặc biệt tới, ở trước mặt bằng hữu của ngươi nhục
nhã ngươi, như vậy mới đã ghiền có phải không?
Lâm Lạc đột nhiên ngắt lời nói:
- Thái huynh, Viên muội củangươi chính là bị người này cướp đi?
- Phải!
Thái Kế Vũ cắn răng nói, tuy hắn không muốn Cự Viên, nhưng đồ mình buông tha cùng bị người đoạt lại là hai cảm giác khác nhau!
Lâm Lạc nhìn về phía Thang Siêu Kiệt, thản nhiên nói:
- Đem Viên muội trả lại cho Thái huynh, lại hướng Thái huynh nhận lỗi, việc này liền tính bỏ qua!
Thang Siêu Kiệt sững sờ một lúc, đột nhiên cười lên ha hả, hai người hầu bên
cạnh cũng đi theo cười to. Nhưng một hồi sau khi nở nụ cười, hắn đột
nhiên két một tiếng dừng lại nói:
- Thái Kế Vũ, bằng hữu này của ngươi tựa hồ đầu óc có chút không bình thường!
Mặc dù Thái Kế Vũ biết chiến lực Lâm Lạc cường đại, nhưng dù sao còn đang ở Niết Âm Cảnh, mà nơi này chính là Thuần Thú Tông, lão tử của Thang Siêu Kiệt lại là Trưởng lão trong tông, tu vi Minh Dương lục trọng thiên
cũng không phải là Lâm Lạc có thể chống lại!
Hắn vội vàng hướng Lâm Lạc làm cái ánh mắt nói:
- Lâm huynh đệ, không nên cùng loại người này chấp nhặt, chúng ta đổi địa phương khác uống rượu!
- Muốn đi? Đi được thành sao?
Thang Siêu Kiệt cười lạnh.
Pằng!
Lâm Lạc cách không chém ra một chưởng, trên mặt Thang Siêu Kiệt lập tức xuất hiện năm dấu tay đỏ rực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...