- Bình thường cũng có thể
đem tổn thương ăn vào chuyển dời đến trên Khôi Lỗi mộc, sau đó dùng thần huyết bản thân ân cần săn sóc chữa trị Khôi Lỗi mộc. Nhưng gặp được
công kích chí tử, thì có khả năng triệt để kích xấu Khôi Lỗi mộc!
Liễu Bán Yên hướng Lâm Lạc cùng Hư Hải Quỳnh giải thích sử dụng bảo vật này như thế nào.
-Đi thôi!
Sáu người ly khai sơn động, Nhạc Thường Côn muốn cùng mọi người lôi kéo
tình cảm, tự nhiên mặt dạn mày dày lưu lại. Mà bọn người Lâm Lạc đều đối với Bí Cảnh này không quen, Nhạc Thường Côn đã nguyện ý dẫn đường, liền không có cự tuyệt.
Như Nhạc Thường Côn loại nhi tử Chí Tôn không được coi trọng này, không
sai biệt lắm sẽ đem Kim mật bí cảnh trở thành nhà, bởi vì bọn họ phân
phối tài nguyên đến tu luyện có hạn, chỉ có thể đem hi vọng ký thác vào
tòa Bí Cảnh này.
Bởi vậy, Nhạc Thường Côn đối với nơi này có thể nói là như lòng bàn tay, nguyên bản có nhiều chỗ hắn không dám đi, nhưng bây giờ có hai đại Cửu
Tinh Thần Vương tọa trấn, cái kia còn có cái gì không dám?
Mười ngày sau, Nhạc Thường Côn liền mang theo bọn hắn đi vào một tòa sơn cốc địa hình kỳ dị, vô số nham kích lồi ra, là chim bay cũng không dám ở chỗ này bay liệng, một cái vô ý liền đụng nham thạch ở chỗ này!
- Nơi này có một đầu Xuyên Sơn Thú cấp bậc Cửu Tinh Thần Vương, trấn thủ lấy một khối thần liệu cấp bậc Bát Tinh Thần Vương, các vị đại ca đại
tỷ kia của ta đã từng nghĩ đến thu, nhưng không một ai không tay không
mà về!
Nhạc Thường Côn nói ra.
Đại ca đại tỷ trong miệng hắn tự nhiên là cấp bậc Cửu Tinh Thần Vương,
ngay cả bọn hắn đều đối với Xuyên Sơn Thú kia không thể làm gì, đủ thấy
đầu hung thú kia đáng sợ đến cỡ nào.
Lâm Lạc mỉm cười, hung thú cấp bậc Cửu Tinh Thần Vương thì như thế nào, ở trước mặt bổn nguyên pháp tắc căn bản không chịu nổi một kích! Do hai
nữ Liễu Bán Yên, Nguyệt Nguyệt xuất chiến, hắn lại dòm đúng giờ gian sai khiến Tử đỉnh oanh ra thôn phệ pháp tắc, hoàn toàn có thể đủ ở trước
mặt Nhạc Thường Côn chế tạo ra biểu hiện giả dối hung thú kia là bị hai
nữ Liễu Bán Yên liên thủ đuổi giết.
- Đi một chút đi!
Sư Ánh Tuyết nắm tay Hư Hải Quỳnh đi tuốt ở đàng trước, nhưng lại làm
Hư Hải Quỳnh sợ tới mức không nhẹ, nàng cũng không có hư vô chi thân ah, thật vất vả đạt được một khối Khôi Lỗi mộc, chẳng lẻ sẽ bị tiểu nha đầu hồ đồ cứ như vậy lãng phí?
Lâm Lạc cười ha ha, đi tới trước mặt kéo tay Sư Ánh Tuyết, để Hư Hải Quỳnh có thể trốn ra phía sau.
Hư Hải Quỳnh nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đi phía trước, trong lòng nổi lên cỗ ngọt ngào khó nói nên lời.
Nữ nhân luôn là như thế, nếu nàng đối với nam nhân vô tình mặc cho đối
phương làm việc cực khổ mệt chết thì nàng cũng không thèm xem vào trong
mắt. Nếu như trong lòng nàng có ý, như vậy cho dù chỉ là một hành động
quan tâm nho nhỏ cũng khiến cho nàng giống như vừa được uống mật ngọt.
Nguyệt Nguyệt tiến tới nắm nhẹ lên khuôn mặt bóng loáng như ngọc của nàng, cười nói:
- Chậc chậc, tiểu nữ hài phát xuân rồi sao!
Hư Hải Quỳnh bị nhìn thấu tâm sự, nhất thời vô cùng xấu hổ, liền dùng
hai tay che mặt chạy như điên về phía trước, ngay lập tức vọt qua trước
mặt Lâm Lạc cùng Sư Ánh Tuyết, lộ ra vẻ không chút e ngại.
- Cẩn thận!
Lâm Lạc đột nhiên biến sắc, chỉ nghe oành một tiếng, một con quái vật
dài hơn trượng đột nhiên từ một bên đánh ra, hướng Hư Hải Quỳnh cắn tới.
Cửu tinh thần vương!
