Nàng là tuyệt sắc bực nào,
một đạo bạch nhãn này phong tình vạn chủng, lập tức để cho Lâm Lạc tới
hào hứng, Nộ Long vừa mới phát qua uy lại khỏe mạnh đứng thẳng, lất đầy
thân thể Hỏa Dạ Dung.
- Ân, sắc quỷ!
Hỏa Dạ Dung hờn dỗi khẽ kêu một tiếng, nhưng lại kiều mị thực cốt, để
cho trong nội tâm Lâm Lạc nhộn nhạo không ngớt, một tay giữ ở châu phong của người ngọc, tuy không tính cực đại lại rất tròn, yêu thích không
buông tay mà đem chơi lên.
- Chớ lộn xộn, nói cho ngươi chính sự đây này!
Lâm Lạc cười ha ha, cố ý dùng sức một cái, để cho cái cổ trắng ngọc của
Hỏa Dạ Dung hả ra một phát, trong tinh mâu một mảnh mê say. Hắn hôn
cặp môi thơm cảu người ngọc nói:
- Ngươi dám nói chúng ta xử lý không phải chính sự?
Hỏa Dạ Dung ôm cổ Lâm Lạc, miễn cho thằng này vọng động đem mình đụng
bay ra ngoài. Nàng hướng Lâm Lạc lộ ra dáng tươi cười thần bí nói:
- Sư Tú Ảnh xin nhờ ta hướng ngươi nói chuyện này!
- Ân? Chuyện gì cần phải cho ngươi đến chuyển lời, không thể ở trước mặt cùng ta nói sao?
Lâm Lạc không khỏi kỳ quái.
- Vậy không phải nàng không biết xấu hổ sao!
Hỏa Dạ Dung cười rộ lên.
BA~, Lâm Lạc ở trên cặp mông ngạo nghễ ưỡn lên của nàng vỗ một cái:
- Chuyên tâm một chút!
Khuôn mặt Hỏa Dạ Dung đỏ bừng, nàng là Chí Tôn, chưa từng bị người đập
qua bờ mông? Nhưng một chưởng này lại làm nàng xuân tâm nhộn nhạo, hồn
sắp không có, vui thích như ở trong mây bước chậm.
- Sư Tú Ảnh nói, nàng hư không tịch mịch, phát xuân tâm muốn tìm nam nhân!
Hỏa Dạ Dung mị nhãn như sóng, thân thể ở dưới Lâm Lạc trùng kích không ngừng đung đưa.
Động tác của Lâm Lạc lập tức im bặt mà dừng, sau đó giống như trừng phạt mà ở trên mũi ngọc của Hỏa Dạ Dung ngắt một cái:
- Nàng nói được ra lời như vậy, ta sẽ cấm dục một vạn năm!
Hắn tuyệt không tin Sư Tú Ảnh nói được ra lời như vậy.
Hỏa Dạ Dung nhíu cái mũi ngọc, cái này vốn phải là bộ dáng rất khả ái,
nhưng bị tuyệt thế mỹ nhân như nàng bày ra lại tràn đầy vũ mị câu hồn,
nàng lộ ra một dáng tươi cười xinh đẹp:
- Được rồi, ta thừa nhận thoáng sửa lại mấy chữ, nhưng ý tứ của nàng, là muốn ngươi làm nam nhân nàng!
- Nói hưu nói vượn!
Lâm Lạc ở trên mông đẹp của nàng lại vỗ một chưởng, Sư Tú Ảnh vừa nhìn
là biết nữ nhân thanh tâm thủ dục, ngay cả tiểu nha đầu cũng là nàng
trực tiếp phân liệt linh hồn sinh hạ, lại làm sao có thể "phát xuân"?
- Nói lời nói trung thực!
Hắn lại đập một cái đi qua.
- Được rồi, được rồi, thiệt là, làm gì luôn đánh bờ mông người ta!
Hỏa Dạ Dung vũ mị liếc Lâm Lạc một cái, kỳ thật nàng cùng Lâm Lạc cũng
biết vì cái gì, đây là thủ đoạn chế thuốc tư tưởng giữa hai người.
- Sư Tú Ảnh nói, đây là lo lắng ngươi, muốn đích thân tiến vào hậu cung
giám sát ngươi, đề phòng ngươi biến thành Đại Ma Đầu làm hại thiên hạ!
- Cái gì!
Lâm Lạc nhướng mày.
- Kỳ thật cũng rất bình thường, ngươi bây giờ độc chưởng chín đạo bổn
nguyên pháp tắc, chính là đệ nhất nhân bên trong Chí Tôn, ngươi thật
muốn làm những sự tình gì khác người, dưới đời này ai có thể ngăn cản
ngươi?
Hỏa Dạ Dung kiên nhẫn giải thích.
Lâm Lạc càng thêm khó chịu nói:
- Ta không phải đã nói, tuyệt không có ý nhất thống thiên hạ, càng không có hứng thú làm Lâm Thương La thứ hai!
- Ngươi là nghĩ như vậy, ta tin tưởng ngươi, Sở Liên, Tô Mị các nàng
cũng tin tưởng ngươi, nhưng mà trong lòng những người khác là nghĩ như
thế nào, cũng chỉ có chính bọn hắn rõ ràng!
