Lâm Lạc hăng hắc cười,
thoáng chốc đã cởi sạch quần áo của nàng, ôm lấy bờ mông đẹp như mật đào hôn loạn một mạch, làm Mai Hoa tiên tử không nhịn được rên rỉ liên tục, rừng rậm ướt đẫm.
Mỗi khi Nam Nhược Hoa vừa gặp phải loại tình huống này thì nhân cách giả thuyết lập tức chiếm chủ đạo, đã sớm tự mình cởi sạch quần áo dựa lên
lưng Lâm Lạc dùng bộ ngực cọ sát lên lưng hắn, vừa đưa tay cởi bỏ quần
áo của hắn.
Lâm Lạc vốn đang bốc cao lửa dục, liền bị hai tầng kích thích làm sao
còn nhịn được, ôm bờ mông tròn trịa của Mai Hoa tiên tử, nhắm ngay vị
trí rướn tới ngay lập tức hoàn toàn tiến vào bên trong, làm Mai Hoa tiên tử lập tức phát ra thanh âm rên rỉ đầy xấu hổ nhưng lại tràn ngập thỏa
mãn.
- Sư phụ đúng là phóng đãng, mỗi lần á phụ đại nhân đều sủng ái ngài trước, còn giả vờ giả vịt!
Nam Nhược Hoa bất mãn nói, lại vỗ một cái lên mông Mai Hoa tiên tử.
Bị đồ đệ của mình vỗ mông là chuyện nhục nhã thế nào, sắc mặt Mai Hoa
tiên tử lập tức đỏ rực, nhưng khoái cảm càng tăng thêm mãnh liệt, rất
nhanh đã bị lạc trong mùi vị tuyệt mỹ kia, bay lên đỉnh cao, trong đầu
trống rỗng.
…
Liễu Bán Yên, Hư Hải Quỳnh cùng Nguyệt Nguyệt hiện tại đều biết được
chút ít bí mật của Lâm Lạc, biết lúc này hắn đang cùng nữ nhân của hắn
“khoái hoạt”, vì vậy sắc mặt của các nàng đều có chút khó xem.
- Chậc chậc, Liễu muội muội nên thêm chút sức, hình như người ta không
có hứng thú gì đối với ngươi đâu, nhiều năm như vậy còn chưa đụng ngươi
một ngón tay, xem ra mị lực của ngươi còn chưa được!
Nguyệt Nguyệt không quên đả kích túc địch.
Nhạc Thường Côn đã sớm chủ động đi thu thập thi thể quái vật, nếu không
hắn chỉ là một nam nhân bị kẹp ở giữa ba nữ nhân không phải càng thêm
xấu hổ, nhưng hắn lại không cách nào nói rõ.
Liễu Bán Yên quét mắt nhìn thi thể quái vật xa xa, hừ nhẹ một tiếng nói:
- Ngươi cũng không khá hơn chút nào!
- Chậc chậc…
Nguyệt Nguyệt xoay bờ mông mê người theo tư thế thật khoa trương:
- Sai sai sai, tỷ tỷ trời sinh vưu vật, người gặp người mê, có nam nhân
nào có thể kháng cự được mị lực của tỷ tỷ? Tiểu tử kia không biết đã
nhìn lén tỷ tỷ bao nhiêu lần rồi, chỉ là có tặc tâm mà không có tặc đảm
thôi!
Đối mặt với một người luôn tự kỷ, Liễu Bán Yên cũng không thể nói gì
hơn, huống hồ vấn đề về nam nhân xưa nay vốn là nhược điểm của nàng,
nàng lại không có da mặt dày như Nguyệt Nguyệt, lúc này chỉ khoanh chân
ngồi xuống không thèm để ý tới nàng.
Nguyệt Nguyệt trêu chọc xong Liễu Bán Yên, tự nhiên lại đem mục tiêu
chuyển qua trên người Hư Hải Quỳnh, đáng thương cho Hư Hải Quỳnh tuy
rằng mới biết yêu nhưng thiên tính đơn thuần, làm sao là đối thủ của
Nguyệt Nguyệt, chỉ vài câu đã bị nàng lừa dối nói hết tâm tư, xấu hổ đỏ
mặt tới tận mang tai, vội vàng cất bước bỏ chạy.
May mắn mãnh thú nơi này đã bị xử lý, nếu không nói không chừng nàng lại gặp nạn.
Đợi khi Lâm Lạc từ trong Dưỡng Tâm Hồ đi ra, mọi người đã lấy bảo vật
nơi này, lần này không có phần của Nhạc Thường Côn – tuy rằng ánh mắt
của hắn rất nóng cháy, nhưng làm sao có mặt mũi yêu cầu?
Bởi vì có Nhạc Thường Côn nên Lâm Lạc không vội vã luyện hóa thần liêu,
dù sao lực lượng bên trong thần liêu cũng sẽ không xói mòn, hoàn toàn có thể thu thập thêm vài khối sau đó cùng luyện hóa.
Nhưng mọi người còn chưa kịp rời đi, Liễu Bán Yên đầu tiên nhướng mày,
sau đó Nguyệt Nguyệt cũng phản ứng, hai nàng cơ hồ đồng thời ngẩng đầu
nhìn lên không trung.