- Nghiệt súc dừng tay!
- Chớ có càn rỡ!
Liễu Bán Yên cùng Nguyệt Nguyệt đồng thời quát to một tiếng, lập tức bắn về phía đầu quái vật, đều tế ra chiến lực cực mạnh của mình.
Nhưng quái vật kia cũng là cửu tinh thần vương, hơn nữa trời sinh am
hiểu ẩn tung biệt tích, ngay cả Liễu Bán Yên cùng Sư Ánh Tuyết trước đó
cũng không phát hiện được sự tồn tại của nó, lại đột nhiên khởi xướng
đánh lén thật làm cho hai nàng có chút vượt tầm tay với!
Lúc này Lâm Lạc làm sao còn lo lắng có Nhạc Thường Côn ở bên cạnh, tâm
niệm thay đổi thật nhanh ngón tay đã điểm ra ngoài, Tử Đỉnh trong thức
hải chấn động, truyền ra một cỗ lực lượng cuồn cuộn vô hình.
- Lấy tên của ta, cắn nuốt!
Trong mắt Lâm Lạc chớp động nhật nguyệt, thầm nghĩ trong lòng, muốn ở ngay tim quái vật kia sáng tạo thôn phệ pháp tắc!
Giống như có sóng lớn cuốn qua, một chiếc thuyền cô độc nho nhỏ há có
năng lực chống cự! Dù là cửu tinh thần vương có thể chất vô cùng mạnh mẽ ở trước mặt bổn nguyên pháp tắc cũng yếu ớt như đứa trẻ mới ra đời.
Đây hoàn toàn là nghiền áp trên ý nghĩa!
Oanh!
Quái vật vẫn hướng Hư Hải Quỳnh đánh tới, nhưng sinh cơ đã hoàn toàn bị
cắn nuốt, chỉ còn quán tính lao về phía trước, nhưng tốc độ cũng đã chậm hơn một nhịp.
Liễu Bán Yên xông tới trước tiên, hưu hưu, không gian pháp tắc hóa kiếm, hai đạo kiếm quang hoa lệ đảo qua, gọt ra hai miệng vết thương thật sâu trên cổ quái vật, thần huyết lập tức bắn ra.
Nguyệt Nguyệt theo sau nghênh tới, hỏa diễm tiên phóng xuất, ba ba ba
lập tức cuốn lấy cổ họng quái vật, từ miệng vết thương bị phá vỡ siết
chặt, vặn xoắn, trực tiếp đem đầu mãnh thú kéo giật xuống.
Hãy xem, máu tươi trên cổ mãnh thú lập tức bạo phun như suối!
Nhạc Thường Côn không hề phát hiện được là do Lâm Lạc sử dụng thủ đoạn,
trong lòng chỉ cảm thấy thật kinh ngạc. Thật là đáng sợ, hai cửu tinh
thần vương thật quá đáng sợ. Vừa liên thủ có thể làm một đầu hung vật
cùng cấp bậc trong nháy mắt bị oanh giết, đây là bá đạo bậc nào!
Ý muốn lấy lòng trong tim hắn càng thêm mãnh liệt.
Liễu Bán Yên cùng Nguyệt Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều rung
động thật sâu, tuy rằng hai nàng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Lâm
Lạc ra tay, nhưng vẫn bị kinh hoảng, bổn nguyên pháp tắc thật sự là quá
đáng sợ.
- Hư tỷ tỷ, vì sao đột nhiên lá gan ngươi lại lớn lên?
Sư Ánh Tuyết cười khanh khách, nếu người không bị việc gì thì nàng vẫn vô tư như trước.
Hư Hải Quỳnh vỗ vỗ bộ ngực cao ngất, vẻ mặt vẫn còn kích động kinh hoàng bất định, nói:
- Làm ta sợ muốn chết! Làm ta sợ muốn chết!
Lâm Lạc hấp thu tinh khí sau khi hung vật bị giết chết vừa tràn ra,
trong ánh mắt hiện ra vẻ đỏ đậm, chứng kiến bộ ngực cao ngất của Hư Hải
Quỳnh không ngừng phập phồng thì lửa dục chợt bốc lên.
Hắn liền tranh thủ dời ánh mắt, thân thể bị lệ khí phủ kín, năng lực
điều khiển của hắn giảm xuống cực lớn, lập tức lắc mình tiến nhập vào
Dưỡng Tâm Hồ, đem Mai Hoa tiên tử cùng Nam Nhược Hoa cuốn qua cùng nhau
dẫn tới trong phòng.
Hắn thích nhất là đem cả hai sư đồ này cùng nhau lên giường, nhìn bộ
dáng sư phụ thẹn thùng không chịu nổi, đồ nhi lại dâm đãng vô song, như
vậy sẽ làm cho hắn càng thêm hứng khởi.
- Hỗn đản, ngươi lại muốn làm gì!
Mai Hoa tiên tử biết rõ còn cố hỏi. Nhưng sự thực sư đồ cùng thờ một
chồng, còn phải đồng thời ra trận, điều này làm mặt mũi nàng làm sao
chịu được, dù sao cũng phải giãy dụa một phen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...