Hỏa Dạ Dung dùng đầu ngón tay bưng lấy đôi má Lâm Lạc.
- Có trách thì trách ngươi thật sự quá cường đại, đương thời không người nào có thể khắc chế, cái này tự nhiên sẽ để cho người sợ hãi!
Lâm Lạc đem bụng dưới nhấn một cái, cười nói:
- Ta ngược lại tình nguyện ngươi nói ta ở phương diện này cường đại!
- Ngươi mỗi cái địa phương đều cường đại!
Hỏa Dạ Dung run rẩy, hai tay lại không tự chủ được quấn đến trên cổ Lâm Lạc.
- Sư Tú Ảnh đây là ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, hi sinh
mình đến cảm hóa ma đầu ngươi, có ba đại tuyệt thế mỹ nữ mỗi ngày đối
với ngươi thi dùng nhu tình, cho ngươi trường say ôn nhu, ngươi còn có
thể nghĩ đến đi làm chuyện khác sao?
Lâm Lạc không khỏi nhe răng:
- Các ngươi đây là muốn ta làm lợn giống, mỗi ngày cày cấy trên người các ngươi hả?
- Ngươi cũng không phải Trư Yêu, ở đâu làm được lợn giống!
Hỏa Dạ Dung ngắt Lâm Lạc một cái.
- Được rồi, ngươi đi nói với nàng, ta chính là ta, vĩnh viễn không sẽ cải biến, nàng không cần phải 'hi sinh' chính mình!
Lâm Lạc không có chút hảo khí nói.
Cái này lại dùng mỹ nhân kế đến ràng buộc mình, thực coi hắn háo sắc đến nước này sao?
- Muốn nói ngươi đi nói, ngươi không biết Sư Tú Ảnh này là một cây gân
ư, sự tình nàng quyết định cũng không có người thay đổi được.
Hỏa Dạ Dung trừng mắt liếc hắn một cái.
Lâm Lạc cười ha ha nói:
- Chẳng lẽ ta không đáp ứng, nàng còn có thể đối với ta cường bạo hay sao?
- Nếu nàng dùng mạnh, ngươi sẽ phản kháng sao?
Hỏa Dạ Dung thì phản hỏi một câu.
- Đương nhiên!
Lâm Lạc có khí phách nói hai chữ, sau đó khẽ nhíu mày, có chút chần chờ nói.
- Sẽ a!
- Nhìn xem xem, nguyên hình lộ ra đi à nha?
Hỏa Dạ Dung mở ra cái miệng nhỏ nhắn ở trên ngực Lâm Lạc hung hăng cắn một cái.
- Ngươi không được vào lúc đó nghĩ những nữ nhân khác!
- Rõ ràng là ngươi nhắc tới! Giảng chút đạo lý được không?
- Nữ nhân cần giảng đạo lý sao?
- Ngươi mới vừa nói là thật sự?
Lâm Lạc lại đem lời nói quấn trở về.
- Trong nội tâm ngứa rồi hả?
Lâm Lạc lắc đầu:
- Không có khả năng, đây không phải lộn xộn sao, Bán Yên lại nên xử lý như thế nào?
- Hừ, trong hậu cung ngươi thầy trò còn thiếu sao?
Cởi chuông cần người buộc chuông, Lâm Lạc quyết định tìm Sư Tú Ảnh hảo
hảo nói chuyện, làm cho đối phương minh bạch mình cũng không phải Lâm
Thương La, cũng không có dã tâm gì.
Nghĩ đến liền làm, dùng thực lực của hắn lúc này đã không hề cần do dự, huống hồ đây cũng không phải là phong cách của hắn.
Hắn đi tới Loạn Không điện, mà cách Loạn Không điện còn có vạn dặm xa,
Sư Tú Ảnh đã có cảm ứng, sớm ở cửa cung điện nghênh đón hắn đến.
- Loạn Không tiền bối!
Lâm Lạc ôm quyền làm lễ, tuy lúc này thực lực của hắn đã ở phía trên
Loạn Không Chí Tôn, nhưng xem mặt mũi Liễu Bán Yên cùng tiểu nha đầu,
một tiếng tiền bối này hắn gọi là cam tâm tình nguyện.
Nhưng Sư Tú Ảnh lại lông mày hơi nhíu, hiển nhiên Lâm Lạc xưng hô này là một loại tỏ thái độ, cũng không có tính toán tiếp nhận "Ý tốt" của
nàng. Nàng cười nhạt một tiếng nói:
- Ngươi đã là Chí Tôn đương thời, ở trên thân phận không thể thấp hơn ta, không cần lại xưng tiền bối!
Nàng tuy mỉm cười, nhưng biểu lộ trên mặt lại vô cùng kiên trì.
Lâm Lạc cũng cười cười, cũng không có ý định cùng đối phương ở trên xưng hô làm nhiều dây dưa nói:
- Ta có lời nói thẳng, bất kể là bây giờ hay tương lai, ta chính là ta,
muốn qua sinh hoạt đơn giản bình thường. Không biết nói như vậy, Loạn
Không Chí Tôn phải chăng có thể yên tâm?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...