Hoành Tảo Hoang Vũ

Đây là giúp người khi gặp nạn, Lâm Lạc vô cùng cảm kích, vĩnh viễn đều ghi nhớ trong lòng.

- Bản tôn tiễn ngươi một đoạn đường!

Loạn Không chí tôn vung tay áo, nhất thời không gian phá nát, Lâm Lạc
lập tức bị hút vào, nháy mắt vượt qua triệu vạn dặm, cứ trong nháy mắt
thời gian đã biến mất.

- Ai, đại phôi đản đi rồi, không còn gì vui vẻ!

Sư Ánh Tuyết thở dài, nhưng biểu tình thương tâm còn chưa kéo dài bao lâu đột nhiên lại cười khanh khách:

- Đại phôi đản đi rồi, tỷ tỷ đại nhân lại thuộc về một mình nữu nữu! Ha ha ha, tốt nhất đại phôi đản vĩnh viễn đừng trở về!

Tiểu nha đầu quả nhiên vô tư, không biết Lâm Lạc nghe xong có bị tức
giận đến phun máu hay không, uổng cho hắn còn lưu luyến đâu!



Không gian hỗn loạn, tuy rằng Lâm Lạc đã có được chiến lực chém giết
thất tinh thần vương, nhưng ở cấp bậc chí tôn cho dù là lực lượng của
hắn cũng không có chút sức chống cự, nhỏ bé chẳng khác gì một con kiến,
chỉ có thể mặc cho người an bài.

Cảm giác vô lực như vậy làm cho hắn phi thường khó chịu!

Ba ngày sau, hưu một tiếng, thân hình hắn chấn động xuất hiện trên một mảnh đại lục vỡ vụn.

Phiến đại lục trôi nổi trong hư không, lớn vô cùng, ít nhất có thể so
sánh một thần quốc, không gian loạn lưu đập vào bốn phía, giống như sóng biển đập lên phiến đại lục kia, làm toàn bộ đại lục giống như bị lở núi vỡ tan.


Từ trên cao nhìn xem phiến đại lục thật giống như bánh mì bị bóp nát sau đó nhồi tới cùng nhau, cao thấp không đều, đứt gãy cực kỳ nghiêm trọng.

Rõ ràng là con đường vô cùng êm đẹp, phía trước lại đột nhiên xuất hiện
khe rãnh thật sâu, thậm chí sâu không thấy đáy, từng đạo không khí bắn
ra, mỗi đạo đều có lực sát thương đủ uy hiếp thần vương.

Mà càng thêm kỳ quái chính là một ngọn núi đột ngột từ mặt đất mọc lên,
bên trong xuất hiện phay đứt gãy, nhưng đỉnh núi không đổ xuống, giống
như có một tầng sơn thể vô hình nâng đỡ nó.

Đây là Loạn Không bí cảnh, là địa phương sinh ra không gian chí tôn thần khí Loạn Không!

Không người biết đường đi, không có tiểu nha đầu từ thật xa liền cảm ứng được bảo vật, Lâm Lạc toàn bộ đều phải dựa vào chính mình!

Hít sâu một hơi, Lâm Lạc giống như quay về lại thời kỳ hậu thiên cảnh
giới, khi đó hắn chỉ có đôi tay độc xông hiểm địa, từng bước một đánh ra một mảnh thiên địa riêng của hắn.

Hắn là Lâm Lạc, một ngày nào đó sẽ là người quét ngang hoang vũ!

Thét dài một tiếng, Lâm Lạc hào khí trướng cao, thân hình nhảy vọt, hướng không gian đại lục rối loạn nhảy tới.

Bên trong bí cảnh mặc dù có rất nhiều bảo vật, rất nhiều mãnh thú cấp
thần vương, muốn bằng vào lực lượng một người tìm kiếm thì phải quen
thuộc địa hình nơi này hay là có được năng lực cảm ứng cường đại như Sư
Ánh Tuyết.

Lâm Lạc hoàn toàn không quen thuộc nơi này, thậm chí Liễu Bán Yên chưa
chắc đã quen thuộc, bởi vậy thật không biết đã bao nhiêu năm nàng chưa
đi qua nơi đây, nói không chừng phạm vi phân bố mãnh thú đã xảy ra biến
hóa cực lớn.

Cầu người không bằng cầu mình, nhất là hiện tại cũng không còn ai có thể cầu.

Sư Ánh Tuyết có được năng lực cảm ứng bảo vật, là bởi vì không gian bổn
nguyên của nàng là huyết mạch trực hệ chí tôn, xét đến cùng chính là
năng lực không gian bổn nguyên pháp tắc.

Như vậy hắn đồng dạng cũng có không gian bổn nguyên pháp tắc, hẳn là cũng có thể làm được!

Lâm Lạc không mù quáng triển khai tìm tòi, mảnh đất này quá lớn, nếu hắn đi tìm không có mục tiêu thì ngàn ức năm cũng chưa chắc tìm được.

