Ba ba ba ba, bốn người kia đồng thời gục xuống, sinh cơ nháy mắt đoạn tuyệt.
Trong khoảnh khắc cả sơn cốc không chút âm thanh.
Tuy rằng chỉ có bốn người chết, hơn nữa cảnh giới chỉ là cấp bậc trung
nguyên thần, trong Lôi Thần Điện có không ít, nhưng có thể buộc Chư lão
bát có cảnh giới thượng thiên thần bò đi như con chó, giết người trước
cửa Lôi Thần Điện, đây rõ ràng là đối phương cố ý trắng trợn khiêu
khích!
Người kia, chính là thần vương!
Đối mặt với một thần vương có ý đồ bất thiện, ai dám đi lên trêu chọc
tồn tại như vậy? Cho dù “lừng lẫy hi sinh” thì như thế nào, nhiều lắm
ngày sau chỉ được một tiếng khen của bảy điện chủ, nhưng người chết thì
đã chết rồi!
Bọn hắn bỏ ra ngàn vạn năm tu luyện cũng không phải dùng “lừng lẫy hi sinh”!
Lâm Lạc nhắm mắt lại, không hề có bất kỳ động tác, nhưng Hỗn Độn Dong Lô đang hấp thu lực lượng tinh hoa của bốn người kia. Nhưng lực lựng trung nguyên thần cũng không đủ nhét kẽ răng của hắn, thế nhưng bên trong còn có trí nhớ cả đời của bốn người kia.
Lâm Lạc đang lật xem đoạn trí nhớ kia, như vậy còn tốt hơn là trực tiếp ép hỏi lấy ra tin tức.
Không nhìn thì thôi, vừa xem xong lửa giận của Lâm Lạc lập tức bừng lên.
Trước đó bọn hắn đem nữ nhân khổng lồ kia xem như con chó chạy khắp nơi, loại chuyện này đối với người của Lôi Thần Điện mà nói quả thật chỉ là
việc nhỏ không đáng kể! Bọn hắn là bá chủ địa vực, thống trị bảy mươi
sáu chủng tộc bất đồng, lấy thủ đoạn tàn bạo nô dịch các chủng tộc.
Gian dâm cướp bóc, không chuyện ác nào không làm!
Bọn hắn chính là vương, là bá chủ, cho dù Lâm Lạc từng giết chóc vô số
nhưng lật xem thủ đoạn tra tấn người của bọn hắn cũng có cảm giác thật
ghê tởm.
Chỉ mới nhìn xem một nửa, Lâm Lạc đã đem trí nhớ của bốn người tiêu hủy, hắn đã không còn nhịn được muốn đem toàn bộ người của nơi này oanh
giết!
- Có câu nói, người đang làm, thiên đang nhìn!
Gương mặt Lâm Lạc không chút diễn cảm nhìn quét qua đoàn người:
- Từ trước tới nay ta không hề tin cái gì gọi là thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, nếu như thượng thiên bất nhân, liền để ta thay trời hành
đạo!
Ánh mắt của hắn lóe ra, một đạo lực lượng lập tức bắn ra khắp bốn phương tám hướng, oanh oanh oanh, hơn trăm người trong sơn cốc trong nháy mắt
mạch máu nứt toác, thần huyết cuồng phun!
Những người đó ai cũng hoảng hốt, đối với thần linh mà nói mặc dù chảy
hết máu cũng sẽ không chết, nhưng trong máu ẩn chứa lĩnh ngộ pháp tắc,
tổn thất thần huyết chẳng khác nào tổn thất tu vi, ai mà không hoảng?
Bọn hắn muốn chữa trị bản thân, ngăn cản máu huyết xói mòn, không ngờ
phát hiện căn bản không thể vận chuyển được lực lượng trong cơ thể, chỉ
có thể trơ mắt mà nhìn!
Rất nhanh máu huyết chảy khô, kế tiếp da thịt bọn hắn bắt đầu tan ra,
rơi xuống từ trên thân thể, vô cùng đau đớn, làm mỗi người đều phát ra
tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Lâm Lạc không hề có chút lòng đồng tình, so với những việc ác những
người này từng làm, hắn đã xem như thật “nhân từ”, nhưng nếu hắn muốn
học theo thủ đoạn kia đối đãi ngược lại bọn hắn, Lâm Lạc tự hỏi mình còn chưa biến thái tới như vậy.
- Người nào dám đến Lôi Thần Điện giương oai!
Trong một mảnh kêu gào thê thảm, thật nhiều người từ trong Lôi Thần Điện lao ra, chứng kiến huyết nhân nằm đầy đất trên mặt đều lộ ra vẻ hoảng
sợ.
Cũng không phải bọn hắn chưa từng gặp qua hình ảnh càng thêm tàn nhẫn,
nhưng lúc đó bọn hắn chính là kẻ thực hiện, cảnh tượng càng thảm chỉ làm bọn hắn cười lớn thêm một ít, thế nhưng khi sự tình xảy ra trên đầu bọn hắn, chỉ chảy chút máu đã giận không kềm được, huống chi cảnh tượng này thật quá rung động.
Ánh mắt Lâm Lạc lóe hàn quang, những người kia đều nứt toác mạch máu,
bước theo rập khuôn những người trước đó, thần huyết cuồng phun, tiếp
theo máu thịt tiêu hủy, cuối cùng thần cốt vỡ vụn!
Khi thần cốt cũng hóa thành tro bụi, kế tiếp là thần tính hủy diệt, vĩnh viễn tan biến trong trời đất.
Lâm Lạc như đại ma vương, cô lập giữa biển máu, lãnh khốc, tuyệt tình.
- Tôn giá còn muốn làm tới khi nào?
Thanh âm uy nghiêm băng sương lẫn phẫn nộ vang lên, phía trước Lâm Lạc
xuất hiện bảy nam tử, bộ dạng từ mười mấy tuổi cho tới hơn sáu mươi.
Vẻ mặt bọn hắn thật phẫn nộ, nhưng còn chưa biết tu vi của Lâm Lạc nên chưa dám phát động công kích.
Lâm Lạc lạnh lùng nhìn thoáng qua bảy người kia, không cần nghĩ cũng
biết bảy người giống như mười người của Tinh Điện, nhận sứ mạng tìm kiếm chủ thể Tử Đỉnh, nhưng bọn hắn không hề đem chuyện này lưu trong lòng.
Trên thực tế trong những sứ giả nhận lệnh cũng chỉ có Thạch Nguyệt cùng
Lâm Hồng Hoang là đủ tư cách. Nhưng Thạch Nguyệt là pháp tắc chi linh,
theo ý nghĩa nghiêm khắc mà nói cũng không phải sinh linh, mà Lâm Hồng
Hoang nếu không vì Tử Đỉnh đang thuộc về con hắn, hắn lại cam tâm đem
chân vạc giao ra sao?
Người đều có tư tâm, có dã tâm!
- Đi xuống!
Lâm Lạc lạnh lùng nói, khí thế lục tinh thần vương cuồn cuộn, bao phủ khắp cả sơn cốc.
- Phốc…
Bảy thần vương đồng thời phun trào máu tươi, lập tức rơi xuống không
trung, tựa hồ chẳng những mất đi thần vương lực lượng, thậm chí còn ngã
xuống thần cảnh, ngay cả năng lực duy trì phi hành cũng mất.
Lúc này ngay cả bọn hắn cũng run rẩy như cầy sấy, một cỗ khí thế liền có thể đem bảy người trấn áp rơi xuống, đây là chiến lực đáng sợ bậc nào?
- Tiền…tiền bối…
Bảy người run giọng hướng Lâm Lạc kêu lên, vẻ mặt đáng thương như cầu xin tha thứ.
Thần vương thì như thế nào, kém một cảnh giới là áp chế tuyệt đối! Hơn
nữa Lâm Lạc chỉ phát ra khí thế liền trấn áp bọn hắn rơi xuống đất,
cường hãn vô song!
Không phải nói tứ tinh thần vương đã cực mạnh nhất Thần giới sao? Từ đâu chạy ra yêu nghiệt như vậy!
- Các ngươi dung túng bộ hạ hành ác, đồng dạng tội không thể tha!
Lâm Lạc lạnh lùng tuyên án.
- Không…
Bảy người đồng thời gầm lên giận dữ, bọn hắn trải qua ngàn vạn năm mới
đi tới bước hôm nay, làm sao nguyện ý hóa thành bụi đất, lập tức oanh ra một kích cực mạnh hướng thẳng về chỗ Lâm Lạc.
Lâm Lạc đem tay bãi xuống, ba ba ba, đầu lâu của bảy đại Thần Vương nhao nhao hóa thành một mảnh huyết vũ, thần tính bị trực tiếp xóa đi, lập
tức tử vong!
Bảy người này cũng không có tự tay phạm phải việc ác, nhưng bọn hắn
không chỉ có biết rõ thủ hạ hành hung, còn dung túng những người kia
làm ác, đồng dạng không thể tha thứ, ban cho bọn họ chết nhanh đã là
tiện nghi bọn họ rồi.
Mà lúc này, những người khác trong sơn cốc cũng chết được thất thất bát
bát, đại lượng tánh mạng tinh hoa hướng Lâm Lạc dũng mãnh lao tới, ở
trong đó lực lượng không nhiều lắm, nhưng lại tràn ngập trí nhớ giống
như biển cả, hướng về Lâm Lạc cuồng oanh loạn tạc mà đi.
Lâm Lạc bảo vệ chặt bản tâm, đem những trí nhớ này hoàn toàn bài trừ ở
bên ngoài thức hải. Cũng là cảnh giới bây giờ của hắn còn chưa đủ, khi
tiến vào Chí Tôn cấp, bổn nguyên pháp tắc vừa ra, cái kia chính thức là
chư pháp không dính rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...