Sưu sưu!
Một thân ảnh dáng người thật gầy hạ xuống, là một trung niên nam tử mặc
trường bào màu tím, trên đầu lại thắt vô số bím tóc. Người kia rất gầy,
nhưng lại cực cao, ít nhất phải cao hơn Lâm Lạc một đầu.
Tay áo hắn phất qua, lại xuất hiện thêm một người, chính là Nhạc Minh Huy từng nếm nhiều thiệt thòi trong tay Lâm Lạc.
Tuy nhiên tên kia nếm xong thiệt thòi lập tức liền đưa tới cứu binh.
- Thường Côn, lần này ngươi cũng…di!
Nam tử gầy gò kia đang định khiển trách Nhạc Thường Côn, nhưng khi ánh
mắt đảo qua đã phát hiện mấy người Lâm Lạc, nguyên bản biểu tình vô cùng ngạo khí cũng lập tức thu vào.
Người này tên Nhạc Tử Thạch, chính là con trai thứ mười chín của Kim
Nguyên chí tôn, là một trong bảy tên đạt tới cấp bậc cửu tinh thần
vương, phụ thân của Nhạc Minh Huy, lần này đi tới đương nhiên là vì trả
đũa.
Nơi này là Kim bí cảnh, xem như hậu hoa viên của Nhạc gia, Nhạc Tử Thạch đương nhiên luôn cao cao tại thượng, vừa xuất hiện liền bày ra tư thế
đại ca giáo huấn tiểu đệ, căn bản không thèm lưu ý tới những người khác.
Nhưng dù sao cũng là cửu tinh thần vương, cho dù không xem ai ra gì nhưng làm sao lại thực sự xem nhẹ sự tồn tại của cường giả?
Liễu Bản Yên, Nguyệt Nguyệt!
Nhạc Tử Thạch từng tham dự tranh đoạt Tử Lôi Chuy, tự nhiên nhận ra hai
nữ nhân cường hãn kia, mà tuy rằng cảnh giới của Hư Hải Quỳnh còn yếu,
lại là tiểu công chúa Hải tộc, Sư Ánh Tuyết thì càng không cần phải nói, là hậu duệ duy nhất của Loạn Không nhất mạch.
Đối mặt với một nhóm người như thế, hắn làm sao còn dám tiếp tục kiêu căng vô lễ, vội vàng ôm quyền, nói:
- Nguyên lai là mấy vị thế muội, như thế nào lại tới nơi này?
Nhạc Minh Huy cũng không biết vấn đề bên trong, lập tức nói:
- Cha, chính là tên hỗn đản kia làm con bị thương, cha mau thay con giết hắn! Không, cha đánh cho hắn tàn phế, con muốn tự tay thu thập hắn!
Hắn chỉ vào Lâm Lạc.
Nhạc Tử Thạch nhướng mày, hắn cũng có chút hiểu biết về sự ngang ngược
càn rỡ của con mình, nếu đối phương bị tổn thương trong tay Liễu Bán Yên hay Nguyệt Nguyệt thì hắn cũng phải nén giận, dù sao người ta không làm thịt Nhạc Minh Huy đã là cho hắn mặt mũi.
Nhưng Lâm Lạc lại tính là vật gì?
Mặc dù trong cuộc tranh đoạt Tử Lôi Chuy hắn đại xuất danh tiếng, có thể đánh bại hắc y nhân nên đối phương đã “dùng xong” bổn nguyên pháp tắc,
với nhị tinh thần vương chiến nhất tinh thần vương còn không thắng dễ
dàng? Dọa lui Tinh Vô Ngân còn ỷ vào oai lực của thần kiếp, chỉ là thủ
đoạn mưu lợi mà thôi.
Di, tứ tinh thần vương!
Đồng tử Nhạc Tử Thạch bỗng nhiên phóng lớn, trên mặt lộ ra biểu tình tuyệt đối không tin.
Làm sao có thể!
Hơn ngàn năm trước người này mới vượt qua tam tinh thần vương kiếp, như thế nào hiện tại đã là tứ tinh thần vương?
Không có khả năng, trên đời này tuyệt không có người nào ở Thần Vương
cảnh tăng nhanh như vậy, cho dù chí tôn tự mình ra tay cũng không thể
làm được!
Nhất định là hắn nhớ lầm, tên kia trước đó là độ tứ tinh thần vương kiếp, nhất định là như thế!
- Cha…cha!
Nhạc Minh Huy nhìn thấy lão tử mình đột nhiên không có phản ứng, không khỏi thúc giục vài tiếng.
Kim Nguyên chí tôn rất biết cách gieo giống sinh con, con của hắn cũng
không kém, nhưng “sản lượng” lại thiếu, chẳng hạn như Nhạc Tử Thạch, hắn chỉ có một mình Nhạc Minh Huy cho nên vô cùng sủng ái, làm cho Nhạc
Minh Huy không chút kiêng nể gì ai, ngay cả trưởng bối như Nhạc Thường
Côn hắn cũng không xem vào trong mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...