Hắn đem điểm tựa bỏ vào việc thôi diễn không gian pháp tắc.

Nắm giữ không gian bổn nguyên pháp tắc thì có thể diễn hóa ra trăm đạo
không gian pháp tắc thần vương cấp, tiếp tục diễn hóa thành hành tỉ chi
nhánh thật nhỏ bé. Nếu bản thân hắn là ngọn nguồn của không gian pháp
tắc, như vậy bất kỳ biến hóa nào của không gian hệ pháp tắc đều nằm
trong lòng bàn tay của hắn.

Lâm Lạc đắm chìm vào trong mảnh đất này, cùng toàn bộ đại lục tan ra
thành một thể, không ngừng thăng hoa lĩnh ngộ của hắn về không gian pháp tắc.


Phiến đại lục này vốn từ thần khí không gian chí tôn sinh ra, tràn ngập
không gian pháp tắc khắp nơi, mà Lâm Lạc nắm giữ chính là uyên nguyên
của không gian pháp tắc, ngay lập tức khiến cả đại lục đều cộng hưởng.

Ý thức của hắn giống như hạt mưa rơi vào trong đầm nước, lay động ra
từng vòng gợn sóng, phàm là gợn sóng tràn qua, bất luận thứ gì cũng khó
thể trốn khỏi thần thức của hắn.

Ngay từ đầu hắn chỉ có thể đem khoảng cách mở rộng khắp chung quanh mười dặm, nhưng rất nhanh đã là hai mươi dặm, ba mươi dặm…một trăm dặm!

Trong vận dụng không gian pháp tắc, hắn đã lấy được đề thăng nhanh chóng vô cùng.

Nắm giữ pháp tắc cùng vận dụng pháp tắc là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Lực lĩnh ngộ của hắn chính là thiên tài trong thiên tài, yêu nghiệt
trong yêu nghiệt, chỉ cẩn là bổn nguyên pháp tắc mà Tử Đỉnh trấn áp,
cảnh giới của hắn vừa tới lập tức liền lĩnh ngộ, dễ dàng chẳng khác gì
như uống nước.

Nhưng thật sự muốn đem vận dụng cũng cần vô số năm tích lũy, thuần thục, thật giống như học xong một thì có thể thôi diễn tới vạn, nhưng có thể
tính ra được là cần dùng thời gian bao lâu để tính ra thì lại là hai
việc khác nhau.

Hiện tại Lâm Lạc là thiên tài nắm giữ trụ cột, nhưng muốn có được khả
năng hoàn mỹ cùng hợp lý sử dụng thì hắn còn thiếu kinh nghiệm rất lớn.

Hiện tại hắn đã muốn bổ túc đầy đủ khuyết điểm này.

Chậm rãi đi tới, Lâm Lạc triển khai thần thức, địa hình trong không gian chung quanh hai trăm sáu mươi ba dặm đều không giấu diếm được hai mắt
của hắn, mà được Hỗn Độn Dong Lô phối hợp chỉ cần là bảo vật tản ra
quang vựng là hắn không bỏ qua.

Cảm giác nắm hết thảy trong tay thập phần tuyệt vời.

Mà khi Lâm Lạc vận dụng không gian pháp tắc càng ngày càng thuần thục, “hình cầu” còn đang không ngừng mở rộng.


Ba trăm dặm! Bốn trăm dặm! Năm trăm dặm! Một ngàn dặm!

Nửa năm sau, cuối cùng hình cầu khuếch trương đến bốn ngàn dặm, lúc sau
mặc cho Lâm Lạc cố gắng thế nào cũng không biện pháp mở rộng thêm được
nữa.

Đây không phải cực hạn của không gian pháp tắc mà là tu vi của hắn chưa đủ!

Dù sao hắn chỉ là tứ tinh thần vương!

Nhưng muốn dùng tầm bảo thì đã quá đủ!

Một đường hắn đi qua, bất kỳ bảo vật gì hoặc là mãnh thú trong phạm vi
bốn ngàn dặm đều không có chỗ che thân, cho dù bí cảnh lớn như một thần
quốc, chỉ cần năm trăm năm là Lâm Lạc có thể lục soát mấy lần!

Vậy thì không kém lắm.

Lâm Lạc lộ ra nụ cười hài lòng, đột nhiên bước chân hắn nhanh hơn – phía trước có một đầu mãnh thú cường đại còn có một khối thần liêu!

Ta thu lấy!

Thân hình Lâm Lạc tung bay, chỉ sau một thoáng đã xuất hiện trước một
sơn cốc. Đây là một sơn cốc đảo ngược, đỉnh sơn cốc chúi xuống, đáy bên
trên, hết thảy vật thể đều sinh trưởng đảo ngược lại.

Hắn vừa nhảy vào lập tức có một cỗ lực lượng quỷ dị đánh úp tới, trong
nháy mắt đánh hắn té ngã. Nếu lúc này hắn nhìn ra ngoài sẽ cảm thấy bên
ngoài đảo ngược hoàn toàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui