Bởi vậy tuy rằng không thể tự tay báo thù thật có chút đáng tiếc, nhưng vẫn tốt hơn vĩnh viễn không thể báo thù!
Người bình thường không biết Thôn Thiên Đỉnh là gì, nhưng hắc y nhân nếu biết Tử Đỉnh còn có tên là Thôn Thiên Đỉnh, nói vậy cũng nắm chắc bảy
đại chí tôn khác càng nắm giữ càng nhiều tin tức về Tử Đỉnh.
Hắn muốn làm chính là đem tin tức này thả ra, hơn nữa bởi vì muốn tin
tức mau chóng rắc khắp thiên hạ, hắn còn mạo hiểm ra tay thủ tiêu mười
bốn thần vương, đây tuyệt đối là tin tức đủ làm náo động cả Thần giới.
Nói cách khác, trong bảy đại chí tôn đều đã biết được tin tức kia!
Lâm Lạc không khỏi nhíu mày, hiện tại chiến lực của hắn có thể giết chết thất tinh thần vương, có thể đối chiến bát tinh thần vương, dựa vào Tử
Đỉnh phòng ngự là có thể chu toàn với cửu tinh thần vương, nhưng chí tôn thần hoàng…
Chỉ sai khiến Tử Đỉnh truyền ra bổn nguyên pháp tắc thì Lâm Lạc có thể
giết được cửu tinh thần vương, có thể thấy được uy lực đáng sợ tới cỡ
nào! Có thể đối kháng bổn nguyên pháp tắc cũng chỉ có bổn nguyên pháp
tắc, lấy khả năng hiện tại chỉ thuyên chuyển được bảy tám lần công kích, hắn có thể gọi nhịp với thần hoàng hay sao?
Vô luận chí tôn nào hiện thân ra tay với hắn thì chuyện Lâm Lạc có thể làm là phải trốn, trốn không thoát thì phải chết!
Tên khốn hắc y nhân kia!
Lâm Lạc hận đến nghiến răng, nhưng tên hắc y nhân kia cũng như chó nhà
tang, lúc này không biết đang trốn ở góc nào, chờ đợi sau khi tiến vào
thần hoàng mới ló mặt, bảo Lâm Lạc phải đi đâu mà tìm?
Sự tình đã xảy ra, cho dù có đi lo lắng, sợ hãi, hối hận chỉ là vô ích,
Lâm Lạc ngược lại càng phải bước nhanh hơn, hắn nhất định phải nhanh
chóng đạt tới độ cao chí tôn thần hoàng, như vậy mới có tư cách nói
chuyện ngang hàng cùng bảy đại chí tôn.
- Kế tiếp là bí cảnh nào gần nhất?
Hắn nhìn Liễu Bán Yên hỏi.
- Hẳn là thuộc về bí cảnh Loạn Không của chúng ta!
Liễu Bán Yên gật nhẹ đầu nói.
- Lập tức xuất phát!
Lâm Lạc không muốn đợi thêm một khắc nào.
- Ngô ngô ngô…ăn xong đã ah!
Sư Ánh Tuyết vội vàng kêu lên, Đường Điềm cũng không cam chịu yếu thế
cùng nàng giành giật thức ăn, nhất thời chén bát hỗn độn, một mảnh hỗn
loạn.
Bọn họ lại xuất phát ra đi, nửa năm sau họ đi tới một tuyệt cốc, tiến
vào trong đó không lâu liền cảm giác được hoàn cảnh tồi tệ, không gian
vỡ vụn, từng đạo khí nhận xẹt qua, ngay cả thiên thần cũng bước đi gian
nan.
- Đây là Loạn Không bí cảnh?
Lâm Lạc hỏi.
- Đương nhiên không phải!
Liễu Bán Yên lắc đầu:
- Đây chỉ là một điểm không gian liên tiếp với Loạn Không bí cảnh, Loạn Không bí cảnh nằm trong hư vô không gian! Di…
- Ân…
- Ah…
Ngay trong nháy mắt cả năm người đồng thời kêu khẽ, một đạo lực lượng
không thể ngăn cản cuốn qua, bọn họ liền biến mất tại chỗ, cho dù là
Liễu Bán Yên cùng Nguyệt Nguyệt cũng không có lực chống cự, cho dù thân
thể hư vô của Sư Ánh Tuyết đều không thể phát huy tác dụng!
Hưu hưu hưu, một mảnh quang ảnh xuyên qua, trong phút chốc không biết
bay qua bao nhiêu núi non sông ngòi, sau đó cảnh vật trước mắt đột nhiên loáng lên, năm người bọn họ đã xuất hiện trong một cung điện xa hoa.
- Không tốt, là mẫu thân đại nhân ra tay!
Sư Ánh Tuyết xoay tròn đôi mắt kêu lên:
- Đại phôi đản, ngươi chạy nhanh lên, bổn ma vương che giấu ngươi!
Lâm Lạc lại không hề nhúc nhích, nếu mẫu thân tiểu nha đầu muốn hạ sát
thủ căn bản không cần phí nhiều công sức đưa bọn họ mang đến nơi đây!
Hắn mỉm cười, hướng không khí bái xuống, nói:
- Vãn bối Lâm Lạc, gặp qua Loạn Không chí tôn!
- Nữu nữu, mẫu thân đáng sợ như vậy sao?
Hương thơm lan tỏa, một đạo thân ảnh tuyệt mỹ xuất hiện trước mặt năm
người. Đây là một nữ nhân xinh đẹp đến tột đỉnh, càng có được khí chất
ung dung vô thượng, càng làm nổi bật vẻ tuyệt luân tao nhã của nàng.
Cũng chỉ có dung mạo cùng khí độ của Phong Sở Liên mới có thể so sánh cao thấp!
- Gặp qua sư tôn!
- Gặp qua Loạn Không chí tôn!
Liễu Bán Yên, Nguyệt Nguyệt, Hư Hải Quỳnh đồng thời cúi người, trong
giọng nói tràn ngập vẻ vô cùng kính sợ. Đây chính là chí tôn thần hoàng, là tồn tại cường đại nhất trong Thần giới, đại biểu cho thiên địa bổn
nguyên pháp tắc, tối cao tối thượng, chí tôn chí thánh!
- Mẫu thân…
Sư Ánh Tuyết bổ nhào lên người Loạn Không chí tôn, dùng đầu không ngừng
củng củng lên bộ ngực của nữ tử tuyệt mỹ kia, lấy lòng nói:
- Nữu nữu nhớ mẫu thân muốn chết!
- Con chỉ nói ngọt, thật nhớ nhung mẫu thân vì sao vừa trở về một chuyến liền chạy ra ngoài?
Loạn Không chí tôn sủng nịch véo nhẹ má Sư Ánh Tuyết, ôn nhu chẳng khác gì một vị mẫu thân bình thường.
So sánh, hắc y nhân ngạo mạn hơn nhiều, mở miệng lại đem cái giá bãi đủ
mười phần! Chí tôn chân chính há cần dùng ngôn ngữ để phụ trợ chính
mình, khí độ bản thân sẵn có, cho dù ôn hòa lại có ai dám càn rỡ?
Lâm Lạc hơi có vẻ xấu hổ, cả phòng nữ nhân chỉ một mình hắn là nam giới, mà hắn còn không biết nguyên nhân Loạn Không chí tôn đưa họ tới đây, tự nhiên càng thêm nghi hoặc trong lòng.
- Ngươi đang thắc mắc vì sao ta sẽ mời ngươi lại đây?
Loạn Không chí tôn nhìn qua Lâm Lạc, trên gương mặt tuyệt mỹ nhìn không
ra một tia diễn cảm, cũng không biết giận hay vui, chán ghét hay vừa
lòng Lâm Lạc.
- Xin Loạn Không chí tôn chỉ giáo!
Lâm Lạc cung kính nói, phần cung kính này không phải bởi vì đối phương
là chí tôn, mà bởi vì nàng là trưởng bối của Liễu Bán Yên cùng Sư Ánh
Tuyết.
Loạn Không chí tôn chăm chú nhìn Lâm Lạc, không nói lời nào, nhưng áp
lực cấp bậc chí tôn nào phải trò đùa, dù Lâm Lạc có Tử Đỉnh nhưng vẫn
cảm giác được áp lực thật đáng sợ, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, phảng phất
như từ trong nước mới lao ra.
Ba! Ba! Ba!
Thần cốt cả người Lâm Lạc đều rên rỉ rung chuyển, tựa hồ vô lực chống đỡ mà sẽ nứt vụn trong nháy mắt, tóc bay tung, băng buộc tóc nứt vụn, dựng thẳng lên. Nguyên bản làn da trắng biến thành màu đỏ, tựa hồ máu huyết
cuồng phun ra từ lỗ chân lông.
Khó chịu, vô cùng khó chịu!
Lâm Lạc gắt gao cắn chặt hàm răng, tính cách hắn tuyệt không cam lòng
chịu thua, hơn nữa Loạn Không chí tôn căn bản không cố ý làm ra, chỉ
thật bình tĩnh nhìn hắn, nếu ngay cả áp lực này mà hắn cũng không thể
thừa nhận, ngày sau còn nói gì tới việc muốn ngang hàng cùng bảy đại chí tôn?
Về phần hắc y nhân, Lâm Lạc hoàn toàn không để vào trong lòng, tâm tính
của người nọ hoàn toàn không xứng với danh xưng chí tôn, không có hai ba nguyên kỷ tích lũy hắn chỉ là một tôm tép nhãi nhép mà thôi.
- Mẫu thân!
Sư Ánh Tuyết vội vàng bò lên lưng Loạn Không chí tôn, đôi tay nhỏ ôm lấy bộ ngực của đối phương, nũng nịu kêu lên.
Loạn Không chí tôn lắc lắc đầu, trở tay đem tiểu nha đầu ôm vào trong ngực, nói:
- Bản thân ngươi có Thôn Thiên Đỉnh, ngày sau tất thành chí tôn, ngang với thân phận của ta, không cần đa lễ như vậy!
Sư Ánh Tuyết ôm cứng Loạn Không chí tôn, hướng Lâm Lạc nháy nháy mắt, ý bảo là nhờ nàng giúp đỡ đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...