Hoành Tảo Hoang Vũ

Tuy trở về Sư Ánh Tuyết làm
Lâm Lạc nhức đầu, lại để cho chúng nữ vui mừng, nhưng Lâm Lạc vốn là có
vấn đề chưa kịp hỏi nàng, ngược lại vừa vặn.

- Tiểu nha đầu, ra, hỏi ngươi vài vấn đề!

Lâm Lạc vẻ mặt ôn hoà.

Sư Ánh Tuyết nổi lên một thân da gà:

- Người quái dị, đừng dùng loại bộ dáng này cùng Bổn ma vương nói chuyện, thật dối trá!

Lâm Lạc cười ha ha, tiểu nha đầu láu lỉnh, thật sự là không dễ lừa gạt, liền trực tiếp hỏi:

- Có phải Chủ Thần Khí còn phân đẳng cấp hay không?

- Không có!

Sư Ánh Tuyết đang cùng ba con cua nhỏ vui đùa ầm ĩ, một bên lắc lắc đầu.

- Chủ Thần Khí là do 3000 Đại Đạo diễn sinh, không có cao thấp chi phân, không có cấp bậc khác nhau!

Lâm Lạc kỳ quái rồi, vậy vì cái gì hắn sẽ cảm giác pháp tắc Thần Vương không cao thâm bằng pháp tắc mà Tử Đỉnh trấn áp Cấm tự?

Chẳng lẽ Minh Hà Vương là hàng lậu, vài tỷ năm cũng không có nắm giữ đến tinh áo của Thần Vương pháp tắc? Không đúng, Minh Hà Vương là Tam Tinh
Thần Vương, như thế nào cũng nắm giữ đến thêm vài phần Thần Vương pháp
tắc, nếu không lại há có thể dùng một người địch nổi mười Thần Vương vây công?


Hơn nữa, Tử Đỉnh cường đại như vậy cũng bị oanh phá, lại là Thần linh cường đại cỡ nào mới có thể làm được?

Thật sự là kỳ quái!

Lâm Lạc lại hướng Sư Ánh Tuyết hỏi thăm sự tình Loạn Không Tiễn, không
nghĩ tới tiểu nha đầu ở phương diện này giữ kín như bưng, mặc kệ hắn
dụ dỗ như thế nào đều không chịu nói ra, chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha cho.

Nhưng Lâm Lạc tin tưởng, khi hắn bổ xong Tử Đỉnh, cũng đặt chân đến một
bước Thần Vương này, hết thảy nghi vấn đều sẽ đạt được đáp án! Hắn hiện
tại không cần biết nhiều như vậy, chỉ cần kiên quyết thẳng trước là đủ
rồi.

Hắn đã bắt đầu đi khắp thế giới tìm kiếm, tìm kiếm khối tàn phiến Tử Đỉnh thất lạc kia.

Đang mang trọng đại, Lâm Lạc không dám lộ ra ý chút nào, để cho người
khác đi giúp hắn làm chuyện này. Một là người khác căn bản không có khả
năng tìm kiếm được mảnh vỡ Tử Đỉnh, hai nha, nếu tồn tại lúc trước nổ
nát Tử Đỉnh phát hiện dấu vết để lại...

Lâm Lạc cũng không nhận ra hiện tại mình có thể chống lại địch nhân mạnh như vậy!

Từ chỗ Sư Ánh Tuyết tìm hiểu, mẫu thân cùng sư tỷ của tiểu nha đầu đều
không có thành lập Thần Quốc, thuộc về tồn tại không hiện thế. Như vậy,
toàn bộ Thần giới còn có bao nhiêu thế lực đáng sợ như thế?

Lâm Lạc tận khả năng ít xuất hiện làm việc, năm qua năm, ngày qua ngày
mà ở phiến thổ địa rộng lớn này triển khai trải thảm tìm tòi, coi như là một ngàn năm, một vạn năm, hắn cũng muốn tìm được mảnh vỡ!

Đây là một chỗ mà từ khi Lâm Lạc sinh ra đến bây giờ ở lại thời gian dài nhất, thậm chí vượt qua gấp ba tuổi lúc trước của hắn!

Nhưng mà trong mắt Thần linh thọ nguyên vô hạn, ba ngàn năm tựu như là mí mắt khẽ đảo, cứ như vậy đi qua, chẳng một ai để ý.

Trên thực tế, Lâm Lạc ở trên tu vi cũng không có đạt được tiến bộ gì,
bởi vì hắn tận lực ít xuất hiện làm việc, hơn nữa lại tiến vào Trung
Nguyên Thần, ở trên mảnh thổ địa này đã được cho là cường giả nhất lưu,
chỉ cần đừng gặp gỡ cấp bậc như Hướng Phong Thạch, hắn hoàn toàn có thể
đi ngang, không người dám trêu chọc hắn.

Dưới loại tình huống này, trừ khi Lâm Lạc chủ động đi làm cường đạo, nếu không người nào sẽ đi tặng không thần khí cho hắn?

Còn nữa, hắn tiến vào Trung Nguyên Thần, còn muốn tiếp tục tăng lên nhất định phải luyện hóa Nguyên Thần Khí hoặc là thần khí, thần liệu càng
thêm trân quý, dù là Sơ Thần Khí đã đối với hắn không có trợ giúp gì.

Đương nhiên hắn ở ba ngàn năm này cũng không phải sống không, đối với
thân pháp, kỹ nghệ vận dụng cuối cùng đạt đến hoàn mỹ, đã hoàn toàn vượt qua Phượng Niệm Yên, đạt đến lại để cho hắn thoả mãn trình độ.


Dù sao Phượng Niệm Yên chỉ là có một tàn hồn từng là Trung Nguyên Thần
đỉnh phong, bản thân nàng còn không có đạt tới một bước này!

Đối với chư nữ bên trong Dưỡng Tâm hũ mà nói, Sư Ánh Tuyết tồn tại cho
các nàng quá nhiều kinh hỉ, vô luận là hằng ngày ở chung hay là trên
việc tu luyện.

Tiểu nha đầu thập phần hào phóng, sau khi chạy về nhà một chuyến, lại bị nàng chôm ra rất nhiều đan dược trân quý, kể cả bảo tọa gia tốc tu
hành, lĩnh ngộ pháp tắc, không sai biệt lắm mỗi người một cái, trình độ
phá sản đủ để Thần Vương thổ huyết!

Mà mọi người ở dưới sự trợ giúp như vậy, thực lực tiến bộ có thể nói là cực nhanh!

Tiến bộ nhanh nhất là Phong Sở Liên, Sư Ánh Tuyết còn có thể bí mật
thiên vị cho nàng, vụng trộm cho thần dược trân quý số lượng không nhiều lắm, mà nữ vương đại nhân vốn là thiên tư trác tuyệt, rất nhanh vượt
qua Hư Thần Nhị trọng thiên, cũng ở hơn hai nghìn năm trước thuận lợi
đột phá Hư Thần tam trọng thiên, hôm nay đã là Hư Thần đỉnh phong, chỉ
thiếu chút nữa có thể tiến vào Sơ Vị Thần!

Tốc độ tu luyện như vậy để cho Phượng Niệm Yên là thổ dân Thần giới cũng tương đối kinh ngạc. Cũng làm cho mọi người càng thêm minh bạch Sư Ánh
Tuyết cho bọn hắn thần đan là trân quý bực nào.

Tiếp theo là Đường Điềm, tuy nàng vẫn là Hư Thần nhất trọng thiên không
thay đổi, nhưng huyết mạch sắp thức tỉnh lần nữa. Một khi nhiều hơn một
cái đuôi, tu vi của nàng tất nhiên sẽ xuất hiện nhảy vọt thẳng tắp.

Đối với cái này, chính Đường Điềm cũng không biết tiềm lực của nàng như
thế nào. Ngược lại là Sư Ánh Tuyết kiến thức rộng rãi nói:

- Cửu Vĩ thiên hồ bốn vĩ thành thần, về sau mỗi nhiều một đuôi sẽ tăng
lên một cảnh giới nhỏ, đạt tới Cửu Vĩ là một, hai, ba, bốn, năm, sáu, ah Sơ Vị Thần đỉnh phong!

Tất cả mọi người chậc chậc sợ hãi thán phục, tuy Sơ Vị Thần đã không bị

mọi người xem trọng như thế nào, thế nhưng mà phóng tới toàn bộ Thần
giới mà nói, Sơ Vị Thần vẫn là tương đối bá khí, đủ để ở trong một tòa
tiểu thành xưng Vương rồi!

- Có chút Thiên Hồ có thể đột phá tổ huyết, đạt tới mười đuôi, thành tựu Trung Nguyên Thần! Bất quá, huyết mạch mười đuôi là sẽ không truyền
thừa, Đường tỷ tỷ ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình đi ra một bước này rồi!

Đường Điềm không khỏi sầu mi khổ kiểm, nàng là trời sinh lười biếng, cả
ngày chỉ nghĩ ngợi lấy nghịch ngợm gây sự, làm sao có thời giờ tu luyện, huyết mạch thức tỉnh đến Cửu Vĩ chỉ có Sơ Vị Thần đỉnh phong, siêu việt Tổ Thần thức tỉnh mười đuôi cũng chỉ có Trung Nguyên Thần, lại thế nào
đánh thắng được Lâm Lạc chứ?

- Đừng có dùng loại ánh mắt ủy khuất này nhìn ta!

Lâm Lạc thở dài.

- Lại nói ngươi cùng tiểu nha đầu sao không đi ra tùy tiện dạo chơi,
đừng yên tâm thoải mái luôn đem nơi đây trở thành nhà của các ngươi được không?

- Keo kiệt!

- Còn là nam nhân nữa không!

Đường Điềm cùng Sư Ánh Tuyết đồng thời bĩu môi. Hôm nay một lớn một nhỏ
hai cái nghịch ngợm này ở trình độ ăn ý là càng ngày càng cao rồi, cũng làm cho Lâm Lạc càng thêm đau đầu, thập phần sứt đầu mẻ trán.

- Thật đúng là tiểu hài tử nuôi không lớn, thật sự là thay cha mẹ của ngươi buồn ah!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui