Hoành Tảo Hoang Vũ

- Không có việc thì gọi cái gì, thật sự là làm người ghét!

Sư Ánh Tuyết hung hăng càn quấy nói, tính cách nàng là không gió còn
muốn dậy sóng, ước gì Lâm Lạc cùng người mỗi ngày đánh nhau.

Tám người Liễu gia đồng thời gượng cười, nhanh chóng hướng về một tòa
Truyền Tống Trận khác chạy tới, đoạn ân oán này dừng ở đây, lại cũng
đừng nhắc!

- Này, chạy cái gì, đến đánh nhau ah!

Đường Điềm cũng đồng dạng là thích sinh sự.

- Các ngươi đều an phận một chút cho ta!

Lâm Lạc phân biệt cốc cho hai nữ một cái.

- Thế nhưng mà Nữu Nữu đã nghe lời như vậy rồi, lại an phận chẳng phải sẽ thành kẻ đần rồi sao?

Sư Ánh Tuyết ôm đầu nói ra.

Lâm Lạc không khỏi thở dài, làm như thế nào đem hai quỷ gây sự này vứt bỏ đây?

Sáu người thông qua Truyền Tống Trận, bên trong Đại Lực dẫn dắt, rất nhanh liền đi tới Phi Vũ thành.

- Chúng ta đã về rồi!

Sư Ánh Tuyết triệu ra Tử Kim Thiềm Thừ, nhảy lên đỉnh đầu cóc lớn tiếng kêu lên.

- Đã về rồi!


Đường Điềm cũng nhảy đi lên, hai nữ cười toe toét mà nháo thành một đoàn.

Ở dưới uy áp Trung Nguyên Thần đỉnh phong của Tử Kim Thiềm Thừ, tất cả
mọi người là kinh hồn táng đảm, dù xem hai nữ không vừa mắt cũng không
dám ngang ngược chỉ trích.

Lâm Lạc nghĩ nghĩ, dùng Tử Đỉnh che lấp khí tức bản thân, mặc kệ ai cũng nhìn không tới cảnh giới chân thật của hắn.

- Đại phôi đản, ngươi lại muốn giả heo ăn thịt hổ rồi hả?

Đường Điềm lắc đầu nói ra, một bộ rất xem thường Lâm Lạc.

Lâm Lạc cười cười nói:

- Cũng không hoàn toàn là vậy, một là không muốn khiến cho quá nhiều chú ý, thứ hai cũng muốn để cho những người khác tìm tới tận cửa!

Lúc trước hắn đem một đoàn người Liễu gia chấn đến giày vò, mà vô luận là Phi Vũ Thiên Sương Triệu Uyển Bạch hoặc là Tân gia, Vệ gia đều biết
rõ tu vi nguyên bản của hắn, nếu khiến cho đại oanh động, đưa tới Thần
Vương chú ý sẽ không tốt.

Đương nhiên, Thần Vương đến cũng không phải sự tình xử lý rất khó khăn, tiểu nha đầu là chư đại Thần Vương đều gặp, có nàng ở đây Thần Vương
nào dám khinh cử uổng động, không sợ rước lấy Cửu Tinh Thần Vương đáng
sợ kia sao?

- Wow, Wow, có trò hay để nhìn!

Đường Điềm cùng Sư Ánh Tuyết lập tức vỗ tay.

Sáu người đi ra Truyền Tống Trận, tìm một gian khách sạn ở lại, cũng ở
thời điểm ngày hôm sau, Lâm Lạc rất cao điệu xuất hiện ở Đại Luân đổ
thạch phường, đem Thần Thạch trân quý chỗ đó quét không còn, tuy không
có thể chạy đến đồ vật nghịch thiên như thần liệu, nhưng lại gặt hái
được bảy khối cực phẩm Thần tinh, để cho người phụ trách đổ thạch phường trực tiếp xanh mặt!

Đổ thạch đại sư, đấu thú trường dũng sĩ Lâm Lạc đến rồi!

Tin tức này lập tức truyền khắp toàn thành.

- Tiểu tử này sao vận khí như thế!

Tân Bằng vỗ trên bàn một cái, hai gã trưởng lão ở trước mặt hắn đều câm như hến, đối với vị gia chủ này có một loại đại kính sợ.

Ai có thể nghĩ đến, lần này Minh Ngục chiến tranh chỉ mở ra không đến
bốn ngàn năm đã xong, tất cả mọi người đã đi ra địa phương quỷ quái kia, từng cái trở về Thần Quốc!

Bởi vì đại lượng Thần linh dũng mãnh tràn vào, cái này thế tất sẽ đối
với cách cục thế lực vốn có của Thần Quốc tạo thành trùng kích cực lớn!

Tuy Minh Ngục chiến trường là địa phương quỷ quái, nhưng người có thể
còn sống ở đó không thể nghi ngờ cũng có được sức chiến đấu đáng sợ!
Những người này không thiếu Thần linh tán tu, người nổi bật trong đó tự

nhiên muốn cầu quyền lực.

Nhưng mà bánh ngọt lớn như vậy, một củ cải trắng một vũng hố, có người muốn đi lên, tất nhiên sẽ đem những người khác lách xuống dưới.

Chỉ là một Sơ Vị Thần, tuy có được tiềm lực cùng giai Vô Địch, nhưng ở
trong Minh Ngục chiến trường có vô số Trung Nguyên Thần rõ ràng còn
sống, thật sự là để cho người không thể tưởng tượng nổi!

Làm sao lại không chết!

Tân Bằng lông mày cau chặt, Lâm Lạc cùng giai Vô Địch, ngay cả Vệ Thập
Thất cũng không phải là đối thủ của hắn, trừ khi Trung Nguyên Thần ra
tay, nếu không ai có thể làm thịt hắn? Nhưng đây là chủ thành của Thượng Thiên thần Phi Vũ thiên sương, hắn ít nhất không thể ở ngoài sáng là
không dám làm.

Muốn lại dụ Lâm Lạc vào đấu thú trường chém giết mà nói, như thế nào
cũng phải xuất động Trung Nguyên Thần, nhưng Lâm Lạc thực sự ngu như
vậy, biết rõ có Trung Nguyên Thần ở phía trước chờ hắn cũng dám hướng
bên trong nhảy sao?

Không, không, không, không có người sẽ ngu xuẩn như vậy.

Phải nghĩ biện pháp khác! Nói thí dụ như, để cho Lâm Lạc phạm vào cấm kị của Phi Vũ thiên sương? Ân, đã có! Có thể đổ nước bẩn lên người Lâm Lạc rồi, cưỡng gian giết chết một nữ tử trong thành, Triệu Uyển Bạch là
Thượng Thiên thần nữ tính không nhiều, cũng hận Thần linh cưỡng gian rồi giết chết nữ tính nhất, đây là tối kỵ của nàng!

Bởi vậy, sau khi bắt quả tang, bọn hắn có thể xuất động cao thủ trấn
giết Lâm Lạc, Triệu Uyển Bạch cũng sẽ không vì vậy mà trách cứ đám bọn
hắn rồi.

Ân, việc này không thể do Tân gia bọn hắn xuất mã, còn phải đem Vệ gia
kéo xuống nước, chắc hẳn Vệ Cao Ca cũng đối với Lâm Lạc còn sống ly khai Minh Ngục chiến trường cảm thấy rất không cao hứng a?

Tân Bằng không khỏi lộ ra một dáng tươi cười buồn rười rượi.

...

Lâm Lạc đi tìm bọn người Thái Kế Vũ, Thái, Tô, Lăng, Lữ các gia tộc trải qua gần bốn ngàn năm này phồn diễn sinh sống, tộc đàn cũng trở nên hơi
chút khổng lồ, không có người chết, nhưng không ngừng có tân sinh mệnh

đến thế gian, dù là tốc độ này lại chậm, trải qua mấy ngàn năm thời gian cũng có thể nhiều ra một ít.

Bọn hắn qua rất khá, Thái Lạc càng là đạt đến Tinh Đế đỉnh phong, hiện
tại đang súc tích nội tình, để lúc một lần hành động đột phá Thần Cảnh
có thể vọt tới Hư Thần nhất trọng thiên đỉnh phong!

Lâm Lạc lưu lại một ít đan dược cùng tài nguyên tu luyện, cũng không có
làm nhiều dừng lại, hắn về sau đối mặt, có thể là tất cả Thần Vương
đuổi giết, thật sự không nên cùng bọn họ làm nhiều tiếp xúc, hiện tại
bảo trì quan hệ như vậy đối với ai cũng có lợi.

Trở lại Phi Vũ thành, hắn lập tức nhận được Đinh Đại Dung mời.

Đi tới sòng bạc của nữ nhân này, Lâm Lạc thưởng thức mỹ phụ đang đưa
lưng về phía hắn, nghiêng dựa vào đình trụ, một bộ váy đen bó sát người, đem dáng người đầy đặn của nàng hoàn toàn phác hoạ ra, vòng eo tinh tế, mông tròn màu mỡ, hai chân thon dài thẳng tắp.

Trước kia hắn có chỗ cố kỵ, cũng không dám nhìn nhiều đóa hoa hồng có
gai này, nhưng hiện tại tu vi của hắn thẳng nhảy mấy trọng thiên, tự
nhiên đối với Triệu Uyển Bạch không có ý nghĩ kính sợ, ánh mắt nhìn về
phía Đinh Đại Dung cũng ít thêm vài phần cố kỵ, trở nên càng lớn gan
hơn.

Tuy cái này cũng không đại biểu hắn đối với mỹ phụ câu hồn này động tâm
tư, nhưng nữ nhân xinh đẹp là phong cảnh đẹp nhất trên đời, Lâm Lạc cũng không ngại thưởng thức nhiều một ít phong cảnh như vậy.

- Lâm công tử cảm thấy đóa hoa này đẹp không?

Đinh Đại Dung cũng không quay đầu, chỉ là chỉ vào một cây Lam Diệp Ngọc
Liên phía trước, tiếng nói y nguyên ỏn ẻn, như là vô số bàn tay nhỏ bé ở trong lòng qua lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui